• 2,104

Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 3


Số từ: 1955
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Khi ánh đèn pha chói lọi rọi qua cửa sổ, tất cả chúng tôi đều loá mắt, phải quay mặt đi và
buông ngay tấm rèm xuống. Vừa giật lùi ông hoàng Vancha vừa nguyền rủa rầm rầm. Còn
chúng tôi bối rối nhìn nhau chờ đợi ai đó đưa ra một kế hoạch.
Harkat hỏi:
- Sao họ có thể âm thầm xuất hiện... đến nỗi chúng ta không hề nghe động tĩnh gì?
Tôi bảo:
- Vì chúng ta đã không chú ý đến những gì ở bên ngoài.
- Dù sao chúng ta cũng phải nghe thấy tiếng còi xe chứ.
Steve phá lên cười:
- Họ không hụ còi, vì đã được cảnh giác là phải lặng lẽ di chuyển. Và... trước khi các người mất
công kiểm tra thì họ đã tràn ngập cả phía sau và trên mái nhà rồi.
Thấy chúng tôi lom lom nhìn nó dò hỏi, Steve tỉnh bơ nói:
- Nhờ tỉnh táo, nên tôi đã nghe thấy họ đến.
Vancha gầm lên, nhào vào Steve. Ông Crepsley tiến lên chặn đường, nhưng bị ông hoàng xô ra.
Mắt long sòng sọc, Vancha xông tới Steve.
Từ bên ngoài một giọng nói được khuyếch âm qua loa vang lên, làm ông khựng lại.
- Chúng ta biết các người đang ở trong đó! Đồ sát nhân!
Vancha ngập ngừng, tay nắm lại, rồi chỉ vào mặt Steve:
- Hãy đợi đấy.
Quay lại, ông chạy tới cửa sổ, hé mở tấm rèm. Ánh sáng của mặt trời và đèn pha tràn vào
phòng.
Buông vội tấm rèm, Vancha gào ra ngoài:
- Tắt đèn đi!
- Đừng hòng!
Người cầm loa ha hả cười trả lời.
Đứng suy nghĩ một lúc, ông Hoàng hất đầu bảo ông Crepsley và Harkat:
- Kiếm tra hành lang, cả trên và dưới lầu, xem chúng đã vào nhà chưa. Đừng chọc giận chúng.
Nếu đám ngoài kia bắt đầu nổ súng, chúng sẽ chặt chúng ta ra từng mảnh.
Ông Crepsley và Harkat lẳng lặng quay ra. Vancha bảo tôi:
- Lôi đầu con chó thổ tả lại đây.
Tôi kéo Steve tới cửa sổ. Ông nắm cổ Steve, quát vào tai nó:
- Vì sao chúng tới đây?
Nó cười khểnh:
- Họ nghĩ các người là sát nhân. Là những kẻ đã giết tất cả những nạn nhân đó.
Vancha gầm lên:
- Đồ con cái của thú hoang lai tạp.
- Đừng đụng tới chuyện cá nhân chứ.
Ông Crepsley và Harkat trở lại. Harkat báo cáo:
- Chúng đầy cả hai tầng trên.
Ông Crepsley:
- Hai tầng dưới cũng thế.
Vancha lại lèm bèm rủa, rồi quyết định:
- Chúng ta đập vỡ ván sàn mà xuống. Chúng đang ở trong các tiền sảnh, không ngờ chúng ta
xuyên thẳng xuống qua các căn hộ đâu.
Steve lên tiếng:
- Họ biết đấy. Họ đã được lệnh tràn ngập tất cả các phòng trên, dưới và những phòng kế bên
đây.
Vancha lom lom nhìn Steve cố tìm một nét bịp bợm trên mặt nó. Không thấy gì đáng ngờ, mặt
dịu lại, ông bắt đầu nói:
- Chúng ta phải nói chuyện với chúng, tìm hiểu xem tình hình như thế nào, và cũng để có thêm
thời gian tính toán. Ai tình nguyện?
Khi thấy chúng tôi im lặng, ông càu nhàu:
- Vậy có nghĩa là ta phải làm nhà thương thuyết. Nhưng đừng trách nếu ta làm hỏng mọi
chuyện đó.
Đập vỡ một ô kính cửa sổ, ghé sát miệng, ông kêu ra ngoài:
- Ai ở dưới đó? Muốn gì?
Im lặng một lúc, rồi vẫn giọng nói qua loa oang oang hỏi lại:
- Ta đang nói với ai đây?
Bây giờ tôi đã chú tâm vào giọng nói, nên nhận ra đó là một người đàn bà.
Ông Vancha quát lớn:
- Các người không cần phải biết ta là ai.
Lại im lặng. Rồi:
- Chúng ta biết tên các ngươi. Larten Crepsley, Vancha March, Darren Shan và Harkat Mulds. Ta
chỉ muốn biết ai trong số các ngươi đang nói chuyện với ta.
Miệng ông hoàng há hốc.
Steve gập người xuống mà cười.
Harkat thì thầm:
- Cho chúng biết ông là ai đi. Chúng biết quá nhiều rồi. Tốt nhất là làm như chúng ta sẵn lòng
...hợp tác.
Vancha gật đầu, rồi gào qua lỗ cửa:
- Vancha March.
Tôi liếc qua khe cửa, tìm những yếu điểm trong cách phòng thủ bên dưới. Không thấy một sơ
hở nào, nhưng mắt tôi không thể rời người đàn bà - cao lớn, tóc ngắn bạc trắng - đang nói
chuyện với chúng tôi:
- March, nghe đây. Ta là chánh thanh tra cảnh sát Alice Burgess. Ta không tới đây để chơi đùa.
Hai trăm người, vừa đàn ông vừa phụ nữ ở ngoài này và cả trong nhà, đang nóng lỏng được đặt
những viên đạn tròn vào những quả tim đen tối của các người. Chỉ một dấu hiệu các ngươi giở
trò với chúng ta, ta sẽ ra lệnh và họ sẽ nổ súng ngay. Hiểu chứ?
Vancha nhe răng, lầm bầm:
- Ta hiểu.
Rồi ông lặp lại lớn hơn:
- Ta hiểu rồi.
- Tốt. Trước hết, ta hỏi: các con tin của ngươi còn sống và khỏe mạnh chứ?
- Các con tin?
Steve Leopard và Mark Ryter. Chúng tôi biết các ngươi đang giữ họ. Đừng giả bộ ngây ngô.
Tôi đoán :
- Mark Ryter chắc là gã ma mới.
- Mày đoán kh...á...á...á lắm.
Steve cười nói, rồi xô ông hoàng sang một bên. Ghé sát cửa sổ, làm bộ như đang rất khiếp đảm,
nó la lên:
- Steve Leopard đây. Chúng chưa giết tôi, nhưng đã giết Mark rồi. Chúng tra khảo anh ấy trước
khi giết. Kinh khủng lắm. Chúng...
Nó ngừng bặt như bị chúng tôi cắt ngang, rồi cúi đầu cam chịu:
Tiếng viên cảnh sát rủa qua loa:
- Đồ chó...
Nhưng rồi lấy lại bình tĩnh, bà ta nói:
- Thôi được... Mọi chuyện sẽ được tiến hành như sau:
Thả ngay con tin còn lại. Khi anh ta đã an toàn trong sự bảo vệ của chúng ta, các ngươi hãy
xuống, lần lượt từng tên một. Bất cứ một dấu hiệu vào của vũ khí hay một hành động đáng ngờ
đều đưa các người vào... lịch sử.
Vancha kêu lên:
- Phải bàn lại vụ này...
- Không bàn bạc gì hết.
Vancha gầm lên:
- Chúng ta sẽ không thả hắn. Các người không biết hắn là ai, đã làm gì. Để ta...
Một loạt đạn nổ rào rào phía bên ngoài. Chúng tôi lăn xuống sàn, vừa rủa vừa la, dù không có gì
đáng ngại, vì... các xạ thủ đều nhắm lên trời!
Tiếng đạn nổ lại lịm dần, bà chánh thanh tra lại lên tiếng:
- Đó là cảnh cáo các ngươi... lần cuối. Lần sau, các ngươi sẽ bị... bắn chết. Không mặc cả. Không
trao đổi. Không bàn cãi. Các ngươi đã khủng bố thành phố này gần một năm rồi. Nhưng bây giờ
chuyện đó phải chấm dứt tại đây. Các ngươi hết thời rồi. Hai phút. Sau đó chúng ta sẽ tiến vào
tóm cổ các ngươi.
Sau mấy giây yên lặng, bứt rứt, Harkat lẩm bẩm:
-Vậy là xong. Chúng ta tiêu rồi.
Vancha thở dài:
-Có thể.
Rồi nhìn Steve, ông mỉm cười:
-Nhưng chúng ta sẽ không chết một mình.
Vancha khép chặt mấy ngón tay, duỗi thẳng ra như một lưỡi dao bằn xương thịt. Đưa tay cao
khỏi đầu, ông tiến tới.
Steve nhắm mắt, chờ chết với một nụ cười trên mặt.
Ông Crepsley ngăn lại, nói nhỏ:
-Khoan. Có cách thoát.
Vancha nghi hoặc hỏi:
-Cách gì?
-Cửa sổ. Chúng ta nhảy xuống. Chúng không ngờ tới chuyện này đâu.
Ông hoàn cân nhắc:
-Nhảy xuống không thành vấn đề. Nhất là đối với chúng ta. Nhưng còn... Harkat?
Harkat cười nói:
-Năm tầng? Tôi có thể làm được chuyện đó trong... giấc ngủ.
Vancha lại hỏi:
-Nhưng xuống tới đó rồi sao? Lính và cảnh sát dày đặc.
Ông Crepsley nói ngay:
-Chúng ta sẽ phi hành. Tôi cõng Darren. Ngài cõng Harkat. Không dễ - vì chúng có thể bắn
trước khi chúng ta tăng tốc để phi hành – nhưng chỉ còn cách đó may ra thoát được. Nếu... may
mắn.
-Khùng!
Ông hoàng bật nói, nhưng lại quay qua nháy mắt với tôi và Harkat:
-Tôi khoái kế hoạch này.
Chỉ tay vào Steve, ông tiếp:
-Nhưng phải giết nó trước khi ra khỏi đây.
Tiếng Alice Gurgess lại vang qua loa:
-Một phút.
Steve không nhúc nhích. Nó vẫn đang nhắm mắt, vẫn mỉm cười.
Tôi không muốn Vancha giết Steve. Dù nó phản bội chúng tôi, nhưng nó đã từng là bạn tôi, cứ
nghĩ đến chuyện nó bị giết một cách nhẫn tâm là tôi không chịu nổi. Hơn nữa, còn vụ Debbie.
Nếu giết Steve, chắc chắn R.V. sẽ giết Debbie để trả thù cho Steve. Trong hoàn cảnh khó khăn
này mà còn nghĩ đến Debbie thì quả là điên, nhưng tôi không thể nào không nghĩ tới cô.
Tôi vừa định xin ông Vancha tha mạng cho Steve – dù không tin là ông sẽ đồng ý – thì ông
Crepsley đã gỡ rối cho tôi.
Ông nói bằng một giọng ghê tởm:
-Chúng ta không thể giết nó.
Vancha chớp mắt:
-Nói gì lạ vậy?
-Nếu chúng ta bị bắt chưa hẳn đã là tận thế.
Tiếng Alice Burgess đầy căng thẳng:
-Ba mươi giây.
Ông Crepsley vẫn tiếp tục nói:
-Nếu bị bắt sống, sau này chúng ta có thể vẫn còn cơ hội đào thoát. Nhưng nếu giết Steve
Leopard, tôi nghĩ là họ sẽ không tha cho chúng ta. Những con người này sẽ băm vằm chúng ta
thành cám.
Vancha ngần ngại lắc đầu:
-Ta muốn giết nó, rồi liều một phen.
-Tôi cũng muốn thế. Nhưng còn phải nghĩ đến chuyện Chúa tể Ma cà chớp chứ. Phải đặt nhiệm
vụ truy lùng trước ý muốn cá nhân của chúng ta. Để Steve Leopard sống là...
Tiếng Burgess gầm lên:
-Mười giây.
Vancha quắc mắt nhìn Steve thêm mấy giây, rồi xoay bàn tay, vỗ mạnh vào gáy nó. Steve lăn
đùng xuống sàn. Tôi tưởng ông giết nó, nhưng chỉ làm cho nó ngất đi thôi.
-Cho nó câm họng một thời gian.
Vancha lèm bèm nói, rồi kiểm tra lại mấy shuriken trên dây nịt, cột chặt mấy tấm da thú quanh
mình.
-Sau này, nếu có cơ hội ta sẽ truy lùng và kết thúc mạng nó.
Tiếng Burgess cảnh cáo:
-Hết giờ. Ra ngay. Nếu không chúng ta sẽ nổ súng.
Vancha hỏi:
-Sẵn sàng chưa?
Ông Crepsley rút dao găm ra, nói:
-Sẵn sàng.
Harkat thử mũi rùi bằng ngón tay xám xịt:
-Sẵn sàng.
-Sẵng sàng.
Tôi nói, rồi rút kiếm cầm trước ngực.
Ông hoàng bảo:
-Harkat nhảy với ta. Larten, Darren nhảy sau. Nhớ cho ta và Harkat một hai giây, để còn kịp lăn
tráng thầy trò ngươi.
Ông Crepsley nói:
-Chúc may mắn Vancha.
-Chúc may mắn.
Vancha trả lời rồi cười man rợ, quăng Harkat trên lưng, nhảy qua cửa sổ, làm vỡ tan khung
kính cửa.
Ông Crepsley và tôi chờ qua mấy giây ấn định, rồi nhảy qua khung cửa vỡ lởm chởm. Chúng tôi
rơi tức thì xuống đất như một cặp dơi không có cánh, lọt vào chảo lửa hỏa ngục đang chờ bên
dưới.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.