• 6,566

Chương 954: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (37)


Hai người sói kia có thể làm khó hắn được sao? Chỉ sợ thi thể của bọn họ bây giờ đang bị ruồi nhặng bu đầy hoặc bị động vật trong rừng cắn xé gần như không còn rồi ấy chứ.

Minh Am tỏ vẻ vẫn còn sợ hãi, nói:
Bọn họ nhìn thấy tôi muốn đưa em đi, đương nhiên là không cho tôi đi rồi.



Sao? Vậy là thầy nổi lên xung đột với bọn họ ạ? Thầy có bị thương ở đâu không?



Cái này ấy à...
Minh Am do dự một chút rồi cười nhẹ nhàng nói tiếp,
Thầy giáo bảo vệ học sinh là chuyện đương nhiên, có bị thương hay không cũng không sao cả.



Thầy thật sự bị thương sao?
Phong Quang túm lấy tay hắn, kéo ống tay áo của hắn lên,
Để em nhìn xem, thầy bị thương ở đâu thế? Bị thương có nặng hay không?


Khóe mắt hắn giương lên, đầy vẻ phong lưu:
Tôi có bị thương em cũng không nhìn thấy đâu. Thân thể tôi đặc biệt, khả năng lành lại vượt xa hơn hẳn những người khác, chỉ cần không phải tôi lập tức bị mất mạng thì tôi vẫn có thể tồn tại và xuất hiện trở lại trước mặt em.


Cô khựng lại, tự nhiên trái tim đập lỡ mất một nhịp vì những lời hắn nói, vội vàng buông tay hắn ra, tỏ vẻ bình tĩnh, hỏi:
Vậy tại sao vết thương trên người em lại khỏi nhanh như thế?


Cô nhớ rõ là mình cũng không có bản lĩnh lợi hại tới mức này.


Nếu Phong Quang muốn biết thì tự em xem đi.
Hắn cười, cầm lấy tay phải của cô áp lên mặt mình.

Rất nhanh, trong đầu Phong Quang liền hiện lên một khung cảnh, là cảnh mà hắn
cứu chữa
cho cô. Minh Am đúng là người tốt, liên tục cắn tay mình để tiếp máu cho cô uống, chỉ là cách mà hắn cho cô uống máu khiến cô khó mà chấp nhận được. Cô kinh hãi rụt tay lại, một cái tay khác nắm lấy cái tay vừa bị hắn cầm nắm. Cô cúi đầu, hơn nửa ngày cũng không nói ra được câu nào.

Không khí vào lúc này vô cùng an tĩnh.

Hắn là người phá vỡ trầm mặc, cầm cốc bia đặt bên cạnh lên uống một ngụm, sau đó nói với thái độ chẳng sao cả:
Lúc đó tôi cũng chỉ có thể dùng cách này để cứu em, nếu em cảm thấy ông chú già này cố ý ăn đậu hũ của em thì tôi cũng đành nhận vậy.


Rõ ràng là hắn ăn đậu hũ của cô, hắn nhận cũng chẳng có gì kỳ quái cả.

Phong Quang cũng không phải kẻ ngớ ngẩn, cô ngẩng đầu lạnh lùng
a
một tiếng,
Thế quần áo trên người em thì sao?


Người đàn ông ra vẻ ung dung hơi khựng lại một giây, sau đó làm bộ làm tịch thở dài một hơi,
Lúc đó quần áo trên người em toàn máu là máu, không thay giúp em thì chẳng lẽ cho em mặc nguyên bộ quần áo bẩn đó để làm bẩn giường tôi ra à?


Hắn cũng đâu có giống người ưa sạch sẽ đâu chứ!


Dù nói thế nào đi chăng nữa, sự thật là thầy đã cứu em!
Cô khoanh tay nghiêm túc nhìn hắn, rất có dáng vẻ như thể
coi như việc cho thầy ăn đậu hũ chính là sự báo ân của em rồi
.

Minh Am hơi quay đầu đi, thật sự cảm thấy nha đầu này rất tỉnh táo.


Đúng rồi!
Phong Quang đột nhiên lớn tiếng hỏi:
Thầy có biết chuyện tối qua huyết tộc bạo loạn không?



Yên tâm đi, sau đó Văn Tiễn và Sở Hiểu đã dẫn người của Hiệp hội thợ săn tới trấn áp, chỉ có người bị thương, không ai thiệt mạng cả.



Thầy không cảm thấy sự tình xảy ra rất kỳ quái sao?
Cô xoa cằm phân tích,
Tuy rằng hương vị máu tươi của Tăng Tuyết rất ngon thì cũng chẳng tới mức có thể làm tất cả đám huyết tộc đều mất hết lý trí, những ma cà rồng cấp B và cấp A đều là những quý tộc có lý trí cơ mà.


Dáng vẻ tập trung suy nghĩ của cô vô cùng đáng yêu, Minh Am cười, vỗ đỉnh đầu cô,
Những việc này em không cần phải suy nghĩ, Hiệp hội thợ săn và Viện Nguyên Lão sẽ cùng điều tra rõ ràng, còn về học sinh Tăng Tuyết mới chuyển đến kia, cũng đã lấy máu của cô ta đi làm phân tích rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.