• 2,105

Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 15


Số từ: 1804
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Đúng như Steve dự đoán, ông Crepsley tỏ ra hoàn toàn nghi ngờ nó. Kể cả sau khi được kể lại
nghe vụ Steve cứu mạng tôi, ông vẫn lộ vẻ khinh bỉ, coi thường. ông bảo:
- Máu không thể thay đổi. Khi kiểm tra máu Steve Leonard, ta thấy vị nồng toàn mùi ma quái.
Thời gian không thể làm phai nhạt được.
Steve cãi lại:
- Tôi không là ma quỷ. Ông mới là kẻ độc ác. Buộc tội người khác một cách ghê tởm, không
chứng cứ. ông có biết là tôi đã bị đánh giá thấp kém đến thế nào, sau khi bị ông loại bỏ như một
con quái vật không? Lời từ chối của ông suýt đẩy tôi vào con đường tội lỗi.
- Ta không nghĩ là nó ảnh hưởng lâu đến thế.
Vancha lên tiếng:
- Larten, có thể anh đã nhầm.
Ông hoàng đang nằm trên trường kỉ, kéo cái tivi lại gần. Da ông không đỏ như lần sau cùng tôi
thấy ông(Vancha tin tưởng có thể tự rèn luyện để sống được ngoài ánh sáng mặt trời, nên
thường lang thang vào ban ngày cả tiếng đồng hồ, cho da rộp đỏ, nâng cao sức phòng thủ của
cơ thể.) tôi đoán máy tháng vừa qua, ông ta đã phải ở trong núi ma-cà-rồng.
Ông Crepsley khăng khăng:
- Tôi không lầm. tôi biết rõ mùi vị của máu.
- Tôi tin anh.
Vancha vừa gãi nách vừa nói. Một con bọ rơi xuống sàn 0-o. ông ta đưa chân gạt nó ra chỗ khác
rồi noi:
- máu không dễ phân tích như một số ma-cà-rồng nghĩ. Trong nhiều thập kỉ qua, ta đã phát
hiên ra máu độc ác của nhiều người, và đã theo dõi chúng, ba đứa trở thành kẻ xấu nên ta đã
giết chúng, còn ba người kia sống một cuộc đời bình thường
- không phải tất cả những kẻ ác bẩm sinh đều phạm tội ác, nhưng tôi không muốn liều lĩnh, tôi
không tin chúng.
Tôi gắt lên:
- Thế là ngớ ngẩn. ông phải phán xét người khác qua những gì họ làm chứ, không thể chỉ vì
những gì ông nghĩ về họ. Steve là bạn cháu. Cháu đảm bảo cho nó.
Hakat lên tiếng:
- Tôi cũng thế. Lúc đầu tôi rất e dè, nhưng bây giờ tôi tin là cậu ấy đứng về phía chúng ta.
Không chỉ đã cứu Darren, cậu ta còn báo cho Debbie để ra khỏi nhà. Nếu không cô ta đã chết
rồi.
Ông C vẫn ngang ngạnh lắc đầu:
- Nên thử lại máu của hắn, Vancha có thể làm chuyện này, ông ta sẽ thấy là những gì tôi nói đều
là sự thật.
- Không cần, nếu anh đã nói là có dấu hiệu của ma quỷ, tôi tin là có. Nhưng người ta có thể vượt
qua những khiếm khuyết của mình. Tôi không biết gì về con người này, nhưng nghe D và H, tôi
đặt khả năng phán đoán của họ hơn là chất lượng máu của Steve.
Ông Creplsey lẩm bẩm thầm, ông biết là đã bị yếu thế hơn, ông nói với Steve như cái máy:
- Thôi được, ta sẽ không nói gì về vấn đề này nữa. nhưng ta sẽ theo dõi mi thật kĩ.
Steve đáp lại ngay:
- Cứ việc theo dõi.
