Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 14
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 3078 chữ
- 2020-05-09 12:55:16
Số từ: 3335
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Đã đến lúc phải cho debbie biết sự thật, nhưng Steve và Harkat ko đồng ý. Steve thét lên:
- Nếu cô ta báo cảnh sát thì sao? >
<
Harkat cảnh cáo:
- Nguy hiểm lắm. không sao đoán được lòng dạ con người đâu. Cậu không thể biết được cô ta
sẽ phản ứng ra sao, sẽ làm những gì.
Tôi bướng bỉnh nói:
- Tôi cóc cần. tụi ma-cà-chớp không đùa với chúng ta nữa đâu. Chúng biết chúng ta biết về
chúng. Chúng đã tới để giết Debbie, nhưng không tìm thấy cô ấy, chúng đã tàn sát những người
hàng xóm. Chúng ta đã lún sâu vào vụ này rồi. Phải cho Debbie biết việc này nghiêm trọng đến
thế nào chứ.
Steve hỏi:
- Lỡ cô ta phản bội chúng ta, báo cảnh sát thì sao?
- Chúng ta phải chấp nhận nguy hiểm đó.
- Chỉ có cậu chấp nhận nguy hiểm đó thôi!
Tôi thở dài:
- Mình tưởng chúng ta cùng nhau hành động? Nếu mình hiểu lầm, cậu cứ đi đi. Mình không
ngăn đâu.
Steve bồn chồn trên ghế, ngón tay phải đeo găng xoa lên vết thẹo hình chứ thập trên bàn tay
trái. Nó thường làm thế, giống ông Crepsley mỗi khi nghĩ ngợi lại thoa cái vết thẹo dài trên
mặt.
Nó buồn rầu nói:
- Không cần phải giận hờn như thế. Tớ sẽ theo cậu tới cùng như đã thề. Nhưng cậu đã có một
quyết định làm ảnh hưởng tới tất cả chúng ta. Như vậy là không đúng. Chúng ta nên bỏ thăm.
- Không cần, mình không thể hi sinh Debbie. Chẳng khác nào cậu bỏ tớ lại cho tên Móc Sắt. biết
rằng đang coi trọng Debbie quan trọng hơn nhiệm vụ, nhưng mình không thể làm khác được.
- Cậu nặng lòng với cô ta thế sao?
- Phải. !
- Vậy thì tớ không bàn cãi nữa, cho cô ta biết sự thật.
- Cảm ơn nhiều.
Tôi nhìn Harkat, chờ anh ta chấp thuận. anh ta nhìn xuống, lẩm bẩm:
- Làm thế là sai lầm, biết có can cũng không được... nhưng tôi không chấp nhận. tuy nhiên đa
số luôn thắng tiểu số.
Kéo mặt nạ lọc không khí lên khỏi miệng, anh ta quay lưng lại chúng tôi, buồn rầu nghĩ ngợi.
Debbie đến trước bảy giờ, cô tắm và thay quần áo nhưng trông cô vẫn có vẻ khiếp đảng.
Bước vào phòng, cô nói:
- Một cảnh sát ở ngoài hành lang. Họ hỏi mình có muốn cảnh sát bảo vệ không, mình đồng ý.
Ông ta nghĩ là mình tới để dạy bạn học. mình đã cho ông ta biết tên bạn. nếu bạn phủ nhận
chuyện đó thì...căng quá!
- Rất vui được gặp bạn.
tôi cười nói, đưa tay đỡ áo khoác cho cô. Nhưng Debbie làm ngơ, đi thẳng vào trong phòng. Cô
đứng khựng lại khi thấy Steve và Harkat (Harkat đã đứng quay mặt vào trong)
cô nghiêm khắc nói:
- Cậu không cho tôi biết là còn người khác nữa.
- Họ phải có mặt tại đây. Vì họ là một phần trong những gì mình sắp nói với bạn.
- Họ là ai?
- Đây là Steve, còn đây là Harkat.
Steve nhẹ nhàng cúi đầu. trong một lúc, tôi không nghĩ Harkat sẽ quay mặt lại. Nhưng rồi anh
ta quay mặt lại.
- ôi chúa ơi!
Debbie nghẹn thở, khiếp đảm vì khuôn mặt xám xịt gớm giếc của anh ta.
Harkat cười bối rối:
- Chắc trong trường cô hiếm có ai trông giống tôi.
- Có... phải anh ta đến từ cái viện mà cậu nói? Nơi bạn và Evra sống?
- Không có viện nào hết. mình đã nói dối.
Cô lạnh lùng nhìn tôi:
- còn những dối trá nào khác nữa?
