Chương 953: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (36)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 741 chữ
- 2022-02-08 08:13:47
Cô không coi mấy lời đùa giỡn này của hắn như một câu tỏ tình!
Phong Quang túm chặt cổ áo hắn, nói:
Thầy hiệu trưởng à, thầy còn trêu đùa kiểu này là em sẽ báo lên Cục Giáo dục đấy!
Nói thế nào thì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của em, không lấy thân báo đáp thì cũng thôi đi, còn muốn báo cáo tôi...
Minh Am bước vài bước, đặt cô ngồi xuống ghế, dùng giọng điệu như con buôn lỗ vốn, nói:
Tôi đúng là làm chuyện tốt mà không được báo đáp.
Phong Quang hừ một tiếng:
Nói đùa kiểu này chẳng buồn cười chút nào hết, thầy là thợ săn, em là ma cà rồng, nếu chúng ta ở bên nhau sẽ bị Viện Nguyên Lão và Hiệp hội thợ săn bắt lại và trừng phạt đấy.
Nói cũng đúng...
Minh Am ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt của hắn nhìn chẳng đứng đắn chút nào, còn tùy ý nói một câu:
Hay là cứ để Hiệp hội thợ săn và Viện Nguyên Lão đóng cửa luôn nhỉ?
Nếu thầy có năng lực này thì thầy làm thử đi.
Hắn nói với vẻ vui đùa thì cô cũng trả lời với vẻ bỡn cợt:
Nói không chừng, nếu không còn Hiệp hội thợ săn và Viện Nguyên Lão nữa thì em có thể xem xét tới thầy đấy.
Cô bé, chính em nói mấy câu này đấy nhé!
Đúng là em nói, em cũng không thu hồi đâu.
Khóe môi Minh Am hơi cong lên, thoạt nhìn rất vui vẻ, hắn đẩy đồ ăn tới trước mặt cô,
Ăn đi.
Cái đống đen sì sì này... là gì vậy?
Cô nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn một hồi lâu nhưng vẫn không phát hiện ra nó là cái gì.
Trứng gà sandwich, tôi làm.
Thấy vẻ mặt cô không thể miêu tả được bằng lời, Minh Am lại nghiêm túc bổ sung một câu,
Em đừng nhìn bề ngoài nát bét của nó mà nghĩ nó không ngon, hương vị không tồi đâu.
Oh ~
Cô lắc đầu:
Em không ăn đâu, trúng độc mất.
Em là ma cà rồng, có độc cũng không chết được, sợ gì chứ?
Ăn vào bụng sẽ khó chịu.
Cô nói cũng không phải không có lý, Minh Am đẩy bàn ăn ra, hỏi với vẻ thương lượng:
Vậy em nói xem phải làm sao bây giờ? Tôi chỉ biết làm mỗi món này thôi.
Thầy sống thế nào trong bao nhiêu năm cô độc như thế vậy?
Vào thời chưa có mì gói thì tôi ăn đồ hộp, sau đó có mì gói thì...
Ngày nào thầy cũng ăn mì gói.
Cô bĩu môi:
Ăn bao nhiêu năm như thế mà cũng chưa thấy thầy bị làm sao.
Đây là chỗ tốt của người bị đồng hóa thành ma cà rồng, cho dù ăn phải thực phẩm rác rưởi thì cũng sẽ chẳng sinh ra bệnh tật gì đâu.
Thấy cô trừng mắt với mình, Minh Am lại thở dài:
Đại tiểu thư à, tôi xuống chân núi mua sườn chua ngọt mà em thích ăn cho em là được chứ gì?
Hắn còn nhớ rõ, trong một lần đi nhà hàng, cô gọi hẳn ba đĩa sườn chua ngọt, không chê ngán mà ăn sạch sành sanh.
Sườn chua ngọt...
Phong Quang suy nghĩ một lát, lắc đầu.
Vậy... Cánh gà chiên coca nhé?
Cô lại lắc đầu.
Minh Am kể ra liên tiếp tên của mấy món nhưng cô đều lắc đầu không chịu, hắn mệt mỏi hỏi:
Đại tiểu thư, rốt cuộc em muốn ăn gì hả?
Em cũng không biết nữa...
Cô mê man, phát hiện mình hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với những thứ mà mình thích ăn trước đây cả, không khỏi nói với vẻ khó hiểu:
Lạ thật đấy... Tại sao em lại không thích ăn thế nhỉ?
Mí mắt Minh Am hơi cụp xuống, lông mi dài phủ xuống đôi mắt đen láy của hắn một hàng bóng râm, trong giọng nói lười nhác lại lộ ra một chút thần bí khó lường,
Có lẽ chờ em đói bụng, em sẽ muốn ăn thôi.
Thật không?
Phong Quang chớp mắt, tin cách giải thích này của hắn. Đề tài ăn cơm kết thúc ở đây, cô không quên chuyện đã xảy ra với mình ngày hôm qua, thế nên lại hỏi:
Hôm qua, sau khi thầy tới cứu em, hai gã người sói kia không làm khó dễ thầy chứ?