Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 21
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1116 chữ
- 2020-05-09 12:55:30
Số từ: 1196
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Khi tỉnh dậy, tôi không biết mình đang ở đâu. Mở mắt ,tôi thấy trên tầng cao nhiều tấm ván bị
xé toang hoác , ba ngọn đèn chùm loe loét cháy, nến đọng thành vũng.Rên rỉ, tôi ngồi dậy, tìm
ông Crepsley để hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
Lúc đó, tối bắt đầu nhớ lại.
Những kỉ niệm đau đớn trở về. Lóng ngóng đứng dậy, tôi tuyệt vọng nhìn quanh. Ngọn lửa
trong hố chông đã gần tàn. Ông Crepsley và Chúa tể ma cà Chớp đã thành than, không còn có
thể nhận ra trong đống vụn xương đen nữa. Harkat và Ông Hoàng Vancha ngồi ủ rũ bên miệng
hố.
_ Tôi ngất đi bao lâu rồi?
Tôi kêu lên, lảo đảo tiến tới đừơng hâm, nhưng quỵ xuống ngay mặt đất.
Vancha dìu tôi đứng dậy :
_ Bình tĩnh
Gạt tay ông ra, tôi gào lên:
_ Bao lâu ?
Trợn mắt sửng sốt nhìn tôi, ông nhún vai nói :
_ Ba tiếng, có thể hơn
Nhắm mắt tuyệt vọng, tôi lại rũ xuống. Quá lâu rồi. Lúc này chúng đã kịp cao chạy xa bay. Tơi
hỏi :
_Chuyện gì đã xảy ra ? Làn hơi đó chỉ có thể làm cháu mê đi chừng mừơi lăm, hai chục phút
thôi chứ ?
_Mi bị kiệt sức. Một đêm quá dài. Ta ngạc nhiên là mi tỉnh lại sớm như vậy. Bên ngoài trời sáng
rồi.Harkat và ta tưởng chiều mi mới tỉnh lại nổi.
Tôi lắc đầu chán nản. Harkat tập tễnh đến bên tôi, hỏi :
_Darren, cậu ổn chứ ?
Tôi la lên :
_ KHÔNG ! tôi không ổn.Không ai trg chúng ta ổn cả.
Đứng dậy, lách qua 2 khuôn mặt bối rối, tôi đau đớn tiến lại hố, nhìn lại tàn tích âm ỉ cháy của
ng bạn, người thầy yêu quý nhất của tôi.
Tôi nghe tiếng ông hoàng thì thầm với Harkat :
_ Nó đang trong tình trạng quá xúc động. Hãy nhẹ nhàng với nó. Phải mất 1 thời gian nó mới
bình tĩnh lại được.
_ Bình tĩnh lại !
Tôi thét lên , ngồi thụp xuống cừơi điên dại.
Ông hoàng và Harkat lại ngồi 2 bên tôi. Cà hai lẳng lặng đặt tay lên tay tôi. Cổ họng tôi thắt lại.
Trg một thoáng tôi tưởng mình sắp khóc. Nhưng rồi nước mắt chẳng thẩ ứa ra. Tôi lại nhìn
xuống hố, trg khi tâm trí trở lại với điều tiết lộ rợn người của Steve.
Lúc này trg hang vừa lãnh lẽo vừa tối. Lửa dưới hố gần tàn, nến lụn dần từng cây một. Harkat
nói :
_Chúng ta đứng dậy, châm lại nên thôi. Nếu không sẽ không thấy đường xuống hốt tro ông
Crepsley đâu.
Tôi rầu rĩ nói :
_ Để ông lại đó. Nơi này an nghỉ cũng tốt như bất cứ đâu.
Hai người nhìn tôi bối rối, rồi ông hoàng nhắc nhở tôi :
_ Nhưng...chính cháu muốn chôn mà.
Tôi thở dài :
_ Đó là trước khi Steve nói với cháu. Bây giờ để ông tại đâu không còn là vấn đề. Chẳng còn gì là
quan trọng nữa.
Vancha giận dữ :
_ Sao mi có thể nói năng như thế chứ ? Darren , chúng ta đã thắng. Đã giết đc Chúa tể ma-cà-
chớp.Tuy phải trả bằng một cái giá quá cao, nhưng như thế cũng xứng đáng.
