Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 20
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1469 chữ
- 2020-05-09 12:55:29
Số từ: 1582
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
KHÔNG! Đó không phải là những gì đã xảy ra.
Đó chỉ là mơ ước của tôi. Với tất cả tâm hồn và thể xác tôi ước là ông đã được cứu thóat. Trong
khỏang khắc khủng khiếp dài dằng dặc ông rơi xuống, tôi đã tưởng tượng ra hàng chục kịch
bản tuyệt vời. Trong những kịch bản đó Mika hay Arrow hoặc ông Cao can thiệp vào, làm chệch
hướng dòng định mệnh, và tất cả chúng tôi đều bước đi với nụ cười. Nhưng chuyện đó chẳng
xảy ra. Không có kỵ sĩ nào xuất hiện vào phút cuối. Không có cuộc giải cứu phi thường nào.
Vancha không phi hành về Núi Ma-cà-rồng. Chúng tôi bơ vơ, như định mệnh đã an bài.
Ông Crepsley rơi xuống. Bị cọc nhọn xuyên qua. Và đã chết!
Và... cái chết đó khủng khiếp quá!
Không nhanh chóng và nhân từ như cái chết của Chúa tể Ma-cà-chớp. Ông không chết ngay.
Cọc nhọn không giết chết ông lập tức, và dù linh hồn ông không nấn ná lâu, nhưng những tiếng
kêu trong khi ông quần quại dưới đó, hình ảnh máu chảy và hấp hối, bốc cháy và thét gào sẽ
theo tôi cho đến khi tôi chết.
Debbie rấm rứt khóc. Vancha tru lên như sói. Những giọt nước mắt xanh trào ra từ đôi mắt
tròn xoe của Harkat. Kể cả bà chánh thanh tra cũng phải quay mặt đi sụt sùi.
Tôi thì không. Mắt tôi khô khốc. Tôi không khóc được.
Lảo đảo tới miệng hố, tôi đứng nhìn xuống hai cái xác đang mau chóng bị ngọn lửa lột trần da
thịt. Tôi đứng như đang trong phiên gác, không lay động, không nhìn nơi khác, không chú ý đến
ma-cà-chớp và ma-mới đang nối nhau lặng lẽ ra khỏi hang. Chúng có thể giết chúng tôi, nhưng
thủ lãnh của chúng đã chết, mộng chúng đã tan tành, chúng không còn quan tâm tới chúng tôi
nữa - kể cả chuyện phục thù.
Tôi chỉ còn nhận ra Vancha, Debbie, Harkat và Alice Burgess, khi họ đến bên tôi.
Một lúc sau, ông hòang Vancha lẩm bẩm:
- Chúng ta phải đi thôi.
Tôi thẫn thờ nói:
- Không. Cháu sẽ đưa ông theo chúng ta. Chôn cất đàng hòang.
- Mấy tiếng nữa lửa mới tàn.
- Cháu không vội. Cuộc truy lùng kết thúc rồi. Chúng ta còn có quá nhiều thời gian.
Thở dài nặng nề, ông gật đầu bảo:
- Được. Chúng ta sẽ đợi.
Debbie nức nở nói:
- Tôi không thể. Khủng khiếp quá. Tôi không thể ở lại và...
Cô òa khóc. Tôi muốn an ủi, nhưng không kiếm ra lời nào để có thể làm cô cảm thấy dễ chịu
hơn.
Burgess nói:
- Để tôi lo cho cô ấy. Chúng tôi lên đường hầm, chờ các người trong cái hang nhỏ.
Vancha bảo:
- Cám ơn Alice nhiều lắm.
- Tôi vẫn chưa tin chắc các người có thực sự là ma-cà-rồng hay không. Tôi cũng chưa có bằng
chứng nào để nói với người của tôi về chuyện này. Nhưng khi nhìn thấy cái ác, tôi đã nhận ra
ngay. Hy vọng tôi cũng biết nhận ra điều thiện. Khi tới thời điểm các người ra đi, tôi sẽ không
ngăn cản. Cần giúp đỡ bất cứ điều gì, hãy gọi cho tôi.
- Cám ơn nhiều.
Vancha nói với nụ cười.
Debbie vẫn còn khóc khi Burgess dìu cô đi qua hàng ngũ ma-cà-chớp và ma-mới đang ra khỏi
hang. Chúng hiền lành nhường lối cho hai người đả góp sức làm sụp đổ quyền lực của Chúa tể
chúng.
Mấy phút sau, ngọn lửa bùng lên, đốt cháy ông Crepsley và Chúa tể Ma-cà-chớp.
Rồi một đôi kỳ lạ tập tễnh tiến ra, đối đầu chúng tôi. Một kẻ không bàn tay, trên cổ cuốn sợi
dây có mấy cái móc. Một kẻ chỉ còn nửa mặt, rên rỉ rất đáng thương. R.V. và Morgan James.
Chỉ cái tay cụt vào chúng tôi, R.V. hăm he:
- Chúng tao sẽ tóm cổ mấy con heo này. Gannen đã hứa để tụi bây đi, nên bây giờ không làm gì
được, nhưng sau này chúng tao sẽ truy lùng và làm cho chúng mày phải ân hận vì đã sinh ra
đời.
Vancha châm biếm:
- Nhưng nhớ chuẩn bị cho khá hơn. Vì mi sẽ thấy chúng ta có... tay đầy đủ.
R.V. rít lên, xông tới tấn công ông hoàng. Morgan kéo lão lại, lúng búng qua hàm răng ( Một nửa
đã tan nát vì viên đạn của Burgess):
- Đ...i... ôi... úng... ông... áng.
