Quyển 10 : Hồ linh hồn - Chương 1
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 2952 chữ
- 2020-05-09 12:55:31
Số từ: 3171
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Sáu tháng trước.
Sau trận đánh của chúng tôi với ma-cà-chớp, chuyến đi ngược lên đường hầm vừa mệt mỏi
vừa chậm chạp. chúng tôi đã để tro cốt của ông Crepsley lại chính trong cái hố mà ông đã ngã
xuống. Tôi muốn chôn cất ông, nhưng không còn lòng dạ nào làm việc đó nữa. Điều tiết lộ của
Steve: nó là Chúa tể Ma-cà-chớp, làm tôi quá bối tối. Người thầy, người bạn thân thiết nhất của
tôi đã bị giết chết. Thế giới của tôi nát tan từng mảnh. Sống hay chết, với tôi chẳng còn ý nghĩa
gì.
Đi bên tôi là Harkat và Debbie. Phía trước là ông Vancha và bà Alice Bufgess. Debbie từng là
bạn gái của tôi, nhưng bây giờ cô ấy đã là một phụ nữ, trong khi tôi vẫn mang thân thể của một
thiếu niên. Lời nguyền khi trở thành ma-cà-rồng làm tôi mỗi năm năm mới già them một tuổi.
Bà Alice là trưởng thanh tra cảnh sát. Ông Vancha đã bắt cóc bà ta khi chúng tôi bị cảnh sát bao
vây. Bà và Debbie đã tham gia chiến đấu rất quyết liệt chống lại ma-cà-chớp. Tiếc thay không
đạt được kết quả gì.
Chúng tôi đã nói hết với bà Alice và Debbie về cuộc chiến của Những-Vết-Thẹo, về sự tồn
tại của ma-cà-rồng, nhưng họ không là những quái vật sát nhân như trong truyền thuyết.
chúng tôi không giết người để nuôi thân. Chính những sinh vật kia – thị tộc na-cà-chớp – đã
làm chuyện đó. Chúng đã ly khai khỏi ma-cà-rồng từ sáu trăm năm trước. chúng luôn hút cạn
kiệt máu nạn nhân. Da chúng trở thành màu tía, mắt và móng tay đỏ lòm.
Hòa bình giữa hai bộ tộc kéo dài suốt một thời gian, cho đến khi một chúa tể Ma-cà-chớp
xuất hiện. mục đích của tên thủ lãnh này là đẫn dắt ma-cà-chớp vào cuộc chiến chống lại và
tiêu diệt ma-cà-rồng chúng tôi. Nhưng nếu chúng tôi tìm ra và giết được hắn trước khi hắn
thay đổi hoàn toàn trở thành một ma-cà-chớp, cục diện sẽ thay đổi.
Theo như lời lão Desmond Tí Nị đầy quyền năng nhìn thấu tương lai, thì chỉ ba ma-cà-rồng
có khả năng giết được Chúa tể Ma-cà-chớp. Đó là hai ông hoàng ma-cà-rồng: Vancha March và
tôi. Người nữa là ông Crepsley, ma-cà-rồng đã chuyền máu cho tôi và đã từng đối xử với tôi
như một người cha. Ông đã gặp von người mà chúng tôi tưởng là Chúa tể Ma-cà-chớp và đã
giết chết hắn. nhưng rồi ông bị Steve đẩy vào cái chết trong hố lửa đầy cọc nhọn, và sau đó nó
cho tôi biết kẻ bị ông Crepsley giết chỉ là một nhân vật tế thần. Chính nó, Steve, mới là Chúa tể
Ma-cà-chớp.
Không thể nào tin nổi ông Crepsley đã chết. Tôi cứ chờ một cái vỗ vai, và rồi ma-cà-rồng
cao lớn, tóc màu cà rốt sẽ đứng ngay sau tôi khi tôi quay lại. Tay đưa cao ngọn đuốc, vết thẹo
dài trên mặt sang lên, với nụ cười tinh quái, ông hỏi chúng tôi tưởng đi đâu mà thoát được ông
sao. Nhưng chẳng bao giờ có được cái vỗ vai đó. Không bao giờ nữa. Ông Crepsley đã chết rồi.
Chẳng bao giờ còn trở lại. nhưng lúc này tôi phải cố xua đuổi những ý nghĩ về Steve, để khóc
thương ông Crepsley.
