Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 20
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1543 chữ
- 2020-05-09 12:55:17
Số từ: 1635
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Khi nỗi sửng sốt ban đầu nhạt dần, một mối căm ghét u ám, lạnh lẽo cuồn cuộn tự đáy lòng tôi.
Tôi quên hết ma-cà-chớp, ma mới; chỉ hoàn toàn tập trung vào Steve. Thằng bạn thân thiết
nhất của tôi. Thằng bé tôi đã xứu mạng. thằng đàn ông tôi đã mở rộng vòng tay đón nó trở lại.
Tôi đã bảo lãnh cho nó. Đã tin tưởng nó, đã cho nó tham gia vào kế hoạch của chúng tôi.
Vậy mà suốt thời gian đó, nó âm mưu chống lại chúng tôi. Cách này hay cách khác, tôi có thể
xông vào, xé nó ra từng mảnh, nhưng nó đang dùng Debbie làm lá chắn. dù nhanh như tôi, cũng
sẽ không kịp ngăn nó cứa lưỡi dao vào cổ Debbie. Nếu tôi tấn công, cô ấy sẽ chết.
Giọng ông Crepsley không có vẻ quá phẫn nộ như tôi tưởng:
- Ta đã biết là không nên tin nó. Máu không thay đổi được. đáng lẽ ta nên giết nó từ nhiều năm
trước.
Kéo Debbie sát vào nó hơn, Steve ha hả cười:
- Đừng tỏ ra là một kẻ chiến bại cay đắng thế chứ.
Vancha hỏi:
- Tất cả đều là thủ đoạn, phải không? Thằng bàn tay bằng móc kia tấn công, để mi có dịp cứu
Darren cũng chỉ là một màn kịch.
Steve khoái chí:
- Tất nhiên. Ta luôn biết chúng ở đâu, lôi cuốn chúng bằng cách đưa RV tới thành phố này gieo
hoảng sợ trong dân chúng, vì biết sẽ kéo được lão Crepsley khó tính quay trở lại.
Ông Crepsley kinh ngạc hỏi:
- Vì sao mi biết?
- Nghiên cứu. Tôi đã tìm ra tất cả những gì tôi cần biết về ông. Tôi coi ông như công việc của
đời mình. Không dễ. nhưng sau cùng tôi cũng đã lần ra. Từ giấy khai sinh đến mối liên hệ của
ông với nơi này. Trong những cuộc du hành, tôi đã kết hợp với những người bạn tốt – là ma-cà-
chớp. họ đã không xua đuổi tôi như ông. Qua họ, tôi biết được một người anh em họ -
Murlough loạn trí, khốn khổ - bị mất tích tại đây mấy năm trước. với những gì tôi đã phát hiện
và biết những hoạt động của ông, việc nối kết những sự kiện không khó khăn gì. Chuyện gì đã
xảy ra với Murlough vậy? ông giết hay chỉ dọa cho anh ta sợ rồi bỏ đi?
Ông Crepsley và tôi đều không trả lời. Steve lại nói:
- không sao. Chuyện đó không quan trọng. nhưng tôi đã tính toán, nếu ông đã trở lại để giúp
những con người này một lần, thì sẽ lại làm điều đó.
- Thông minh lắm.
Mấy ngón tay ông ngọ nguậy như chân nhện. tôi biết ông ngứa ngáy, chỉ muốn xiết cổ Steve.
Vancha nói:
- Điều ta không hiểu là: đám này làm gì ở đây?
Ông hất đầu về phía Bargen và các ma-cà-chớp, ma mới:
- Chắc chắn không để giúp mi trong cuộc trả thù dồ dại của mi rồi.
- Tất nhiên là không. Tôi chỉ là một ma-cà-chớp khiêm nhường. tôi không thể chỉ huy những bề
trên. Tôi đã kể cho họ biết về Murlough – một điều họ rất quan tâm – nhưng họ có mặt tại đây
là vì những nguyên nhân khác, vì lệnh của người khác.
- Của ai?
- Chuyện đó sẽ được nói tới. nhưng chúng ta không ở đây để nói, mà để ... giết.
Sau chúng tôi, đám ma-cà-chớp và ma mới tiến lên. Hai ông Vancha và Crepsley , và cả Harkat
quay lại nghênh chiến, tôi đứng yên. Tôi không thể dời mắt khỏi Steve và Debbie, cô ấy đang
khóc, nhưng vẫn đứng thẳng, hướng đôi mắt cầu cứu về phía tôi.
Giọng khản đặc, tôi hỏi:
- tại sao?
Steve hỏi:
- Tại sao cái gì?
- Tại sao mày ghét chúng tao? Chúng tao chưa hề làm hại mày.
Hất đầu về phía ông Crepsley, nó nói:
- Lão bảo tao là ma quỷ. Còn mày chiếm chỗ của tao. Mày để con nhện đó cắn tao và cố tình
giết tao.
- Không! Tao đã cứu mày. Tao đã bỏ tất cả để cứu mày được sống.
- Vô lý. Tao biết những gì thật sự xảy ra. Mày âm mưu với lão chống lại tao, để mày có thể
chiếm chỗ của tao trong thị tộc ma-cà-rồng. mày đã ghen tị với tao.
- Không đâu! Steve. Thật điên rồ. cậu không biết là...
- Dẹp đi. Tao không quan tâm. Hơn nữa, khách danh dự đã tới rồi... một người mà tao tin chắc
tất cả trong số bọn mày đang thèm được gặp đến chết được.