Vancha cười tội nghiệp:
- Ha, với mi, câu này dễ nói đó.
Lần này tới lượt R.V. đẩy Morgan James lại khi hắn vùng vẫy để đánh Vancha. Chúng vừa chửi
vừa đánh nhau trước khi bỏ đi, hòa vào đám đồng đội, tìm đường nuôi chí phục thù.
Chỉ còn chúng tôi bên hố. Lúc này căn hầm yên tĩnh hơn. Hầu hết ma-cà-chớp và ma-mới đã ra
đi. Chỉ còn mấy tên ở lại. Trong số đó có Gannen Harst và thằng Steve Leopard đang cười nham
nhở. Không thể kiềm chế được một lời nhạo báng sau cùng, nó thong dong lại gần, đưa tay ra
như sưởi ấm, hỏi:
- Nướng gì mà thơm thế, các cậu?
Tôi nói ngay:
- Cút ngay. Nếu không, tao giết mày.
Vẻ thất vọng, nó nhìn tôi, bĩu môi:
- Lỗi mày mà. Nếu mày không phản bội tao...
Tôi vung gươm, định chẻ nó làm hai. Vancha gạt thanh kiếm sang một bên bằng tay không,
chen vào giữa tôi và nó:
- Nếu giết nó, đám kia sẽ trở lại giết chúng ta. Bỏ đi. Sau này chúng ta sẽ tính sổ nó.
Đến bên ông hoàng, Gannen Harst nói:
- Đại ca, đúng là lời nói của người từng trải. Chém giết quá đủ rồi. Chúng ta...
- Cút!
Vancha quát lớn. Gannen Harst sa sầm mặt:
- Đừng nói với tôi như...
- Ta sẽ không cảnh cáo ngươi thêm lần nữa đâu.
Cựu vệ sĩ của chúa tể giận tím mặt, nhưng đưa cao tay hòa hoãn, rút lui khỏi ông anh.
Steve không đi theo. Thằng ma-cà-chớp nửa mùa không rời mắt khỏi tôi, nói với Harst:
- Tôi muốn cho nó biết.
Gannen Harst rít lên:
- Không được. Không phải lúc này...
- Ta muốn nói cho nó biết.
Giọng Steve lần này mạnh mẽ hơn.
Harst lầm bầm rủa, nhìn khắp lượt chúng tôi, rồi gật đầu, vẻ căng thẳng nói:
- Được. Nhưng ra chỗ khác, đừng để ai nghe thấy.
Vancha nghi ngờ hỏi:
- Mi lại định giở trò gì?
- Rồi mi sẽ được biết thôi mà.
Tôi đẩy nó ra:
- Tránh xa tao, quái vật.
- Nào nào, đừng hấp tấp chứ. Có tin tao đang nóng lòng cho mày biết ngay đây.
- Tao không muốn nghe.
- Ồ, nhưng mày cần nghe. Nếu không theo tao mà nghe tin này, mày sẽ tiếc hộc máu mà chết
mất.
Vừa định bảo nó hãy cút đi với tin của nó, nhưng trong đôi mắt tinh quái kia có điều gì đó làm
tôi ngừng lại. Lưỡng lự một lúc, tôi lê bước ra khỏi tầm nghe của mọi người. Steve đi theo.
Gannen Harst bám sát gót nó.
Ông hoàng cảnh cáo:
- Nếu tụi bây làm hại Darren...
- Chúng tôi sẽ không làm gì đâu.
Harst hứa, rồi đứng che cho tôi và Steve.
Trong khi Steve đứng nhìn tôi khoái chí, tôi hỏi:
- Chuyện gì?
- Chúng ta đã qua một chặng đường dài, đúng không? Từ trường lớp ở quê nhà tới Hang Báo
Oán. Từ loài người tới ma-cà-rồng và ma-cà-chớp. Từ ngày tới đêm.
- Toàn những điều tao đã biết rồi.
Giọng nó dịu xuống, mắt xa vắng:
- Tao cứ nghĩ mọi chuyện khác hẳn. Nhưng bây giờ tao nghĩ, mọi chuyện phải diễn ra như thế
thôi. Định mệnh của mày là phải bội tao, tạo mối liên kết với ma-cà-rồng, định mệnh của mày
là trở thành một ông hoàng ma-cà-rồng, chỉ huy cuộc truy sát Chúa tể Ma-cà-chớp. Giống như
định mệnh của tao là tự tìm đường vào đêm tối và...
Mặt thoáng vẻ quỷ quyệt, nó lầm bầm nói:
- Giữ chặt nó.
Gannen Harst nắm hai cánh tay tôi, giữ tôi yên tại chỗ. Nó hỏi:
- Sẵn sàng cho nó yên giấc chứ?
- Sẵn sàng. Nhưng lẹ lên, trước khi có kẻ can thiệp vào.
- Mong muốn của anh là mệnh lênh của tôi.
Nó mỉm cười, ghé môi sát tai tôi, thì thầm một điều kinh khủng... một điều khiếp đảm... một
điều làm đảo lộn thế giới của tôi từ giây phút này, điều đó sẽ ám ảnh tôi lúc thức cũng như lúc
ngủ.
Sau khi hành hạ tôi với điều bí mật ghê sợ đó, nó lùi khỏi tôi. Tôi vừa mở miệng định kêu lên
báo cho ông hoàng Vancha, lập tức bị Gannen Harst hà hơi gây mê của ma-cà-rồng và ma-cà-
chớp vào mặt. Làn hơi tràn đầy buồng phổi, thế giới quanh tôi mờ dần, tôi ngã xuống bất tỉnh,
chìm vào giấc ngủ cực hình trong đáy địa ngục.