• 1,980

Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 21


Số từ: 2993
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Ngừng lại!
Tiếng RV gào lên khi lưỡi dao của tôi đang hạ xuống. Và trong giọng ông ta có một cái gì đó
khiến tôi ngừng tay và quay lại nhìn. Tim tôi trùng xuống. ông ta đang giữ Debbie(vô dụng
chưa kìa). Những cái móc vàng của bàn tay phải ép sát vào thịt dưới hàm cô. Mấy đầu móc đã
cứa nhẹ qua lớp da và những vệt máu nhỏ đang ứa ra.
RV rít lên:
- Buông dao xuống. nếu không tao sẽ giết nó như một con heo.
Dù tôi buông dao,, Debbie cũng sẽ chết với tất cả chúng tôi. Chỉ còn một cách... tôi phải cố tìm
kế hoãn binh. Một tay nắm mớ tóc dài màu xám của Steve, một tay dí dao vào họng nó, tôi nói:
- nếu cô ấy chết, thằng này cũng sẽ chết.
tôi thấy ánh mắt nghi ngại của RV, nhưng ma-cà-chớp tay móc vẫn cảnh cáo tôi:
- Đừng có giở trò với tao. Thả anh ta, nếu không ta giết cô nàng này ngay.
Tôi lặp lại:
- Cô ấy chết, thằng này cũng chết.
RV lèm bèm rủa, nhìn lại sau tìm tiếp viện. trận đánh đang ngả về ma-cà-chớp. những kẻ bị ngã
trong mấy giây đầu đã đứng dạy lại và xiết vòng vây quanh ông Crepsley và Harkat. Ông
Crepsley và Harkat dựa lưng cùng đánh để bảo vệ cho nhau, vì không thể tiến hay lùi được.
Gannen và Chúa tể ma-cà-chớp đứng ngoài đám đông quan sát.
Tôi bảo RV:
- Đừng quan tâm tới họ. đây là chuyện giữa ông và tôi. Không liên quan tới người khác. Hay
ông sợ một mình đối diện tôi?
RV cười khinh bỉ:
- Tao chẳng sợ cóc gì hết. Chỉ trừ...
Ông ta ngưng bặt. phỏng đoán điều RV định nói, tôi ngửa cổ tru lên như một con sói. Mắt trợn
trừng vì sợ (ông này sợ người sói mà – nhìn cái tay thì biết=))) nhưng rồi ông ta bình tĩnh lại,
đứng thẳng người, khiêu khích:
- Tru lên cũng không cứu được con bạn gái ngon lành của mày đâu.
Tôi có một cảm giác kì lạ như đã trải qua chuyện này. Murlough thường có giọng điệu này khi
nói về Debbie. Trong một thoáng, tôi cảm thấy như hồn ma-cà-chớp đã chết đó đang ở trong
RV. Dẹp bỏ ý nghĩ rùng rợn đó, tôi nói:
- Đừng lãng phí thời gian của nhau nữa. ông để Debbie sang một bên. Tôi cũng làm vậy với
Steve. Chúng ta sẽ thu xếp chuyện này như những người đàn ông. Ai thắng sẽ được tất cả.
RV lắc đầu cười:
- Đừng thương lượng. tất cả các cây bài đang ở trong tay ta rồi.
Giữ Debbie đi trước, ông ta nhích dần tới cửa bên kia phòng, vòng qua đám ma-cà-chớp.
- Ông làm gì đó?
Tôi la lên, tiến tới chặn đường. nhấn mấy cái móc sâu hơn vào cổ Debbie lèm cô nghẹn ngào
đau đớn, RV gầm lên:
- Lùi lại!
Tôi bối rối đứng im, tuyệt vọng:
- thả cô ấy ra!
- Không. Nếu mày cố tình ngăn cản, tao sẽ giết nó.
- Nếu ông làm thế, tôi sẽ giết Steve.
- Ha ha! Tao không cần Steve nhiều bằng mày cần Debbie bé bỏng quí giá này. Tao sẽ hi sinh
bạn tao, nếu mày hi sinh bạn mày. Được không, Shan?
Nhìn đôi mắt tròn khiếp đảm của Debbie, tôi lùi lại, nhường đường cho RV.