- tất cả, chỉ là nhiều hay ít thôi. Nhưng sự dối trá sẽ kết thúc tại đây. Ngay đêm nay. Mình sẽ nói
sự thật với bạn. cuối cùng rồi bạn sẽ nghĩ là mình điên., hoặc sẽ ước gì mình không nói cho bạn
nghe sự thật, nhưng bạn phải nghe mình nói, vì tính mạng của bạn.
- Là một câu chuyện dài?
Steve trả lời với một tiếng cười:
- Một câu chuyện dài nhất mà cô từng được nghe.
- Vậy thì tôi phải tìm một chỗ ngồi thoải mái.
Cô ngồi xuống một cái ghế, cởi áo choàng, vắt ngang đùi, nhìn thẳng tôi, để tôi biết rằng cô đã
sẵn sàng.
Tôi bắt đầu từ chuyện Gánh Xiếc Quái Dị và quý bà Octa. Sau đó tôi tóm tắt những năm tháng
làm đệ tử ông Crepsley và thời gian ở núi ma-cà-rồng. rồi tôi giải thích lí do chúng tôi ở đây, hồ
sơ giả được nộp vào trường Mahler như thế nào, tôi gặp Steve ra sao và nó đóng vai trò gì
trong vụ này, tôi kết thúc bằng những sự việc xảy ra trong hai ngày cuối tuần.
Tất cả đều im lặng một lúc lâu. Sau cùng, Debbie lên tiếng:
- chuyện điên rồ, bạn lại bịa đặt.
steve cười:
- cậu ấy nói nghiêm túc đó.
- Ma-cà-rồng, ma-cà-chớp ... hồn ma... khôi hài thật.
Tôi nhẹ nhàng nói:
- đó là sự thật, tôi có thể chứng minh.
Tôi đưa cô xem những vết thẹo trên ngón tay.
Debbie cười nhạo:
- những vết thẹo chẳng chứng minh được điều gì.
Tôi bước lại cửa sổ nói:
- đi tới cửa rồi quay lại nhìn mình.
Debbie vẫn ngồi yên, mắt đầy nghi hoặc. tôi bảo:
- Đi đi, mình không làm hại bạn đâu.
Ôm áo choàng trước ngực, Debbie đi tới cửa, đứng đối diện với tôi. Tôi nói:
- cố mở mắt, dù có mỏi cũng đừng chớp mắt.
- bạn định làm gì vậy?
- bạn sẽ thấy... hay bạn không thấy mình thì tốt hơn.
Khi Debbie đang chăm chú nhìn tôi, tôi căng thẳng cơ bắp chân, đột ngột lao tới, đứng nghiêm
trước mặt cô. Tôi di chuyển hết sức nhanh lẹ - nhanh hơn bất kì người thường nào có thể theo
kịp. với Debbie, thì hình như tôi vừa biến đi và xuất hiện thình lình trước mặt cô. Quay lưng, tôi
lao ngược trở lại, đứng bên cửa sổ, một lần nữa mắt cô lại không theo kịp.
Steve vỗ tay, nhạt nhẽo hoan hô:
- Hay!
Giọng Debbie run rẩy:
- Sao bạn làm được điều đó...
- Mình có thể di chuyển với tốc độ kinh hoàng. Mình cũng rất mạnh, có thể đấm thủng tường
mà da tay không hề hấn gì. Mình có thể nhảy cao hơn, xa hơn bất kì người thường nào. Mình có
thể nín thở lâu hơn họ và sống lâu đến mấy thế kỉ
Tôi nhún vai kết luận:
- Vì mình mang nửa máu ma-cà-rồng.
- Nhưng không thể...
Debbie tiến mấy bước tới tôi rồi ngừng lại. cô đang giằng xé giữa chuyện không muốn tin,
nhưng tự đáy lòng, cô biết tôi đang nói sự thât. Tôi nói:
- mình có thể chứng minh cho bạn suốt đêm, tìm mọi cách để giải thích cho bạn. Debbie, sự
thật vẫn là sự thât, tin hay không, tùy bạn!
- mình không... mình không thể...
cô chăm chú nhìn mắt tôi một hồi lâu, rồi ngồi phịch xuống ghế:
- Mình tin bạn, hôm qua thì chắc là ko. Mình đã thấy hình chụp những nạn nhân bị giết. mình
nghĩ, không người bình thường nào có thể làm được chuyện đó.
