Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 4
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1620 chữ
- 2020-05-09 12:55:18
Số từ: 1749
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Khi mặt đất vù vù dâng lên đón chúng tôi, tôi khép hai chân, khom thân trên, dang rộng hai tay,
rồi hạ xuống trong tư thế cúi gập người. Tôi không bị gãy xương, vì sức mạnh đặc biệt của
xương cốt tôi đủ sức chịu đựng, dù lực va chạm làm tôi lộn vòng ra phía truớc và súyt bị kiếm
của chính mình đâm trúng (đó sẽ là một cái chết rất đáng hổ thẹ.).
Bên trái tôi, một tiếng kêu bật lên vì đau đớn. Tôi đứng phắt dậy nhìn. Ông Crepsley đang nằm,
tay xoa bóp mắt cá chân phải, không đứng lên nổi. Tôi đưa cao thanh kiếm, đảo mắt tìm ông
hòang và Harkat.
Cú nhảy qua cửa sổ của chúng tôi làm quân lính và cảnh sát đều bị bất ngờ. Họ ngã lăn lên
nhau, người này xô đẩy người kia, không ai còn có thể nhìn rõ gì để bắn.
Harkat đã túm được một gã lính giữa đám người hỗn lọan, và ôm chặt để trước ngực, xoay
vòng vòng thật lẹ, để không ai có thể băn dược và lưng anh. Trong khi đó, ông hòang Vancha
nhắm đến miếng mồi hòanh tráng hơn. Ông xông qua đám lính và cảnh sát, nhảy qua một xe
hơi, bắt lấy chánh thanh tra Alice Burgess, ghì bà ta xuống mặt đất, tạo thành cú chuồi giành
banh hòan hảo.
Trong lúc mọi con mắt đều hướng về Vancha và viên chánh thanh tra, tôi chạy đến giúp ông
Crepsley đứng dậy. Răng ông nghiến chặt vì đau và tôi biết ngay mắt cá chân ông có vấn đề.
Vừa kéo lê ông tới sau một chiếc xe hơi trước khi có kẻ tỉnh táo lại nhắm bắn vào chúng tôi, tôi
vừa kêu lên hỏi:
- Có bị gãy không?
- Ta nghĩ là không, nhưng đau lắm.
Ngồi sụp xuống sau xe, ông xoa bóp chân cho đỡ đau.
Bên kia đường, Vancha đã đứng dậy, một tay nắm cổ Alice Burgess, một tay cầm cái loa phóng
thanh. Hướng loa vào đám cảnh sát và quân linh, ông gào lớn:
- Nghe đây ! Nếu các người nổ súng, sếp của các người sẽ chết !
Tren đầu chúng tôi, cánh quạt trực thăng vù vù như cánh của hàng ngàn con ong tức giận.
Ngòai ra, tất cả đều yên lặng.
Burgess phá tan sự yên lặng bằng tiếng la:
- Đừng quan tâm tới tôi. Tiêu diệt lũ khốn nay ngay đi.
Nhiều xạ thủ nâng cao súng.
Vancha xiết những ngón tay quanh cổ viên sếp cảnh sát mạnh hơn. mắt bà ta lồi ra, vẻ đề
phòng. Các xạ thủ bối rối, rôi hơi hạ thấp vũ khí xuống. Vancha nới lỏng mấy ngón tay. Giữ
người đàn bà tóc trắng trước ngực, ông lê bước tới chỗ Harkat đang đứng với người lính làm lá
chắn. Rồi ông và Harkat dựa lưng vào nhau, từ từ bước qua đường, tiến tới nơi tôi và ông
Crepsley đang núp. Trông cả hai người như một con cua to lớn và vụng về. Nhưng họ đã thành
công. Không ai nổ súng.
Harkat đứng cùng người lính. Vancha kéo Burgess cùng ngồi xổm xuống bên chúng tôi, hỏi ông
Crepsley:
- Đau lắm không?
Hai người lom lom nhìn nhau, ông Crepsley buồn rấu trả lời:
- Đau lắm.
- Không thể phi hành?
- Không.
Hai người lại lặng lẽ nhìn nhau. Rồi ông hòang nói:
- Vậy thì chúng tôi phải bỏ anh lại.
Ông Crepsley thóang cười:
- Ờ.
Tôi nói ngay:
- Cháu ở lại với ông ấy.
Vancha càu nhàu:
- Không phải lúc ra vẻ anh hùng. Mi phải đi. Hết chuyện!
Tôi lắc đầu:
- Thây kệ chuyện anh hùng. Cháu đang rất thực tế. Ngài không thể phi hành với cả cháu và
Harkat trên lưng. Phải mất đọan đường quá dài để tăng tốc, chúng ta sẽ bị bắn trước khi tới
được cuối đường.
Vancha mở miệng định phản đối, rồi nhận thấy tôi có lý, ông im lặng.
Harkat noi:
- Tôi cũng ở lại.
Vancha rên lên:
- Chúng ta không có thời gian cho những chuyện vớ vẩn nay đâu.
Harkat bình tĩnh trả lời:
- Chẳng có gì là vơ vẩn. Tôi đi với Darren. Cậu ấy đi đâu tôi đi đó. Cậu ấy ở lại nơi nào, tôi cũng
ở lại. Hơn nữa, không có tôi, ngài sẽ có... cơ hội hơn.
- Sao mi lại nghĩ thế?
Chỉ Alice Burgess đang nghẹt thở trong bàn tay của Vancha, Harkat nói:
- Không có tôi, ngài có thể đem theo bà ta, dùng bà ta làm lá chắn cho đến khi ngài có thể phi
hành.
- Các ngươi đều vì ta mà quá khôn ngoan. Ta không thể ngồi mãi đây để thuyết phục các ngươi
được nữa.
Nhô đầu ra khỏi mui xe, nhíu mắt vì ánh sáng ban ngày, ông quan sát những đội quân chung
quanh, ồi lơn tiếng cảnh cáo:
- Lùi lại. Nếu không hai người này sẽ chết.
Burgess cố nói, giọng đứt quãng:
- Misẽ... không bao giờ... thoát nổi... đâu.
Đôi mắt xanh nhạt của bà ta đầy vẻ căm ghét và làn da trắng bệch đỏ lên vì tức giận.
- Ngay khi... có thể, họ sẽ... bắn chết mi ngay.
Vancha cười lớn:
- Vậy thì chúng ta sẽ không để cho chúng cơ hội đó.
Ông bịt miệng bà thanh tra trước khi bà kịp trả lời, rồi nghiêm mặt nói với chúng tôi:
- Ta không thể trở lại được. Nếu các ngươi ở lại, hãy tự lo.
Ông Crepsley bảo;
- Chúng tôi hiểu.
Vancha ngước nhin mặt trời:
- Tốt hơn hết là đầu hàng ngay đi và hãy cầu nguyện cho chúng nhốt các ngươ vào một phìng
giam không cửa sổ.
- Ờ.
Hai hàm răng ông Crepsley va vào nhau lộp cộp, phần vì đau, phần vì sợ những tia nắng khủng
khiếp của mặt trời.
Cúi tới trước, ông hòang thì thầm, không để Burgess và người lính nghe được:
- Nếu thóat, ta sẽ trở lại tìm Chúa tể Ma-cà-chớp. Ta sẽ chờ các ngươi, trong hang động chúng
ta đã chiến đầu tối hơm qua, tới nửa đêm. Nếu không thấy các ngươi, ta sẽ một mình tiếp tục
truy lùng hắn.
Ông Crepsley gật đầu:
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đào thóat. Nếu tôi khôn đi nổi, Darren và Harkat sẽ trốn... mà
không có tôi.
Nhìn hai chúng tôi dò xét, ông hỏi:
- Được không?
Harkat trả lời:
- Được.
Lặng lẽ nhìn ông một lúc, rồi tôi cúi đầu miễn cưỡng:
- Được.
Vancha làu bàu, rồi đưa bàn tay rảnh rỗi ra. Tất cả chúng tôi đặt tay lên tay ông. Ông lẩm bẩm:
- May mắn.