Để làm không khí bớt căng thẳng, tôi hỏi ông hoàng V vì sao ông vắng mặt quá lâu. Ông cho
biết sau khi trình diện hai ông hoàng Mika Ver Leth và Paris Skyle, ông đã trình bày về chúa tể
ma-cà-chớp. đáng lẽ trở lại ngay, nhưng Paris đã cận kề cái chết, nên quyết định ở bên ông
hoàng già vài tháng sau cùng. Ông nói:
- Ngài ấy chết lành. Khi biết mình không còn đủ khả năng làm tròn trách nhiệm, ngài đã âm
thầm bỏ đi. Mấy đêm sau chúng tôi mới phát hiện ra xác ngài, ôm chặt một con gấu cho tới
chết.
Debbie nghẹn ngào:
- Kinh khủng quá!
Tất cả đều phì cười vì phản ứng kiểu loài người của cô. Tôi giải thích cho cô hiểu:
- Đối với chúng tôi, không cách chết nào tồi tệ hơn là cái chết yên ả trên giường, ông hoàng
Paris đã hơn tám trăm tuooit, mình tin ông không có gì ân hận khi lìa bỏ thế giới này.
Debbie vẫn băn khoăn:
- dù sao...
ông hoàng V nghiêng mình sang siết tay cô, nói:
- Ma-cà-rồng tôn trọng cách đó, để đêm nào ta sẽ cắt nghĩa cho cô ta hiểu.
Ông nắm tay Debbie lâu hơn cần thiết, nếu ông Crepsley để mắt theo dõi Steve, tôi sẽ không
thể dời mắt khỏi Vancha. Dù biết cô không thể bị hấp dẫn bởi một ông già thô lỗ, lem nhem
bùn đất và hôi rình, nhưng tôi sẽ không để một mình ông ta ở bên cô để giải thích về đường lối
của ma-cà-rồng.
Tôi hỏi để làm ông sao lãng:
- Có tin tức gì của chúa tề ma-cà-chớp,và Gannen Harst không?
- Không. Ta đã cho các hướng quân biết đó là em trai ta và tả đầy đủ nhận dạng nó, nhưng gần
đây vẫn không có ai có tin tức gì của nó.
Ông Crepsley hỏi:
- TÌnh hình ở đây sao rồi? ngoài vụ hàng xóm của cô Hemlock, có ai bị giết nữa không?
Debbie cười nói:
- Xin cứ gọi cháu là Debbie thôi ạ. (shut up! >
<)
Vancha cười cười:
- nếu Larten không gọi, ta sắn lòng gọi.
ông ta lại nghiêng người đặt tay lên tay cô, tôi muốn văng bạy ra một câu nhưng đã kịp kìm
nén. Thấy tôi hổn hển thở, ông ta nháy mắt một cách cố ý.
Chúng tôi cho ông C và V biết tình hình rất yên tĩnh trước khi móc sắt tấn công tôi, ông hoàng
lẩm bẩm:
- cái vụ thằng móc sắt này có vẻ không ổn. ta chưa từng nghe một ma-cà-chớp lại có móc sắt ở
tay, theo truyền thống, một ma-cà-chớp thà chịu mất tay chân thay vì thay thế tứ chi nhân tạo.
lạ thật!
- Điều lạ hơn là nó đã không tấn công từ trước đó. Nếu ma-cà-chớp này là đồng bọn với những
kẻ đã gửi chi tiết về Darren đến trường Mahler, hẳn nó đã biết địa chỉ khách sạn này... vì sao nó
không tấn công Darren tại đây?
Vancha hỏi:
- Anh nghĩ có hai băng nhóm ma-cà-chớp hành động?
- Có thể. Hoặc cũng có thể một số ma-cà-chớp chịu trách nhiệm về việc giết người, trong khi kẻ
khác, có thể là Desmond Tí Nị - sắp đặt chuyện trường lớp của Darren. Cũng có thể chính lão đã
sắp xếp cho móc sắt chặn đường Darren.
Harkat hỏi:
- Nhưng sao Móc Sắt nhận ra được Darren?
- Có thể từ mùi máu của nó.