- Bây giờ bạn hiểu vì sao mình phải nói với bạn. chúng tôi không biết lí do vì sao ma-cà-chớp
dụ chúng tôi vào đây, nhưng chắc chắn kế hoạch của chúng là để giết chúng tôi. Vụ tấn công
hàng xóm của bạn chỉ là màn mở màn cho vụ đổ máu. Chúng không ngừng tại đó đâu. Bạn sẽ là
nạn nhân tiếp theo nếu chúng tìm thấy bạn.
Debbie yếu ớt hỏi:
- Nhưng tại sao? Nếu chúng muốn giết bạn và ông Crepsley, tại sao chúng lại đuổi theo mình?
- Mình không biết. thật khó hiểu, và đó mới chính là điều đáng sợ.
- Bạn đang làm gì để ngăn chặn chúng?
- Tìm dấu vết của chúng vào ban ngày. Hy vọng sẽ tìm ra. Nếu gặp là đánh. Và... nếu may mắn,
chúng tôi sẽ thắng.
- Phải báo cho cảnh sát và quân đôi. Họ có thể...
- Không. Ma-cà-chớp có liên quan tới chúng tôi. Chúng tôi sẽ giải quyết vụ này.
- Sao có thể nói thế được! Những nạn nhân bị giết là người thường. cảnh sát đang nỗ lực tìm kẻ
sát nhân, trong khi không biết một chút về chúng. Nếu bạn cho họ biết họ nên tìm kiếm cái gì
thì họ đã kết thúc chuyện đó từ mấy tháng trước rồi.
- Cách đó không mang lại cái gì. Không thể.
Cô quát lên:
- có thể. Tôi sẽ nói với ng sĩ quan ở ngoài kia, và chúng ta sẽ thấy là...
Steve cắt ngang:
- cô sẽ thuyết phục anh ta bằng cách nào?
- Tôi sẽ...
- Ông ta sẽ không tin cô. Sẽ cho là cô bị điên và sẽ gọi bác sĩ đến đưa cô đi...
Nó nhe răng cười, nói tiếp:
-...điều trị.
- Darren sẽ ra hành lang cùng với tôi. Bạn ấy sẽ...
- ... sẽ cười hiền lành và hỏi ông cảnh sát tốt bụng: sao cô giáo của nó hành động kì cục quá.
Giọng Debbie run lên:
- Anh lầm rồi. tôi có thể thuyết phục người khác.
- Vậy thì đi đi. Cô biết cửa ở đâu mà. Chúc may mắn. Nhớ gửi một tấm bưu ảnh, báo cho chúng
tôi biết cô tiến tới đâu.
- Tôi không ưa anh. Anh vừa kiêu ngạo, vừa hợm hĩnh.
Steve trả đũa ngay:
- Cô không cần phải ưa tôi. Đây không phải cuộc thi tuyển người hâm mộ. đây là vấn đề của cái
chết và sự sống. Tôi đã nghiên cứu về ma-cà-chớp và tôi đã giết sáu tên trong bọn chúng.
Darren và Harkat cũng từng chiến đấu và giết chúng. Chúng tôi biết phải làm gì để ngăn chặn
chúng. Thật tình, cô có nghĩ mình được quyền đứng đó chỉ đạo công việc của chúng tôi không
.Thậm chí cô mới chỉ nghe đến ma-cà-chớp cách đây vài tiếng đồng hồ.
Debbie vừa định mở miệng cãi, nhưng ngậm lại ngay. Rồi cô buồn rầu thú nhận:
- Anh nói đúng. Các anh đã liều mình vì người khác. Và các anh biết rõ chuyện này hơn tôi.
Đáng lẽ tôi không nên thuyết giảng với các anh. Có lẽ tại cái máu nhà giáo trong tôi. Cô gượng
cười yếu ớt. tôi hỏi:
- Bạn tin chúng tôi có thể giải quết chứ? Hãy tìm một căn hộ mới, chờ vài tuần khi mọi chuyện
qua đi.
- Mình tin bạn. nhưng nếu bạn nghĩ là mình bỏ chạy, là bạn đang tự dối lòng đó. Mình sẽ ở lại
chiến đấu.
- Bạn nói gì vậy?
- Mình sẽ giúp một tay tìm và diệt ma-cà-chớp
Tôi lom lom nhìn cô, kinh ngạc vì cô nói đơn giản như chúng tôi đang đi tìm một con cún con bị
lạc.
- Debbie ! bạn không nghe gì sao? Đây là những sinh vật có tốc độ di chuyển siêu phàm. Chỉ
một cái búng tay, chúng có thể búng bạn bay vèo vào giữa tuần sau. Là một ng bình thường,
sao bạn có thể hi vọng... hoàn thành công việc.
- Mình có thể cùng khám phá đg hầm, cung cấp thêm cho các bạn hai chân, hai tay... có mình,
chúng ta có thể chia làm hai cặp, khám phá được nhiều gấp đôi.