- Hành động thế là không
Nói xong, lão thong dong bước đi. Tôi nghẹn ngào:
- nếu ông làm hại cô ấy...
- không đâu. Không phải lúc này. Tao muốn thấy mày quằn quại đau khổ trước khi giết nó.
Nhưng nếu mày giết Steve hoặc lần mò theo tao thì...
đôi mắt bất đồng lạnh lẽo của lão cho tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Cười ha hả, con quái vật tay bằng móc lẩn qua đám ma-cà-chớp, qua Gannen Harst và chúa tể
ma-cà-chớp, cùng Debbie tiến vào đường hầm tối tăm ảm đạm, trao chúng tôi lại cho lòng
nhân từ của ma-cà-chớp.
Bây giờ, không còn cơ hội cứu Debbie, sự lựa chọn của tôi đã rõ ràng:
Cứu đồng đội trong vòng vây của ma-cà-chớp hay truy đuổi chúa tể của chúng. Không thể giải
thoát họ, quá đông ma-cà-chớp và ma mới, tôi phải thanh toán tên Chúa tể trước. tôi đã tạm
quên chuyện đó khi Steve bắt Debbie, nhưng lúc này tôi đã ổn định lại. bên kia đường, Steve
vẫn chưa tỉnh lại. không còn thời gian để thanh toán nó, tôi sẽ làm chuyện này sau, nếu có thể.
Âm thầm vòng qua đám ma-cà-chớp, tay cầm kiếm, tôi chấp nhận đối phó với Gannen Harst và
gã mà nó đang bảo vệ.
Harst phát hiện ra tôi, đưa mấy ngón tay lên miệng, huýt một hồi còi lanh lảnh, bốn ma-cà-
chớp phía sau đám đồng đồng loạt nhìn lên, rồi theo hướng tay Harst chỉ, chúng tách khỏi bày,
chặn đường tôi rồi tiến tới.
Tôi có thể cố gắng đánh mở đường, nhưng thấy Harst gọi thêm 2 ma-cà-chớp nữa, trao tên
chúa tể cho chúng. Chúng cùng đưa tên Chúa tể xuống đường hầm mà RV mới đi qua. Gannen
đóng cánh cửa khổng lồ sau chúng, rồi vặn một ổ khóa lớn hình tròn. Không có mã số, không
cách nào vượt qua khỏi cánh cửa dày như thế.
Gannen Harst bước tới sau bốn ma-cà-chớp đang chặn đường tôi. Hắn chặc lưỡi và mấy ma-
cà-chớp đứng im phăng phắc. Harst nhìn vào mắt tôi, rồi làm dấu tử thần, ấn ngón tay lên giữa
trán, hai ngón bên đặt lên mắt, ngón cái và ngón út xòe rộng, hắn nois:
- Dù trong cõi chết, cầu xin mi được vinh quang.
Tôi vội nhìn tình hình xung quanh, gần kề bên phải tôi, trận đánh vẫn quyết liệt. Vancha,
Crepsley và Harkat bị nhiều vết cắt và máu chảy ròng ròng. Họ vẫn còn đứng vững, vũ khí trong
tay, trừ Vancha sử dụng hai tay trần , không để vòng vây của ma-cà-chớp xiết chặt hơn.
Điều này làm tôi khó hiểu: quân số đối thủ cượt trội hơn chúng tôi, chúng có thể áp đảo và loại
bộ ba này ngay lập tức. vì cuộc đánh càng kéo dài, chúng càng thêm tổn thất – ít nhất đã có 6
ma mới và 3 ma-cà-chớp bị giết, và rất nhiều tên bị thương. Tuy nhiên, chúng vẫn chiến đấu
một cách dè chừng, cẩn trọng từng thế đánh, dường như không muốn giết chúng tôi.
Tôi thoáng đi đến một quyết định và biết phải làm gì. Nhìn thẳng vào Gannen Harst, tôi gầm
lên, đầy thách thức:
- Ta sẽ có vinh quang ngay trong khi còn sống.
