Chương 939: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (22)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 798 chữ
- 2022-02-08 08:13:45
Ha ha ha, quán tôi không có phần ăn của trẻ con đâu.
Ông chủ béo mập cười nói:
Cô nhóc, anh ta chỉ đang đùa với cô thôi.
Phong Quang khựng lại, sau đó trợn mắt hung tợn với Minh Am một cái.
Sao tôi biết được là em lại dễ tin người thế chứ?
Minh Am tỏ vẻ vô tội, hắn tiện tay cầm lấy cái menu ở trên quầy đưa cho cô:
Muốn ăn cái gì thì cứ gọi đi.
Tuy gọi là quán rượu nhưng ở đây cũng có bán cả đồ ăn.
Phong Quang cũng không vội gọi món ngay mà lại nghi hoặc hỏi:
Thầy mời em à?
Đương nhiên là tôi mời em rồi.
Tuy rằng hắn không phải người đáng tin cậy lắm nhưng vẫn biết bốn chữ
quý ông phong độ
được viết như thế nào.
Lúc này, cô mới cười đầy hài lòng, mở thực đơn ra, tiện tay chỉ một chút:
Cá nấu ớt xanh này, món rau này, còn củ cải này nữa...
Minh Am nghe thấy cô gọi bốn, năm món ăn nhưng hầu hết đều là rau xanh thì không nhịn được nhắc nhở:
Không cần phải ngại gọi mấy món đắt tiền...
Mấy món vừa rồi đó tôi không ăn.
Phong Quang ngắt ngang lời hắn, đặt thực đơn lại xuống quầy,
Còn lại tất cả, mỗi món đều mang lên một phần cho tôi.
Ông chủ quán sửng sốt nhìn Minh Am, sau đó cười váng lên:
Lần này xem anh phải dốc bao nhiêu máu đây.
Đâu phải là dốc máu, rõ ràng là lột da róc xương...
Minh Am nhìn Phong Quang bằng ánh mắt tràn đầy bội phục:
Em gọi nhiều thế, có ăn hết được không đấy?
Ăn không hết thì có thể đóng gói đem đi được mà, sao thế ạ, chẳng lẽ thầy lại tiếc tiền rồi? Vừa rồi chính thầy nói là mời em mà.
Rồi rồi rồi, em cứ quyết định đi.
Minh Am đau lòng lấy một tấm thẻ ra, bất đắc dĩ tính tiền, sau đó mới dẫn Phong Quang tới một căn phòng riêng ở tầng hai.
Quán rượu làm đồ ăn rất nhanh, chỉ vài phút sau đó, tất cả những đồ ăn mà Phong Quang gọi đều có mặt đầy đủ, cô sung sướng nếm một miếng:
Đã lâu lắm rồi không được ăn thịt... Cảm giác ăn thịt thật là tốt.
Em thì sướng rồi, bao nhiêu tiền bạc tôi tích cóp để nuôi vợ đều bị em ăn một bữa này hết sạch sành sanh rồi đấy.
Trước mặt Minh Am bày toàn rượu là rượu, nhưng mà tửu lượng của hắn quá tốt nên muốn làm mình uống say mèm để quên lần dốc máu này cũng không được.
Phong Quang đẩy một đĩa thức ăn tới trước mặt hắn:
Vậy thầy cũng ăn đi, ăn vào rồi thì sẽ có cảm giác tiền nuôi vợ đã quay lại rồi.
Cảm ơn, tôi vẫn nên uống rượu thôi.
Minh Am liếc mắt nhìn đĩa rau dưa duy nhất được cô đẩy sang phía mình, hoàn toàn không có nửa phần cảm kích.
Hắn tính toán, lần tới gặp Hạ Triều nhất định phải đòi học phí ông ta gấp năm lần mới được.
Phong Quang cũng chẳng thèm bận tâm hắn suy nghĩ cái gì, cô chỉ cần có đồ ăn ngon, vừa ăn vừa hỏi:
Ông chủ quán kia cũng là người của hiệp hội thợ săn à?
Sao tự nhiên lại hỏi thế?
Em có cảm giác ông ta đã nhìn ra thân phận của em, nhưng mà em lại không cảm giác được ông ta là người cùng tộc, nhưng ông lại không giống các thợ săn khác, làm cho em có cảm giác muốn bài xích theo bản năng.
Minh Am không ngờ cảm giác của cô lại nhanh nhạy như thế, liền cười nói:
Ông ta là người của hiệp hội thợ săn nhưng không phải thợ săn, ông ta chỉ chịu trách nhiệm thu thập thông tin mà thôi.
Thì ra là thế...
Cô lại cắn đũa:
Vừa rồi ở đại sảnh có rất nhiều người, hình như cũng có một hai tên người sói thì phải.
Cái này không trách được, ở đây tốt xấu lẫn lộn, loại người nào cũng có, chỉ cần bọn họ không gây chuyện thì hiệp hội thợ săn và viện Nguyên Lão đều sẽ không bận tâm tới đâu.
Nói cũng đúng...
Có một số việc không đáng để cô phải lo lắng, cô liền chuyên tập chiến đấu với thức ăn ngon trước mặt.
Qua mười lăm phút sau, Minh Am đã uống hết hai bình rượu, hắn thấy cô cuối cùng cũng không động đũa nữa thì hỏi:
Ăn no rồi à?
Vâng... No rồi.
Cô dựa vào lưng ghế, thở dài một hơi đầy thoải mái.