Tôi phản đối:
- Chúng tôi đi nhanh lắm, bạn không theo kịp đâu.
Debbie tủm tỉm cười:
- Đi nhanh trong những đường hầm tối, luôn có sự hiện diện của ma-cà-chớp? mình không tin.
- Ok. Bạn có thể theo kịp bước chân của chúng tôi, nhưng không chịu nổi vất vả đâu. Chúng tôi
đi xuốt ngày, giờ này qua giờ khác, không ngừng nghỉ. Bạn sẽ kiệt sức và tụt lại phía sau.
- Steve theo kịp đó thôi.
- Steve đã tự rèn luyện để truy lùng chúng, hơn nữa Steve không phải đến trường mỗi ngày.
- Mình cũng vậy, mình được nghỉ phép vì thông cảm cho hoàn cảnh mới xảy ra, sớm nhất là
đầu tuần tới mình mới phải đến trường.
- Debbie...bạn...
Tôi cầu cứu Steve:
- Nói dùm là cô ấy bị mất trí rồi.
- Thật ra... tớ thấy ý kiến đó hay đấy chứ...
Tôi gào lên:
- Cái gì?
- Chúng ta có thể xuống đó với một đôi chân nữa. nếu cô ta có gan, tôi đề nghị: cứ để cô ta đi.
- Nếu chúng ta đụng đầu ma-cà-chớp thì sao? Cậu ko hiểu là Debbie sẽ phải đương đầu với Móc
Sắt và đồng bọn của chúng à?
- Hiểu chứ. Thực ra, qua những gì mình thấy, cô ấy là người có tinh thần thép.
Debbie nói ngay:
- Cảm ơn.
- Không có gì.
Steve cười nói, rồi nghiêm mặt tiếp:
- Tớ sẽ trang bị cho bạn ấy một khẩu súng bắn tên. Ít ra, cô ấy cũng cho bọn ma-cà chớp thêm
một mục tiêu để lo ngại.
- Tớ ko ủng hộ ý kiến này. Harkat... nói với họ đi chứ.
Anh chàng tí hon trầm ngâm hỏi:
- Nói gì, Darren?
- Nói là họ... điên, mất trí, ngu ngốc!
- Vậy sao? Nếu Debbie là người khác, cậu có gạt phắt ngay đề nghị của cô ta không? Chúng ta
đang ở thế lợi. muốn thành công chúng ta cần có đồng minh.
- Nhưng...
- Chính cậu đưa cô ta vào vụ này. Tôi đã nói, nhưng cậu bỏ qua. Một khi cậu liên quan đến con
người, cậu không thể kiểm soát được họ. cô ta biết rõ sự nguy hiểm và chấp nhận. lý do cậu từ
chối đề nghị của cô ấy là gì trừ chuyện cậu thích cô và không muốn thấy cô bị hại.
Nói kiểu đó là tôi hết đường cãi lại. tôi thở dài:
- Thôi được, dù tôi không thích, nhưng nếu bạn muốn, chúng tôi phải chấp nhận thôi.
Steve bình phẩm:
- Cậu ấy quá sành điệu, đúng không?
Debbie nhoẻn cười:
- Chắc chắn bạn ấy biết cách làm cho một người bạn gái hài lòng.
Bỏ áo choàng xuống ghế, cô nghiêng mình hỏi:
- Nào, bây giờ hãy trở lại công việc gấp gáp, đừng phí thời giờ nữa. tôi muốn biết tất cả về
những quái vật này. Trông chúng ra sao? Nhìn chúng thế nào? Loại dấu vết nào chúng thường
bỏ lại? ở đâu...
- Im đi!
Tôi rít lên. Cô nhìn tôi sững sờ:
- Mình đã làm gì...
- Suỵt.
Tôi đặt ngón tay lên môi, rồi tiến lại, áp sát tai lên cánh cửa.
Bước tới bên tôi, Harkat hỏi:
- Có rắc rối?
- Có tiếng chân ngoài hành lang, nhưng không nghe tiếng cửa mở.
Chúng tôi trở lại, ra hiệu với nhau bằng mắt. Harkat cầm súng bắn tên, tiến tới kiểm tra cửa sổ.
Tôi nghe tiếng tim Debbie đập thình thịch. Cô hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Có thể không có gì. .. có thể bị tấn công.
Steve nghiêm mặt hỏi:
- ma-cà-chớp?
- không biết. có thể chỉ là một người hầu tò mò. Nhưng ngoài đó có người. có thể đang nghe
trộm, có thể không, tốt nhất là đừng liều, cứ chờ xem.