Rồi tôi phóng dao về phía chúng. Trong khi 5 ma-cà-chớp né tránh, tôi xoay người, lia mũi
kiếm vào đám ma-cà-chớp và ma mới đang xiết chặt vòng vây 2 ông vancha, Crepsley và cả
harkat. Bây giờ chúa tể ma-cà-chớp đã tuột khỏi tay, tôi được tự do giúp đỡ hoặc bỏ mạng
cùng đồng đội. mấy phút trước, chúng tôi tin chắc là sẽ chết, nhưng quả lắc đã đang quay vòng,
từ từ sang lợi thế của chúng tôi. Địch quân đã bị cắt giảm gần nửa chục – hai tên đã đi theo
chúa tể ma-cà-chớp, bốn tên nữa đang đứng với Gannnen Harst. Số ma-cà-chớp và ma mới còn
lại phải tản ra, trám vào chỗ trống.
Đường kiếm của tôi lia vào ma-cà-chớp bên phải, phóng xước qua cổ họng ma mới bên trái.cả
hai cùng lập tức bước sang hai bên, mở ra một khoảng trống.
- Lối này!
Tôi kêu lên với bộ ba đang ở giữa vòng vây. Trước khi khoảng trống kịp khép lại, Harkat vừa
chém bằng rìu, vừa lao qua. Thêm nhiều ma-cà-chớp và ma mới lùi lại. hai ông Crepsley và
Vancha theo sát phía sau Harkat. Quay người lại, cùng hướng về một phía, thay vì dựa lưng vào
nhau mà đánh.
Chúng tôi rút lui cấp kì về cửa đường hầm
- Mau! Chặn lối!
Một trong bốn ma-cà-chớp đang đứng với Gannen la lên, tiến tới cản đường.
- ngừng lại!
Gannen Harst bình tĩnh ra lệnh. Ma-cà-chớp đứng phắt lại bối rối nhìn Harst, nhưng Harst chỉ
nghiêm nghị lắc đầu.
Không hiểu vì sao hắn ta lại ngăn cản người của hắn chặn lối thoát độc nhất của chúng tôi,
nhưng tôi không ngừng lại để cân nhắc thêm. Khi lùi tới đường ra, lia kiếm về ma-cà-chớp và
ma mới đuổi theo, tôi nhìn thấy Steve, nó đã tỉnh lại và đang gượng ngồi lên. Khi chúng tôi đến
gần nó, tôi ngừng lại nắm tóc nó, kéo nó đứng dạy. nó vừa kêu vừa vùng vẫy, nhưng khi bị tôi dí
mũi kiếm vào cổ, nó im lặng.
Tôi ghé sát tai nó, rít lên:
- Mày đi với chúng tao. Chúng tao chết, mày chết.
Tôi có thể giết nó ngay tại đó, nhưng nhớ lại những gì RV nói – nếu tôi giết Steve, lão sẽ giết
Debbie.
Khi chúng tôi tới cửa hầm, một ma mới quất một sợi xích ngắn vào Vancha. Ông ma-cà-rồng
nắm sợi xích, kéo gã ma mới lại, túm đầu nó vặn mạnh sang phải, định làm nó gãy cổ mà chết.
- Đủ rồi!
Gannen Harst gầm lên. Những ma-cà-chớp và ma mới đang bao vây chúng tôi ngừng đánh, lùi
lại hai bước.
Vacha nới tay, nhưng chưa buông tha gã ma mới, lẩm bẩm hỏi:
- bây giờ làm gì?
Lau mồ hôi và máu trên lông mày, ông Crepsley nói:
- tôi không biết. nhưng chúng chiến đấu thật kì dị.
chẳng có gì chúng làm có thể gây ngạc nhiên cho tôi được nữa
Gannen Harst đẩy các ma-cà-chớp, lách qua, cho tới khi đứng trước mặt anh ruột. Trông hai
anh em không giống nhau. Vancha vạm vỡ, cằn cục, thô lậu. Gannen mảnh khảnh, trí thức, nhẹ
nhàng. Nhưng kiểu đứng nghiêng nghiêng đầu tới trước của hai anh em thì lại giống hệt nhau.
Gannen chào người anh lãnh đạm của mình:
- Anh Vancha.
- Gannen.
Vancha trả lời tay không buông ma mới, mắt nhìn những ma-cà-chớp khác như con diều hâu
đang phòng xa tấn công thình lình.
