Chương 976: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (56)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 751 chữ
- 2022-02-08 08:13:50
Tối ngày thứ hai, giờ học ở khu A sắp bắt đầu.
Trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng, thiếu nữ mặc đồng phục màu đen đau đầu nhìn bản thân trong gương, trên cổ cô toàn là dấu cắn, ngay cả cẳng chân lộ ra ngoài cũng có mấy dấu cắn mờ. Cuối cùng, cô hơi nhấc váy lên, trên phần đùi trắng nõn nà là dấu cắn màu đỏ rất rõ ràng.
Cô thả váy xuống, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang giả vờ nằm ngủ ở trên giường gào lên:
Tại sao mấy cái vết này không mất đi hả?
Tối qua, khi cô phát hiện ra mấy cái dấu cắn này không hề biến mất nhanh chóng như những lần trước thì đã thắc mắc rồi. Minh Am nói với cô rằng đó là do có nhiều vết cắn quá, chỉ cần ngủ một giấc là hết. Kết quả sáng nay, sau khi thức dậy trong ngực hắn, mấy cái dấu này vẫn còn nguyên, giờ đã qua một ngày một đêm rồi mà chẳng hề thấy chúng biến mất nhanh chóng như hắn nói gì cả.
Minh Am nhắm mắt, dường như đã thật sự ngủ rồi.
Cô không cam lòng nhảy lên giường, liều mạng lay người hắn,
Minh Am... Anh dậy ngay cho em! Anh còn giả vờ ngủ nữa là em không thèm để ý tới anh đâu đấy!
Làm sao thế?
Rốt cuộc hắn cũng hé mắt ra nhìn cô, dáng vẻ đúng kiểu vừa mới tỉnh ngủ vậy.
Phong Quang cắn lên cổ hắn một cái,
Anh làm thế này thì giờ làm sao em đi học được chứ hả?
Có gì sai à?
Hắn nhẹ nhàng vỗ về đầu cô đang vùi trong hõm cổ mình, bị cô cắn mà dường như chẳng cảm thấy đau chút nào.
Phong Quang từ bỏ, nhả miệng ra,
Anh nói xem, trên người toàn là mấy cái... mấy cái... dấu cắn của anh, làm sao em đi gặp người khác được đây hả?
Thế thì đừng đi học nữa.
Hắn thuận thế kéo tay cô, để cô rúc vào trong ngực mình, hắn híp mắt, lười nhác nói:
Đêm là thời gian để ngủ, em đi ngủ với anh đi thôi.
Không được, em đã không lên lớp một tuần rồi.
Đương nhiên không phải vì cô thích đi học nên mới lên lớp mà là thật sự không thể không đi,
Tuần vừa rồi em không đi học, Tư Đồ U tưởng em bị người sói bắt đi tới nay chưa về. Nếu em còn không đi, hắn lại gọi điện thoại cho bố mẹ em thì làm sao bây giờ?
Cô còn nhớ rõ lần vừa rồi khi bố mẹ cô tới trường, cô còn bị mẹ mắng cho một trận.
Vậy để anh gọi điện thoại, bảo bố mẹ em không cần tới.
Không được! Bố em thì còn đỡ, nhưng mẹ em thông minh lắm, lỡ như bà ấy phát hiện ra quan hệ giữa hai chúng ta thì phiền to.
Cô cầm lấy tay hắn lắc qua lắc lại rất đáng thương,
Chắc chắn bọn họ sẽ bắt em tạm nghỉ học để rời khỏi anh, anh muốn em rời khỏi anh à?
Đây đúng là vấn đề thật, dù sao sửa chữa ký ức quá nhiều lần sẽ dễ tạo thành di chứng lớn, ví dụ như sẽ biến người ta thành đần độn luôn chẳng hạn...
Minh Am thở dài:
Em hôn anh một chút đi.
Cô nghe lời thò mặt lại gần hôn môi hắn, còn ngoan ngoãn học theo hắn, dùng đầu lưỡi liếm môi hắn một chút,
Được rồi Minh Am, anh đã thấy vừa lòng chưa?
Chưa vừa lòng.
Hắn lười nhác nói ra ba tiếng, có điều vẫn ngồi dậy khỏi giường, nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn trước mặt thì không đành lòng cự tuyệt cô nữa. Hắn cúi đầu, nhe răng nanh cắn lên cổ cô, không nhanh chóng thối lui như đêm qua mà ôm chặt lấy người cô, để cô thở hổn hển dựa vào ngực mình và vô thức túm chặt lấy quần áo hắn. Sau khi cảm giác lên đỉnh đi qua, hắn mới thu răng nanh lại, lại liếm láp da thịt cô vài phút rồi mới chịu buông ra.
Mặt Phong Quang đỏ ửng mê người, cô nhìn các dấu cắn trên chân mình biến mất, không rõ hắn đã làm như thế nào, nhưng dù sao cũng chẳng còn dấu cắn nào nữa nên cô vô cùng hài lòng.