Dù không muốn rời mắt khỏi Steve, nhưng tôi phải thấy nó đang nói gì. Ngoái nhìn lại, tôi thấy
hai hình dáng lờ mờ sau đám ma-cà-chớp và ma mới. Vancha, Crepsley và Harkat không quan
tâm đến mấy lời nói của Steve và hai cái bóng phía sau, mà tập trung vào địch thủ ngay trước
mặt. rồi ma-cà-chớp hơi tách ra, tôi nhìn rõ hai kẻ đứng sau chúng. Tôi kêu lên:
- Ngài Vancha!
- Cái gì?
- Phía sau...là...
Tôi liếm môi. Gã cao hơn đã phát hiện ra tôi và dò hỏi mơ hồ. gã kia mặc áo choàng màu lục,
mặt được che sau cái mũ chùm đầu.
Gạt lưỡi kiếm của một ma mới bằng tay không, ông hoàng Vancha la lên hỏi:
- Ai?
- Em trai ngài. Gannen Harst
Ông ngừng đánh. Ông Crepsley, Harkat và cả mấy ma-cà-chớp đều bối rối ngừng lại.
Vancha đứng vươn hết chiều cao, nhìn qua đầu những kẻ đang đứng trước mặt. mắt Gannen
Harst rời khỏi tôi, nhìn vào mắt của ông hoàng Vancha. Hai anh em trừng trừng nhìn nhau. Rồi
ánh mắt của ông chuyển sang người mặc áo choàng và mũ chùm đầu. ông nghẹn thở:
- hắn ở đây????
Giọng Steve đầy ác ý:
- Tôi thấy hình như các vị đã gặp nhau rồi.
Vancha không thèm để ý đến tên ma-cà-chớp nửa mùa. Ông lại hổn hển:
- Hắn có mặt tại đây.
Mắt ông không rời thủ lãnh của ma-cà-chớp, kẻ chúng tôi đã thề sẽ giết. rồi ông làm một
chuyện ma-cà-chớp không ngờ. với một tiếng gào bằng toàn thể sức lực, ông ... tấn công!
Một hành động điên rồ. một ma-cà-rồng tay không chống lại hai mươi tám ma-cà-chớp và ma
mới trang bị vũ khí, nhưng chính sự điên rồ đó đã đem lại cho ông thế thượng phong. Trước
khi đám ma-cà-rồng và ma mới kịp trở tay, trước khi biết chuyện gì đang xảy ra, ông đã xông
qua chúng, đánh bật một số tên ngã lăn xuống đất. số khác dạt sang hai bên, tiến gần sát
Gannen Harst và Chúa tể ma-cà-chớp.
Lợi dụng thời cơ, ông Crepsley phản ứng cấp kì, phóng tới sau Vancha. Tả xung hữu đột giữa
đám ma-cà-chớp và ma mới, những lưới dao trên hai tay ông tua tủa xòe ra như những cái
vuốt trên đầu cánh dơi. Ba địch thủ bị bật ngửa, ngực và cổ họng bị rạch toang hoác.
Khi Harkat vung rìu bổ xuống đầu một ma mới, vành đai ma-cà-chớp đã kịp khép quanh ông
Vancha, chặn đường ông tiến gần chúa tể của chúng. Ông hoàng chặt chúng bằng hai bàn tay
như hai lưỡi kiếm, nhưng lúc này chúng đã biết phải làm gì. Dù một đồng bọn bị giết, chúng ùa
lên, ép ông phải ngừng tay.
Đáng lẽ tôi phải tiến lên cùng đồng đội – giết chúa tể ma-cà-chớp là điều quan trọng hơn bất cứ
điều gì – nhưng tri giác tôi chỉ kêu gào một cái tên, một cái tên thúc dục tôi muốn bật kêu lên:
Debbie
. Quay lưng lại trận đánh, cầu xin Steve bị rối trí vì sự xung đột bất ngờ vừa xảy ra, tôi
phóng lưỡi dao bay vù về phía nó. Không chủ tâm nhắm trúng vì sợ trúng Debbie, tôi chỉ mong
nó né tránh. Quả nhiên, giật mình vì hành động bất ngờ của tôi, Steve vội bật đầu ra sau đầu
Debbie, nới lỏng cánh tay trái đang ghì quanh cổ cô, và tay phải cầm dao hơi thõng xuống. khi
xông tới, tôi biết khoảnh khắc xoay đổi tình thế không đủ - vì nó vẫn đủ thời gian để lấy lại
bình tĩnh và giết Debbie trước khi tôi lại gần. nhưng đúng lúc đó, Debbie hành động như một
chiến binh chuyên nghiệp, thúc cùi chỏ vào mạn sườn Steve, thoát khỏi tay nó, và lăn xuống
sàn.
Trước khi Steve kịp phóng theo cô, tôi đã nhào lên nó, tôi ôm lấy Steve, đẩy nó vào tường. nó la
lên chói lói. Bước lùi lại, tôi thoi quả đấm ngay mặt nó. Cú đấm - mạnh đến nỗi suýt làm gãy
mất mấy ngón tay tôi – làm Steve đổ gục. Nhảy lên nó, tôi nắm tai, kéo ngược đầu nó lên, rồi
dộng xuống sàn xi măng cứng. nó làu bàu, mắt sáng rực, kinh ngạc đến sững sờ.
Tôi chạm vào chuôi kiếm, nhưng thấy con dao của Steve nằm kế bên đầu nó, tôi nghĩ: giết nó
bằng lưỡi dao này sẽ thích hợp hơn. Nhặt con dao lên cao khỏi đầu, từ từ hạ xuống, quyết định
kết thúc mạng sống của con người đã có lần được coi như người bạn thân nhất của tôi.