Khốn nỗi, tôi nào khóc được. Càng muốn gào lên, nức nở gọi tên ông, thì mắt tôi càng ráo
hoảnh. Trong khi trong tôi nghẹn ngào, lòng tan nát, thì bên ngoài tôi lạnh lùng, bình tĩnh cứ
như không chút cảm xúc gì với cái chết của ông.
Phía trước, ông Vancha và bà Alice dừng chân. Ông hoàng nhìn lại, hai mắt đỏ ngầu vì khóc.
Trông ông thật thảm hại – trong lớp da thú, với hai chân trần và mái tóc bù rối – như một đứa
trẻ lớn quá khổ đi lạc. Giọng khản đặc, ông nói:
- Sắp lên tới mặt đất rồi. Vẫn còn là ban ngày, chúng ta chờ tối chứ? Nếu bị phát hiện thì...
Tôi lẩm bẩm:
- Thì cũng chẳng sao. Cháu bất cần...
Debbie nức nở:
- Tôi không muốn ở lại đây đâu. Những đường hầm này khủng khiếp quá.
Bà Alice nhăn nhó gỡ những mảnh máu khô trên mái tóc tróng, nói:
- Tôi cần báo cho người của tôi biết là mình còn sống. Dù chưa biết phải giải thích với họ
thế nào đây.
Ông Vancha càu nhàu:
- Thì cứ nói sự thật.
Bà chánh thanh tra nhíu mày:
- Khó lắm.Chắc tôi phải đặt ra một chuyện...
Bà bỗng ngưng bặt. Một bóng người vừa xuất hiện trong tối, chặn ngang đường, phía trước
chúng tôi.
Bật lên một tiếng rủa, ông Vancha rút shuriken – vũ khí phóng xa hình ngôi sao mà ông
luôn dắt quanh ngực.
Kẻ lạ mặt đưa cao tay, nói:
- Bình tĩnh, Vancha.
Ông Vancha nghi ngờ nói:
- Evanna?
Người đàn bà phía trước chúng tôi búng ngón tay. Một ngọn đuộc trên đầu tỏa sang, soi rõ
bà phù thủy xấu xí đã cùng chúng tôi truy lùng Chúa tể Ma-cà-chớp hồi đầu năm. Bà ta chẳng
thay đổi chút nào. Thấp lùn, cơ bắp cuồn cuộn, tóc dài bù rối, tai nhọn hoắt, mũi nhỏ xíu, mắt
bên nâu bên xanh (màu mắt lien tục đổi từ trái sang phải), thân hình đầy lông lá, móng tay dài
sắc bén và thay vì mặc quần áo, bà ta cuốn quanh người những sợi dây thừng màu vàng.
Đôi mắt to xanh lè mở lớn đầy nghi hoặc, Harkat hỏi:
- Bà làm gì... tại đây?
Trong Trận Chiến của Các Vết Thẹo, Evanna đứng trung lập. nhưng cũng có thể giúp đỡ hay
gây cản trở cho bất cứ phe nào tùy hứng.
Bà phù thủy cười nói:
- Ta đến nói vĩnh biệt linh hồn Crepsley.
Tôi thẫn thờ nói:
- Trông bà có vẻ quá thản nhiên vì cái chết của ông ấy.
- Ta đã thấy trước cái chết của hắn từ mấy chục năm trước, và đã khóc hắn từ khi đó rồi.
Ông Vancha hỏi:
- Bà đã biết Crepsley phải chết?
- Không chắc lắm, nhưng ta đã đoán là hắn phải bỏ mạng.
- Vậy là bà có thể ngăn cẳn chuyện đó xảy ra?
- Không đâu. Những kẻ có khả năng nhìn thấu tương lai đều bị cấm can thiệp vào những sự
kiện đó. Để cứu Crepsley là ta phạm luật, và sẽ gậy ra nhiều xáo trộn.
Bà phù thủy vươn một bàn tay – dù đứng cách xa ông Vancha nhiều mét – những ngón tay
bà dịu dàng nâng cằm ông lên:
- Dù rất quí mến Larten, nhưng ta không thể tự mình cứu hắn được. Số phận của hắn không
do ta quyết định.
- Vây thì do ai?
- Do chính hắn. Hắn đã chọn con đường săn lung Chúa tể Ma-cà-chớp, tự dấn thân vào các
đường hầm, tự lên khan đài chiến đấu. Hắn có thể bước ra khỏi những trách nhiệm của mình
nhưng... hắn đã quyết định không làm thế.