Chúng tôi lần lượt lặp lại:
- May mắn.
Rồi ông hoàng đứng dậy, bước đi, giữ chặt Burgess trước mặt. Trên đường đi, ông cúi nhặt loa
phóng thanh, hướng về đám lính nói;
- Ta biết công việc của các ngươi là phải ngăn chặn ta. Nhưng nếu các ngươi nổ súng, sếp của
các ngươi cũng sẽ chết. Nếu không ngoan, hãy đợi đến khi ta sơ hở. Dù sao...
Ông cừôi, tiếp:
- Các người có xe, có trực thăng. Còn ta chạy bộ. Ta tin chắc các ngươi có thể theo kịp ta cho
đến thời điểm... bất ngờ tấn công.
Quăng bỏ cái loa, ông hòang ma-cà-rồng nâng bỗng bà chánh thanh tra khỏi mặt đầt như một
con búp bê, rồi bắt đầu chạy.
Một sĩ quan cấp cao chạy tới, nhặt loa, đưa lên miệng gào lên, ra lệnh:
- Không được bắn! Không được rời hàng ngũ! Chờ hắnn vấp ngã, hay đánh rơi bà thanh tra.
Hắn không thể thóat được đâu. Tập trung vào hắn, chờ thời cơ hãy bắn vào...
Viên sĩ quan nín bặt. Anh ta chăm chú nhìn ông Vancha chạy tới ụ chướng ngạivật chặn ngang
nơi cuối đường, nhưng chỉ trong một chớp mắt... lão ma-cà-rồng đã biến mất! Vancha đã tăng
tốc phi hành, nhưng đối với lòai người thì hình như ông đã tan vào không khí.
Lính và cảnh sát, không tin nổi chuyện vừa xảy ra, chen lấn nhau tiến lên, chĩa súng lên trời,
mắt lom lom nhìn mặt đất cứ như Vancha và sếp của họ đã lặn vào lòng đất.
Ba chúng tôi ngó nhau cười. Ông Crepsley bảo:
- Ít ra chúng ta đã thóat được một người.
Tôi càm ràm;
- Nếu ông không bị lóng ngóng như con bò thiến thì chúng ta cũng đều tháot đựơc cả rồi.
Ngước nhìn mặt trời, nụ cười tắt trên môi, ông lặng lẽ nói:
- Nếu bị giam trong một phòng có ánh nắng, ta sẽ không đợi bị thiêu cho tới chết đâu. Ta sẽ
trốn, nếu không cũng sẽ chết trong khốn khổ.
Toi nghiêm túc gật đầu:
- Cả ba chúng ta sẽ cùng trốn.
Harkat quay ngừơi lính để anh ta đứng đối diện vời chúng tôi. Khuôn mặt trẻ măng xanh lè vì
khiếp đảm, anh ta ú ớ không thốt được nên lời.
Harkat hỏi:
- Thả hay giữ hắn để thương lượng?
- Thả. Rất có tểh họ sẽ không ắn, nếu chúng ta đầu hàng vô điều kiện. Sau vụ ông hòang biến đi
với sếp của họ, bây giờ còn cò kè thương lương, tôi e họ giết chúng ta ngay.
Ông Crepsley bảo:
- Chúng ta cũng nên bỏ cả vũ khí.
Ông đặt mấy con dao sang một bên. Tôi không muốn xa rời thanh kiếm, nhưng sự khôn ngoan
đã thắng thế, nên phải bỏ kiếm cùng một đống với dao của ông Crepsley và rìu của Harkat,
cùng những đồ lặt vặt chúng tôi đã đem theo. Sau đó, xắn cao cánh tay áo, chúng tôi đưa tay
khỏi đầu, la lên báo cho họ biết chúng tôi đầu hàng, rồi bước ra – ông Crepsley nhảy lò cò một
chân. Mấy sĩ quan mặt mày u ám, khó đăm đăm, vừa chửi rủa cừa còng tay chúng tôi, đẩy
chúng tôi lên xe tải, rời chở chúng tôi thẳng tiến tới... nhà tù!