Steve gắn tên vào súng. Tôi hỏi Harkat:
- bên ngoài có ai không?
- Không. Tôi nghĩ, nếu mình xông ra thình lình sẽ không sao đâu.
Tôi rút kiếm, đắn đo nghĩ: nếu ra đi lúc này sẽ an toàn hơn – nhất là đối với Debbie – nhưng đã
vào cuộc rồi thì khó mà ngừng lại được. Tôi hỏi steve:
- nhập cuộc chứ?
Nó thở phì, do dự:
- Tớ chưa bao giờ đụng độ với một ma-cà-chớp tỉnh táo. Chỉ tấn công khi chúng đang ngủ vào
ban ngày. Không biết khả năng mình sẽ ra sao.
- Còn anh, harkat?
- Theo tôi, tôi và cậu ra ngoài nghe ngóng tình hình, Steve và Debbie chờ bên cửa sổ, nếu nghe
tiếng đụng độ, họ sẽ ra sau.
- Bằng cách nào? Không có cầu thang thoát hiểm, mà hai người lại không thể leo tường.
Steve nói ngay:
- không sao.
Nó đưa tay vào trong áo, lấy cuộn dây cuốn quanh bụng ra, nháy mắt:
- Tớ luôn phải thủ sẵn đây.
Harkat hỏi:
- liệu dây có đủ mạnh cho hai người không?
Gật đầu, Steve cột một đầu dây vào lò sưởi. nó tiến tới mở cửa sổ, thả đầu dây còn lại xuống,
rồi gọi Debbie.
- Lại đây.
nó bảo cô leo lên ngồi trên thành cửa sổ, hai tay nắm sợi dây, lưng quay ra ngoài, Steve nói với
tôi và Harkat:
- Hai người làm những trò gì cần làm đi. Nếu tình hình xấu, tôi và Debbie sẽ ra khỏi đây.
Nhìn Harkat, tôi rón rén tiến lại, cầm quả nắm cánh cửa, nói:
- Tôi đi trước, anh theo sát phía sau. Thấy kẻ nào đáng ngờ, hạ ngay, tìm hiểu lí lịch sau.
Mở cửa, tôi nhào ra tiền sảnh. Harkat ngay sau lưng tôi, tay nâng súng. Bên trái chúng tôi
không có ai. Tôi quay sang bên phải, cũng... không có ai. Tôi ngừng lại, nghe ngóng.
Khoảnh khắc căng thẳng kéo dài dằng dặc trôi qua. Chúng tôi vẫn đứng im. Sưn im ắng dày vò
tinh thần chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn hết sức tập trung, vì khi chiến đấu với ma-cà-chớp
chúng chỉ chờ một giây sơ sẩy của đối phương...
Rồi, phía trên đầu có tiếng ho.
Lăn xuống sàn, tôi xoay người rút kiếm, đưa thẳng lên. Trong khi mũi súng của Harkat cũng
hướng lên cao.
Bóng người bám trên trần, lao xuống trước khi Harkat kịp nổ súng, đánh văng anh ta sang một
bên, rồi đá thanh kiếm bật khỏi tay tôi. Một tiếng cười quen thuộc vang lên:
- Đùa thôi. Đúng kiểu của ta hả?
quay lại, tôi được đón chào bằng ánh nhìn của một người vamh vỡ trong lớp da thú màu đỏ tía,
chân trần và tóc nhuộm xanh lè. Đó là ông hoàng ma-cà-rồng Vancha March!
- Vancha???
Tôi bị ngạt thở vì ông ta nắm cổ, kéo tôi đứng dạy, Harkat cũng đã đứng lên, đang xoa chỗ đầu
bị ông hoàng đánh trúng.
Ông chỉ tay vào chúng tôi nói:
- Darren, Harkat, phải luôn nhớ kiểm tra những cái bóng ở trên đầu. nếu ta có ý định làm hại
hai người, cả hai đã tiêu rồi.
Tôi hồ hởi kêu lên:
- Ngài trở lại từ bao giờ vậy? sao lại rình mò tụi cháu? Ông Crepsley đâu?
- Larten đang ở trên mái nhà. Chúng ta trở lại được mấy phút rồi. nghe trong phòng có giọng lạ,
nên chúng ta phải thận trọng. ai đang ở trong đó
?
- Vào đi, cháu sẽ giới thiệu.
Tôi cười, đưa tôi vào phòng. Cho Steve và Debbie biết chúng tôi vẫn an toàn, rồi tới cửa sổ, cất
giọng e dè nhưng rất ân cần gọi ông Crepsley.