Gannen nhìn ông Crepsley, harkat và tôi nói:
- Chúng ta gặp nhau như định mệnh sắp đặt. lần trước các người đã thắng tôi bây giờ thế cờ
ngược lại.
Hắn nhìn quanh phòng: những ma-cà-chớp và ma mới đang đứng lặng lẽ, những cộng sự đã
chết và đang hấp hối, rồi nhìn đường hầm sau lưng chúng tôi, hắn thở dài:
- Chúng tôi có thể giết các người tại đây, trong đường hầm này, nhưng các người có thể sẽ giết
nhiều người của chúng tôi. Tôi đã chán cảnh đổ máu không cần thiết rồi. chúng ta có thể
thương lượng không?
Cố giấu vẻ hoang mang, ông hoàng Vancha hỏi:
- Thương lượng kiểu gì?
- Tàn sát các anh trong một đường hầm rộng rãi sẽ dễ cho chúng tôi hơn trong cái đường hầm
này. Chúng tôi sẽ hạ từng người trong các anh. Vào thời điểm riêng của chúng tôi, chắc chắn
chúng tôi sẽ không bị mất nhiều người.
- Mi muốn chúng ta giúp cho công việc của ngươi dễ dàng hơn?
- Để tôi nói hết. trong hoàn cảnh này, các anh không có hi vọng sống sót trở lên mặt đất. nếu
tấn công tại đây, chúng tôi sẽ tổn thất lớn, nhưng cả bốn người các anh chắc chắn sẽ phải chết.
trái lại, nếu chúng tôi cho các anh một khoảng thời gian...
Hắn bỏ lửng, im lặng một thời gian rồi nói tiếp:
- Mười lăm phút, Vancha. Để lại các con tin của anh – vì anh có thể di chuyển nhanh hơn họ -
mà chạy đi, trong mười lăm phút sẽ không có ai đuổi theo. Tôi hứa.
- Đây là một trò gian xảo. mi sẽ không để cho chúng ta đi dễ dàng như thế được
- Tôi không nói dối. chúng tôi vẫn nắm thế thượng phong... chúng tôi biết rõ những đường
hầm này hơn các anh, và sẽ có khả năng bắt được các anh trước khi các anh chạy thoát, nhưng
với cách này các anh còn có hi vọng, và... tôi không phải chôn thêm các người bạn của mình
nữa.
Vancha lén nhìn ông Crepsley.
Trước khi hai ông ma-cà-rồng kịp nói gì, tôi la lên:
- còn Debbie thì sao? Tôi muốn đưa cô ấy đi cùng.
Gannen Harst lắc đầu:
- Tôi chỉ huy tất cả những người trong căn phòng này, trừ gã bàn tay Móc Sắt. cô ta là của gã đó.
Tôi hậm hực:
- Không được. nếu Debbie không ra khỏi đây, tôi cũng không đi đâu hết, cố gắng giết thật nhiều
người của ông.
Ông hoàng Vancha nghiêm nghị phản kháng:
- Darren!
Ông Crepsley lên tiếng ngăn lại:
- Đừng thuyết phục nó vô ích. Tôi biết rõ Darren. Nó sẽ không đi nếu không có cô ta. Và nếu nó
ở lại, tôi cũng ở lại.
Vancha lẩm bẩm rủa, rồi nhìn thẳng vào mắt em trai:
- Mi thấy rồi đó, nếu họ không đi, ta cũng không đi.
Harkat tằng hắng nói:
- mấy ông lẩm cẩm này không nói thay tôi được. tôi sẽ... đi(vote for ur choice hí hí^-^)
rồi anh ta cười cười, chúng tôi tỏ ra chỉ nói đùa.
Gannen tỏ ra chán nản, phun bãi nước bọt xuống sàn. Trong vòng tay tôi, Steve cựa mình rên
rẩm. quan sát Steve một lát, Gannen ngước nhìn ông anh, nói:
- Chúng ta tính thử cách này vậy. RV và Steve Leopard rất thân. Chính Steve đã thiết kế cái móc
sắt cho RV và thuyết phục chúng tôi truyền máu cho ông ta. Theo tôi, RV sẽ không giết người
đàn bà đó nếu vì thế mà dẫn đến cái chết của Leonard. Nếu thoát, sau này các anh có thể dùng
anh ta để thương lượng về tính mạng của người phụ nữ kia.
