Chương 895: Cua đổ… nghe đâu thái giám và dưa chuột càng xứng đôi (56)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 780 chữ
- 2022-02-08 08:13:40
Phong Quang rất muốn nói... Cái nào cũng đều muốn ăn cả!
Nhưng liếc nhìn Bách Lý Mặc đứng bên cạnh, cô lại không dám động.
Bách Lý Mặc chỉ nhẹ nhàng cười rồi chủ động duỗi tay ra cầm lên một miếng bánh hoa quế, đưa đến trước mắt Phong Quang.
Hắn ta cười dịu dàng như thể đang cầm món điểm tâm do chính tay mình làm đưa tới trước mặt người mà mình thích vậy.
Hoàn toàn không có cảm giác mất tự nhiên gì.
Khóe mắt Tống Vô Hà giật giật.
Phong Quang chìa tay ra cũng không được mà không chìa tay ra cũng không xong, cuối cùng cô nhẫn nhịn quay mặt đi, nói một câu:
Ta không đói.
Bách Lý Mặc thu tay lại, hơi mỉm cười, tùy tiện ném miếng bánh về lại cái hộp.
Kiểu như là... thứ đồ mà cô đã không muốn ăn thì đều là rác rưởi.
Tống Vô Hà cười như kiểu gặp được kỳ phùng địch thủ. Trước kia hắn cảm thấy Bách Lý Mặc chỉ là tên ngốc có thể đối xử dịu dàng với tất cả mọi người, giờ hắn lại cảm thấy Bách Lý Mặc đã thay đổi không ít. Ít nhất hiện giờ Bách Lý Mặc dám lựa chọn đối đầu với hắn chứ không giống như trước kia, vì không dám xung đột nên lựa chọn đi vòng qua Tống Vô Hà hắn.
Phong Quang chỉ cảm thấy sóng ngầm bên cạnh mình càng thêm mãnh liệt. Hiện tại cô đang rất cần một đề tài để đánh vỡ không khí yên lặng lúc này, nghĩ tới nghĩ lui, cô liền miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, hỏi Tống Vô Hà:
Hôm nay sao Tống đại nhân lại tới Đông Cung thế?
Phong Quang không nói thì ta quên mất đấy.
Tống Vô Hà nở một nụ cười quyến rũ với cô khiến cho cô nhìn tới ngây người một hồi lâu,
Phụng mệnh Bệ hạ, đặc biệt tới truyền tin cho Thái tử điện hạ, ba ngày sau Bệ hạ muốn tới bãi săn, đến lúc đó mời Thái tử đi cùng.
Phong Quang căn bản chẳng nghe thấy Tống Vô Hà nói gì, cô chỉ cảm thấy hormone trên người Tống Vô Hà hôm nay phát ra cực kỳ mãnh liệt, nó đang phát tán về phía cô như thể không cần tiền vậy.
Tống Vô Hà mang theo tâm tình tốt lại nói với Phong Quang một câu:
Phong Quang cũng phải đi cùng.
Khoan đã...
Thần hồn điên đảo của cô lập tức phục hồi như cũ:
Ta không biết săn thú, đi làm gì chứ?
Có lẽ là... dùng quạt bắt bướm đi.
Phong Quang im lặng, cô dùng quạt bắt bướm bao giờ chứ?
Tống Vô Hà đột nhiên bật cười.
Phong Quang lập tức phản ứng:
Có phải ngươi đang nghĩ tới dáng vẻ bắt bướm của ta không hả?
Hắn liền đáp:
Không đâu.
Ngươi cười còn gì!
Cô không tin,
Chắc chắn là ngươi đang nghĩ tới dáng vẻ cầm quạt đuổi bướm của ta rất buồn cười có đúng không hả?
Ồ, hắn chỉ cảm thấy mấy hoạt động kiểu thục nữ đó không phù hợp với cô mà thôi, nếu nói là buồn cười... hình như cũng không có gì không đúng.
Tống Vô Hà đặt nắm tay lên môi, ho khẽ một tiếng, lại dùng giọng điệu dịu dàng nhưng rất không có thành ý, nói:
Sao ta có thể cảm thấy Phong Quang buồn cười được chứ?
Quả thực là đã chạm vào đỉnh cao của việc nói dối không chớp mắt rồi.
Tống Vô Hà cảm thấy dáng vẻ tức giận thở phì phò của cô rất đáng yêu, tuy nhiên Bách Lý Mặc bên cạnh cô lại quá chướng mắt. Hắn cầm lấy hộp đựng kẹo hồ lô trong tay một người mặc đồ đen đưa ra trước mặt cô:
Nhân lúc Hổ Giảo còn chưa tới cướp, có muốn ăn không?
Ta...
Cô rất muốn lớn tiếng nói không cần, nhưng nhìn xâu kẹo hồ lô trái cây màu đỏ kia, nước đường trong suốt phản xạ ánh mặt trời sáng chói, thoạt nhìn đã biết là rất ngọt. Còn có trái cây màu đỏ bị nước đường bao quanh nữa, màu sắc đỏ óng ánh thật sự làm người ta thèm thuồng, cô nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc này, Bách Lý Mặc cũng có động tác, rốt cuộc hắn ta cũng chịu buông tay cô ra.
Phong Quang quay đầu nhìn, chỉ thấy Bách Lý Mặc nở một nụ cười tươi đẹp với mình, thật sự là khiến cho người qua đường cảm thấy trăm hoa đua nở cũng chẳng thắng nổi một nụ cười này của hắn ta.