Vachan càu nhàu:
- Ta không ưa vụ này, quá nhiều có thể và nếu. quá nhiều điều bất bình thường. theo ta chúng
ta nên để mặc con người tự lo liệu
- Tôi sẵn lòng nhất trí với ngài. Dù nói vậy làm tôi thấy rất đau lòng, nhưng có lẽ chúng ta nên
rút là tốt nhất.
Debbie quát lên:
- vậy thì hãy rút lui xuống địa ngục đi.
Cô đứng phắt dạy, đối diện với ông C và V, tay nắm chặt, mắt nảy lửa&_&
- Các ông là loài quái vật nào mà nói về con người chúng tôi như những sinh vật hạ đẳng không
đáng gì???
Ông C cứng rắn trả lời:
- Thưa bà, tôi được phép nhắc để bàn nhớ, chúng tôi tơi đây để chiến đấu với ma-cà-chớp để
bảo vệ cho bà và đồng loại của bà.
Debbie cười nhạo:
- Chúng tôi phải tỏ ra biết ơn ư? Các ông làm những việc mà bất cứ kẻ nào có chút máu người
cũng làm. Và... trước khi ông ca lại điệp khúc đáng ghét
chúng ta không phải là người
, tôi xin
nhắc lại để ông biết: không cần phải là người mới có lòng nhân đạ.
Vancha thì thầm với tôi:
- Đúng là một phụ nữ bốc lửa? ta dễ dàng si tình một phụ nữ thế này(ngu nốt!)
- SI CHỖ KHÁC ĐÊ!
Debbie không quan tâm tới những lời nói của tôi và Vancha. Mắt cô gắn chặt với mắt Crep. Ông
cũng đang lạnh lùng nhìn cô, rồi âm thầm hỏi:
- Cô yêu cầu chúng tôi ở lại và hi sinh mạng sông?
- Tôi không yêu cầu các ông gì hết. nhưng nếu bỏ đi, các ông còn có thể sống là chính mình
được nữa không? (thời buổi này còn đâu là chính mình hả hotgirl-) có thể giả điếc trước
tiếng khóc gào của những người sắp chết không?
Mắt hai người không rời nhau, một lúc sau, ông Crepsley quay đi:
- Không.
Debbie hài lòng ngồi xuống, ông nói tiếp:
- Nhưng chúng tôi không thể đuổi theo những cái bóng vô thời hạn, D, V và tôi đang thi hành
nhiệm vụ. nhiệm vụ này đã bị trì hoãn quá lâu rồi. chúng tôi phải tiếp tục lên đường.
Quay lại, Crepsley nói:
- Tôi đề nghị, chúng ta ở lại thêm một tuần, tới hết ngày nghỉ cuối tuần sau, chúng ta sẽ cố hết
khả năng để chiến đấu với ma-cà-chớp. nhưng nếu chúng tiếp tục lẩn tránh, chúng ta đành
chấp nhận thất bại và... rút lui (chuồn! hehe)
Vancha chậm rãi gật đầu,:
- Ta muốn đi ngay, nhưng ta chấp nhận. sao, Darren?
- Một tuần.
Tôi đồng ý. Rồi thấy ánh mắt của Debbie, tôi nhún vai, thì thầm:
- Chúng tôi chỉ có thể làm đến thế.
Harkat bỗng nói:
- Tôi có thể làm hơn. Tôi không bị ràng buộc bởi nhiệm vụ như ba người kia. Tôi có thể ở lại
quá thời hạn cuối cùng nếu... đến lúc đó vấn đề vẫn chưa được giải quyết xong.
Steve lên tiếng:
- Tôi cũng thế. Tôi không bỏ đi cho tới khi kết thúc.
Debbie dịu dàng:
- Cám ơn anh. Cám ơn tất cả mọi người.
Rồi cô yếu ớt cười với tôi:
- All for one, and one for all :D
Tôi cũng cười, lặp lại:
- Tất cả vì một người, một người vì tất cả.
Lần lượt từng người trong phòng lập lại câu đó. Tuy nhiên, khi đến lượt ông Crepsley, ông liêc
nhìn Steve, lẩm bẩm lời thề nguyền.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.