Hắn liếc nhìn tôi, cảnh cáo:
- đó là cách tôt nhất tôi có thể làm... và như thế còn hơn cả mong muốn của cậu rồi.
thầm tính toán và thấy đây thật sự là hy vọng độc nhất của Debbie, tôi lưỡng lự gật đầu.
Gannen hỏi:
- có nghĩa là đồng ý?
- Phải.
- Vậy thì đi ngay đi. Đồng hồ sẽ tính từ lúc các người bắt đầu bước đi. Sau mười lăm phút,
chúng tôi sẽ lên đường, và... nếu bị bắt, các người sẽ chết.
Gannen ra hiệu, các ma-cà-chớp và ma mới tập hợp gần hắn. khoanh tay trước ngực, Gannen
đứng trước đồng đội, chờ chúng tôi ra đi. Tôi đẩy Steve đi trước, tiến về người của mình,
Vancha cũng vẫn giữ chặt tên ma mới như tôi giữ chặt Steve. Tôi thì thầm hỏi ông:
- Gannen nghiêm túc chứ?
- Hình như thế.
Tôi thấy ông ta cũng không tin tưởng lắm.
Ông Crepsley hỏi:
- vì sao hắn làm chuyện này? Hắn quá rõ nhiệm vụ của chúng ta là giết Chúa tể ma-cà-chớp.
bằng cách cho chúng ta cơ hội này, có lẽ hắn để chúng ta đi, để phục hồi sức lực, rồi tấn công
tiếp.
- vô lí. Nhưng hãy ra khỏi đây trước khi nó đổi ý, bàn cãi sau... nếu chúng ta sống sót.
Giữ ma mới trước mặt như một tấm khiên, Vancha đi giật lùi. Tôi lùi theo, tay vẫn ôm chặt
Steve – nó đã hoàn toàn tỉnh táo. Rồi tới ông Crepsley và Harkat. Ma-cà-chớp và ma mới chỉ
đứng nhìn. Nhiều cặp mắt đỏ, hay viền đỏ, đầy vẻ chán nản, miễn cưỡng chấp nhận, nhưng
không tên nào đuổi theo chúng tôi.
Chúng tôi tiếp tục đi giật lùi trong đường hầm, cho tới khi biết chắc không bị rượt theo. Chúng
tôi ngừng lại, lưỡng lự nhìn nhau. Tôi mở miệng nói, ông hoàng Vancha gạt ngang:
- Đừng để phí thời gian!
Ông quay người, đẩy ma mới tới trước và bắt đầu chạy.
Harkat lách mạnh qua tôi, theo sau Vancha. Ông Crepsley chỉ vào tôi, ra dấu tôi đi kế tiếp cùng
Steve. ấn mũi kiếm vào lưng nó, tôi thúc nó phỉa rảo bước.
Suốt thời gian chúng tôi (thợ săn và tù nhân máu me be bét, thương tích hoang mang) lõm
bõm lội qua những đường hầm dài tăm tối, tôi nghĩ về chúa tể ma-cà-chớp, RV điên khùng, và
người nữ tù không may của lão: Debbie. Để lại cô, lòng tôi tan nát, nhưng không còn sự lựa
chọn nào khác. Sau này nếu còn sống, tôi sẽ trở lại cứu cô. Ngay bây giờ, tôi phải nghĩ đến
mạng mình.
Lấy hết nghị lực, tôi cố đẩy tất cả ý nghĩ về Debbie ra khỏi đầu, để tập trung vào con đường
trước mặt. trong trí tôi, một hình ảnh không mời mà tới: cái đồng hồ. mỗi bước chân, tôi như
nghe tiếng kim đồng ồ rút ngắn từng giây, cắt dần giai đoạn ân huệ dành cho chúng tôi, tàn
nhẫn đẩy chúng tôi vào khoảnh khắc Gannen Harst sẽ tung đám ma-cà-chớp và ma mới đuổi
theo... bầy chó săn của hỏa ngục sẽ sổ lồng.
HẾT
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.