Ông Vancha trừng trừng nhìn bà phù thủy, rồi cúi xuống. Tôi thấy những giọt nước mắt của
ông rơi trên nền đất. Ông lẩm bẩm nói:
- Xin lỗi công nương. Tôi không có ý trách bà đâu. Chỉ vì trong lòng tôi đang ngùn ngụt ngọn
lửa căm hờn...
- Ta biết.
Rồi quay nhìn tất cả chúng tôi, bà ta nói:
- Các ngươi phải đi theo ta. Ta có điều cần nói nhưng nên nói bên ngoài. Trong này ô nhiễm
toàn mùi phản bội và chết chóc.
Quay qua Alice Burgess bà hỏi:
- Cho ta vài tiếng đồng hồ được chứ. Ta hứa sẽ không giữ bà lâu hơn đâu.
Bà chánh thanh tra cảnh sát khịt mũi rồi nói:
- Thêm vài tiếng cũng chẳn có gì thay đổi.
Evanna nhìn tôi, Debbie, Harkat và ông Vancha. Chúng tôi nhìn nhau dọ ý, rồi cùng gật đầu
và theo bà phù thủy ra khỏi đoạn cuối đường hầm, bỏ lại sau lưng bóng tối chết chóc.
Evanna đưa ông Vancha một tấm da nai rộng, để ông phủ đầu và vai, tránh những tia sang
mặt trời. Theo sau bà phù thủy, chúng tôi rảo bước nhanh qua đường phố. Chắc bà Evanna đã
niệm chú để che đậy chúng tôi, vì dù mặt mày quần áo bê bết máu, chúng tôi không bị mọi
người nhận ra. Tới một khu rừng nhỏ bên ngoài thành phố, chúng tôi dừng chân. Tại đây,
Evanna đã cất một trại nhỏ giữa rừng. Sau lời đề nghị của bà, chúng tôi ngồi và ngốn ngấu trái
cây tươi cùng nước ngọt.
Trong khi mọi người đều lặng lẽ ăn, tôi quan sát bà phù thủy, thắc mắc vì sao bà ta có mặt
tại đây. Nếu thật sự tới để vĩnh biệt ông Crepsley, bà ta phải xuống hầm, nơi có hố tro tàn của
ông chứ. Evanna là con gái của lão Tí Nị. Lão đã tạo ra bà bằng cách hòa trộn máu của một ma-
cà-rồng với máu của một con sói cái. Ma-cà-rồng và ma-cà-chớp đều bị vô sinh, không thể có
con. Nhưng Evanna có khả năng có con với một đàn ông thuộc bất cứ bộ tộc nào. Chúng tôi đã
gặp bà ta sau một thời gian ngắn truy lung Chúa tể ma-cà-chớp, và bà ta đã xác nhận lời tiên tri
của lão Tí Nị. Đó là: chúng tôi có bốn cơ hội để giết tên Chúa tể. Và bà ta còn thêm lời cảnh giác,
nếu thất bại, hai người trong chúng tôi sẽ chết.
Ông Vancha ăn xong trước, ngồi thẳng dậy, ợ một cái, bảo bà Evanna:
- Nói đi
- Các người đang tự hỏi đã sử dụng mấy cơ hội rồi? Câu trả lời là... ba. Lần đầu, các người
đấu với ma-cà-chớp trong một trảng cỏ và để Chúa tể của chúng chạy thoát. Lần thứ hai, phát
hiện ra Steve Leonard là một ma-cà-chớp nửa mùa, các ngươi đã bắt nó làm con tin – dù có
nhiều khả năng giết nó. Lần ba, là khi Larten đối đầu với nó tại khan đài trên hố cọc nhọn.
Ông Vancha rít lên hỏi:
- Nghĩa là chúng tôi vẫn còn một cơ hội giết nó?
- Chính xác. Các thợ săn sẽ có một cơ hội gặp lại Chúa tể Ma-cà-chớp. Đây là cơ hội quyết
định tương lai. Nhưng Steve Leonard đã rút vào một nơi khác, vì vậy, bây giờ các ngươi có thể
nghỉ ngơi.
Bà phù thủy quay sang tôi, vẻ mặt dịu xuống:
- Có thể lời nói của ta không làm mi bớt đau buồn. Nhưng hãy tin là linh hồn Larten đã bay
lên cõi bồng lai. Hắn chết một cách cao thượng, nên xứng đáng được phần thưởng đó. Hắn đã
được yên nghỉ.
Ngước nhìn cành lá trên cao. Chờ đợi những giọt nước mắt tuôn trào, tôi khống khổ nói:
- Cháu vẫn mong là ông ta có mặt tại đây hơn.
Chánh thanh tra Alice lên tiếng hỏi:
- Những ma-cà-chớp còn lại thì sao? Còn tên nào trong thành phố của tôi không?
Evanna lắc đầu:
- Chúng chuồn hết rồi.
- Liệu chúng sẽ trở lại không?
Với tia mắt sang rực của bà chánh thanh tra, tôi thấy bà ta đang hy vọng chúng trở lại, để bà
có thể tính sổ với chúng.
Bà Evanna mỉm cười:
- Không. Nhưng ta có thể nói, bà sẽ gặp lại chúng.
- Càng tốt.Alice rít lên. Tôi biết bà ta đang nghĩ tới Morgan James, một sĩ quan của bà, kẻ đã
gia nhập ma mới. Đó là những con người bình thường, lien kết với ma-cà-chớp. Chúng cạo trọc
đầu, bôi máu quanh vành mắt, xăm chữ M phía trên tai và mặc đồng phục màu nâu.
Debbie chùi sạch đất cát trên hai má, hỏi:
- Tóm lại... ác mộng đã hết chưa?
Trong đường hầm, cô giáo này đã chiến đấu như một con cọp cái, nhưng những sự kiện
đêm qua vẫn làm cô run rẩy.
Câu trả lời của bà phù thủy đầy bí ẩn:
- Với cô... với lúc này thì... ác mộng qua rồi.
- Nghĩa là sao?
- Cô và chánh thanh tra cảnh sát có thể tránh xa khỏi Cuộc Chiến vủa Những Vết Thẹo. Có
thể trở lại cuộc sống bình thường, và hãy làm như vụ này chưa hề xảy ra. Nếu là như thế, ma-
cà-chớp sẽ không theo đuổi các người nữa.
Alice nói ngay:
- Tất nhiên là chúng tôi sẽ trở lại với cuộc sống của mình. Có thể làm gì khác nữa? Chúng tôi
không là ma-cà-rồng. Chúng tôi sẽ không tham gia xa hơn vào cuộc chiến này.
- Có thể. Cũng có thể bà sẽ nghĩ khác khi có thời gian cân nhắc lại. Trở lại thành phố, cần có
thời gian suy nghĩ, có những công việc phải thu xếp – nhưng... dù muốn hay không bà cũng sẽ
quyết định ở lại...
Đảo mắt nhìn ông Vancha. Harkat và tôi, bà Evanna hỏi:
- Ba ngươi định đi đau?
Ông Vancha nói ngay:
- Tôi tiếp tục theo đuổi con quái vật Leonard đó.
Evanna nhún vai:
- Được thôi, nếu mi muốn. nhưng sẽ chỉ tốn sức và thời gian của mi thôi. Hơn nữa, mi sẽ tự
đặt mình vào nòng nguy hiểm. Dù định mệnh đã an bài cho mi gặp lại nó lần nữa, nhưng nếu
lúc này truy lùng nó, rất có thể mi sẽ vuột mất cơ hội quyết định cuối cùng.
Lầm bầm nguyền rủa, rồi ông Vancha hỏi bà phù thủy khuyên ông nên đi đâu. Evanna nói:
- Núi Ma-cà-rồng. Thị tộc của mi cần được biết về Chúa tể Ma-cà-chớp. Theo điều luật,
chúng không thể tự giết hắn, nhưng có thể tìm kiếm và chỉ điểm cho mi.
Vancha gật gù:
- Tôi sẽ tạm thời ngừng chiến đấu, để thu xếp cho tất cả lung sục nó. Ngay khi đêm xuống,
tôi sẽ phi hành về Núi Ma-cà-rồng. Darren, cháu và Harkat đi cùng ta không?
Tôi nhìn ông hoàng, rồi cúi nhìn mặt đất, nói nhỏ:
- Không. Cháu đã có quá đủ chuyện với ma-cà-rồng và ma-cà-chớp rồi. Cháu biết mình là
một ông hoàng, có bổn phận phải tham gia, nhưng cháu cảm thấy đầu sắp nổ tung ra rồi. Với
cháu, ông Crepsley có ý nghĩa hơn bất kỳ thứ gì trên đời. Cháu cần xa tất cả những chuyện này,
có thể một thời gian, có thể là mãi mãi.
- Tách khỏi những người quan tâm đến cháu lúc này là rất nguy hiểm.
Tôi thở dài:
- Nhưng cháu không thể làm khác được.
Tuy lo lắng vì quyết định của tôi, nhưng ông đành chấp nhận:
- Ta không đồng ý. Vì một ông hoàng nên đặt nhu cầu của thần dân trước nhu cầu của riêng
mình... nhưng ta hiểu. Ta sẽ giải thích với mọi người. Sẽ không ai phiền trách cháu đâu.
Ông nheo mắt, hỏi Harkat:
- Ta đoán mi sẽ đi theo hắn?
Harkat kéo mặt nạ khỏi miệng (không khí gây độc cho những anh chàng tí hon da xám),
ngượng ngập cười, nói:
- Tất nhiên.
Lão Tí Nị đã tái sinh Harkat từ một người chết. Harkat không biết kiếp trước mình là ai,
nhưng anh ta tin là sẽ có thể khám phá ra, bằng cách gắn gó với tôi.
Ông Vancha hỏi:
- Cháu sẽ đi đâu?
- Không biết. Cháu chỉ chọn một hướng và...
Tôi ngừng bặt khi một hình ảnh thoáng qua đầu. Hình ảnh của những chiếc xe xiếc, các cậu
bé rắn và những cái võng. Tôi quyết định:
- Gánh Xiếc Quái Dị. Đó là nơi gần Núi Ma-cà-rồng nhất mà cháu có thể gọi là nhà mình.
Bà Evanna bật nói:
- Hay lắm!
Cái kiểu vừa nói vừa cười nhếch mép của bà, làm tôi thấy bà ta đã biết trước, là tơi sẽ quyết
định trở lại Gánh Xiếc.
Mặt trời vừa lặn, chúng tôi sửa soạn chia tay. Dù biết sắp rất mệt mỏi, nhưng không ai ngủ.
Vì hành trình tới Núi Ma-cà-rồng rất xa, nên ông Vancha là người ra đi đầu tiên. Khi chia tay,
ông chỉ ôm tôi nói ngắn gọn:
- Hãy can đảm.
- Ngài cũng vậy.
- Ta thề, lần sau chúng ta sẽ giết Leonard.
Tôi gượng cười:
- Đúng thế.
Ông quay lưng, bắt đầu chạy, rồi vài giây sau, tăng tốc phi hành, mất hút vào bụi mù tăm
tối.
Bà Alice và Debbie sửa soạn trở lại thành phố. Debbie yêu cầu tôi ở lại với cô, nhưng tôi
không thể. Trong hoàn cảnh này tôi cần được một mình trong một thời gian. Cô khóc và kéo tôi
gần hơn:
- Anh sẽ ở lại chứ?
Tôi ậm ừ:
- Anh sẽ cố gắng.
Bà phù thủy Evanna bảo:
- Nếu hắn không trở lại, mi vẫn có thể tìm ra hắn.
Đưa cho bà chánh thanh tra một cuộn giấy, bà nói tiếp:
- Hãy luôn giữ cuộn giấy này bên mình. Khi hai người quyết định vào cuộc, hãy mở ra xem.
Chánh thanh tra cảnh sát không hỏi gì thêm, lẳng lặng cất cuộn giấy và đứng chờ Debbie. Vẻ
khẩn khoản, Debbie nhìn tôi. Cô muốn tôi cùng đi – hay yêu cầu cô đi cùng tôi – nhưng lòng tôi
nặng trĩu u sầu, không thể nghĩ được điều gì trong lúc này.
Tôi quay đi, tránh ánh mắt cô, nói nhỏ:
- Bảo trọng.
- Bảo trọng.
Cô nghẹn ngào nói, rồi bật khóc, loạng choạng chạy đi. Bà Alice vội nói:
- Tạm biệt.
Rồi hấp tấp chạy theo Debbie.
Hai người đàn bà dìu nhau, luồn lách qua những thân cây, trở lại thành phố.
Chỉ còn lại Harkat, bà Evanna và tôi.
Bà phù thủy hỏi:
- Biết Gánh Xiếc đang diễn tại đâu không?
Chúng tôi lắc đầu. Bà cười nói:
- May là ta biết, và cũng đi tới đó.
Đứng giữa chúng tôi, bà khoác tay trái tôi và tay phải Harkat. Ba chúng tôi băng qua rừng,
đi khỏi thành phố và những hang động ngầm của cái chết, trở lại nơi đầu tiên tôi đã bắt đầu
chuyến phiêu lưu: Gánh Xiếc Quái Dị.