Tôi cay đáng hỏi :
_Ngài nghĩ thế sao ?
_Đương nhiên.Một mạng sống so với hàng ngàn mạng sống khác có sá gì? Nếu có phải hy sinh
tất cảmạng của chúng ta, chúng ta vẫn phải làm.Ta và Larten là bạn của nhau trước mi nhiều. T
đau đớn vì mất Larten cũng nhhư mi.Nhưng Larten đã chết một cách đang tôn kính, hy sinh vì
chính nghĩa.Nếu linh hồn Larten nhìn xuống chúng ta, ông muốn đc chúng ta ca ngợi chiến
thắng, chứ không tham khóc vì ....
- Ngài còn nhớ lần đầu chúng ta đụng độ Chúa tể Ma-cà-chớp chứ? Còn nhớ hắn đã ngụy trang
làm một tên đầy tớ tài tình đến thế nào, đến nỗi chúng ta cứ tấn công vào những kẻ khác và để
hắn trốn thoát không?
Vancha lo lắng gật đầu:
- Nhớ. Nhưng có chuyện gì?
- Ông hoàng Vancha, lúc đó chúng đã lừa được chúng ta. Và... chúng đã diễn lại trò đó. Chúng ta
không thắng gì hết! Ông Crepsley đã chết một cách vô ích!
Cả hai ngơ ngác nhìn tôi. Một lúc sau Harkat hổn hển, lắp bắp:
- Cái... cái gì? Cậu định... nói là...? Sao?
Tôi thở dài:
- Tên ma-cà-chớp nửa mùa mặc áo choàng là con chim mồi. Hắn không phải là tên đầy tớ
chúng ta đã gặp. Trước khi đi, Steve đã nói cho tôi biết sự thật. Đó là món quà chia tay của nó.
Mặt sạm lại, Vancha rít lên:
- Không! Nó nói láo! Đó chính là chúa tể của chúng. Khi chúng ta giết hắn, mặt chúng đầy thất
vọng...
- ... một cách chân thành. Là vì hầu hết ma-cà-chớp và ma-mới trong hang tin đó là chúa tể của
chúng. Chỉ Gannen Harst và một thiểu số biết sự thật.
Vancha rên lên:
- Như thế là chúng ta phải trở lại từ đầu. Hắn còn sống? Chúng ta vẫn chưa hề biết trông hắn ta
sao? Không cách nào biết, tiếp theo đây hắn sẽ xuất hiện tại đâu?
- Không hoàn toàn như thế đâu. Bây giờ chỉ còn lại hai thợ săn. Điều đó làm thay đổi quá nhiều.
Thở dài, tôi lại nhìn xuống hố. Tôi chưa muốn nói hết toàn bộ sự thật với họ ngay sau cái chết
của ông Crepsley. Nhưng họ cần được cảnh giác, phòng xa lỡ có chuyện không may xảy ra cho
tôi, họ sẽ có thể thông báo cho thị tộc và tiếp tục nhiệm vụ mà không có tôi.
Tôi điềm nhiên thì thầm:
- Cháu biết hắn là ai. Steve đã nói với cháu. Harst không muốn thế, nhưng nó vẫn cứ nói, để...
làm cháu đau đớn thêm, cứ như cái chết của ông Crepsley vẫn chưa đủ làm cháu khổ sở.
Harkat như nghẹn thở:
- Nó cho cậu biết... Chúa tể Ma-cà-chớp là ai?
Tôi gật. Vancha nhảy dựng lên:
- Ai? Kẻ nào trong số những tên khốn kiếp đó? Nói đi. Ta sẽ...
- Là Steve.
Vancha, như không còn chút sức lực nào, đổ sụp xuống sàn, nhìn tôi khiếp đảm. Harkat cũng
vậy.
Tôi lập lại. Cảm giác trống rỗng và sợ hãi tràn ngập trong lòng, tôi biết dù có sống đến ngàn
năm, tôi sẽ không cảm thấy khác được, cho đến khi – trừ khi – nó bị giết. Liếm môi, tôi trừng
trừng nhìn ngọn lửa, nói lớn toàn bộ sự thật khủng khiếp:
- Steve Leopard là Chúa tể Ma-cà-chớp!
Sau đó chỉ còn yên lặng, mùi khét và nỗi thất vọng đắng cay.
HẾT