• 2,104

Quyển 10 : Hồ linh hồn - Chương 2


Số từ: 2870
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Alexander Xương sường đang ngủ trong một lốp xe lớn, treo trên cây. Ông ta luôn ngủ cong
người – để giữ cho thân thể mềm dẻo và dễ dàng uốn éo vặn vẹo trong khi trình diễn. Thường
thường ông đặt lốp xe trên một cái kệ đặc biệt, nhưng đôi khi, kéo lốp x era ngủ ngoài trời. Đó
là một đêm lạnh lẽo giữa tháng mười một lộng gió, nhưng ông có một bao ngủ bằng long thú để
giữ ấm.
Trong khi Alexander đang ngáy khò khò, một bé trai cầm con gián rón rén lại gần, với ý
định thả con gián vào miệng Alexander. Sau nó là anh trai và một đứa em gái mặt mày hớn hở,
ngoắc tay thúc giục mỗi khi nó ngập ngừng dừng lại.
Bé trai vừa đến sát lốp xe, tay đưa lên thì mẹ chúng – luôn theo dõi những trò tinh nghịch
của các con – ló đầu ra khỏi một căn lều gần đó. Chị ta ngắt đứt tai trái phóng vào nó. Như một
boomerang, đánh bật con gián khỏi mấy ngón tay mũm mĩm của thằng bé. Nó hốt hoảng kêu
lên, rồi chạy lại với anh và em gái. Alexander vẫn ngủ tỉnh bơ, không hề biết gì.
Vừa đón bắt cái tai bay ngược về, gắn lại lên đầu, Merla vừa la mắng:
- Urcha! Nếu mẹ thấy con quấy rầy ông Alexander nữa, mẹ sