Quyển 5 : Phiên toà của tử thần - Chương 12
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 870 chữ
- 2020-05-09 12:54:59
Số từ: 917
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Lửa tràn ngập, cuồn cuộn quanh tôi như một đám mây châu chấu khổng lồ, với hai màu đỏ
và vàng. Chưa bao giờ tôi tường tượng nổi một cơn ác mộng hãi hùng đến thế. Suýt mở miệng
để thét lên, nhưng nếu mở miệng, tôi sẽ bị lửa phun qua họng, và thiêu tôi ròn tan từ trong ra
ngoài.
Khi vượt qua được bức tường lửa khủng khiếp, tóc tôi cháy như bụi cỏ khô., những đốm lửa
mọc trên da thịt tôi như nấm. Tôi lăn vòng vòng trên mặt đất, hai tay vỗ đầu lia lịa, cố dập tắt
lửa. Tôi chẳng còn quan tâm gì tới tiếng rít, tiếng vù vù trong những ống dẫn lửa nữa. Nếu lửa
ào ào phun ra ngay lúc này, tôi sẽ bị ăn tươi nuốt sống. Nhưng tôi đã gặp may… Darren Shan
may mắn… may mắn của ma-cà-rồng.
Dập tắt hết lửa trên mình, tôi quì gối, rên nho nhỏ. Hít luồng không khí ít oi nóng hổi, tôi
nhè nhẹ lùa ngón tay lên đống tóc âm ỉ nóng, để biết chắc không còn tia lửa nào rình rập bùng
lại nữa.
Toàn thân tôi là hai màu đen và đỏ. Đen vì muội khói, đỏ vì lửa xém tới thịt. Đau nhức cùng
cực, nhưng tôi vẫn phải hành động, nếu không con quỉ lửa tham lam sẽ nuốt chửng tôi.
Đứng dậy, tôi lắng nghe tiếng lửa gầm rống và âm thanh ùng ục trong các ống. Không dễ
dàng chút nào, vì những ngọn lửa hung bạo đã làm ảnh hưởng đến thính giác của tôi, nhưng tôi
vẫn còn có thể nhận ra dấu hiệu của những tiếng rú tiếng rít, nên sau mấy bước run rẩy, tôi
bình tĩnh lại, dự đoán những ngọn lửa sắp bùng lên để né tránh.
Bị chèn ép giữa những bức tường lửa cũng có điều hay, nó đốt hết cảm giác trong chân tôi.
Từ đầu gối trở xuống, dường như tôi không cảm thấy đau đớn chút nào. Nhưng như vậy, cũng
có nghĩa là tôi bị bỏng rất nặng. Sau cuộc thử thách này, chuyện gì sẽ xảy ra? Họ sẽ cắt cụt chân
tôi? Nhưng chuyện đó sẽ tính sau. Ngay lúc này, tôi mừng vì không cảm thấy đau và rất thoải
mái.
Hai tai làm tôi lo lắng nhất. Cố phun nước bọt để xoa lên tai, nhưng miệng tôi khô không
khốc. Nhè nhẹ vuốt ve bằng mấy đầu ngón tay, nhưng tai càng lùng bùng hơn. Cuối cùng, tôi cố
quên đi, không thèm để tâm tới hai tai nữa
Lửa lại dồn tôi vào một góc phòng khác. Thay vì để bị kẹt lần nữa, tôi nhảy xuyên qua bờ
lửa, phóng vào khoảng trống.
Mỗi khi có thể, dù chỉ một thoáng, tôi nhắm mắt. Vì sợ hơi nóng khủng khiếp sẽ làm tôi mất
luôn thị giác.
Khi lăn mình tránh một ngọn lửa bùng lên, tôi thấy lửa trong phòng bắt đầu tắt dần. Tôi
đứng im nghi hoặc. Dấu hiệu khởi đầu một cuộc tấn công mới khủng khiếp hơn sao? Một quả
cầu lửa khổng lồ sắp nổ tung làm banh xác tôi làm từng mảnh?
Trong khi tôi co rúm người, bịt chặt hai tai, thì cửa phòng mở tung, các ma-cà-rồng trong
những áo khoác nặng nề bước vào phòng. Tôi lom khom nhìn như họ là người ngoài hành tinh.
Họ đang làm gì vậy? Họ là lính cứu hỏa lạc đường, phải không? Phải có ai báo cho họ biết là
không nên vào đây. Trong này vô cùng nguy hiểm.
Tôi giật lùi khi họ tiến tới. Tôi cảnh giác họ hãy trở ra trước khi quả cầu lửa nổ tung, nhưng
âm thanh không thoát ra khỏi miệng. Tôi bị mất giọng. Thậm chí không lí nhí được nên lời.
- Darren, thử thách qua rồi.
-Hình như tiếng của ông Crepsley? Không thể. Giữa phiên tòa thử thách, ông Crepsley
không thể vào đây.
-Phẩy bàn tay cháy xém, há miệng mấp máy không ra lời:
- Đi đi. Ra khỏi đây ngay.
Ma-cà-rồng đi đầu lại nói:
- Darren, xong rồi. Con thắng rồi.
Chẳng hiểu ông ta nói gì. Tôi chỉ biết một điều quả cầu lửa sắp nổ, và nếu những kẻ ngu đần
vô tích sự này cứ chặn đường tôi, tôi sẽ không thể nào né tránh khi lửa bùng lên.
Xông tới, tôi cố lọt qua những cánh tay của họ, để tìm lối thoát an toàn. Tránh được ma-càrồng đứng đầu, tôi bị ma-cà-rồng đứng sau túm cổ. Sự va chạm làm tôi đau tới đổ gục xuống
sàn, gào không thành tiếng.
- Thận trọng.
Ma-cà-rồng đứng đầu la lớn, rồi cúi xuống tôi - đó là ông Crepsley. Ông nhẹ nhàng nói:
- Darren, ổn rồi. Con đã vượt qua. Con đã được an toàn.
Đầu óc mơ hồ, tôi chỉ lắc đầu, mấp máy môi không ra tiếng mà lập đi lập lại một từ:
- Lửa! Lửa! Lửa!
Rồi từ lúc họ đặt tôi lên cáng đưa ra khỏi phòng - thậm chí ra tới ngoài, hoàn toàn không
còn lửa, cho tới khi được thầy thuốc chăm sóc vết thương - tôi không ngừng mấp máy môi
cảnh giác, mắt đảo hai bên, hãi hùng tìm kiếm những dấu hiệu khiếp đảm của hai màu đỏ và
vàng.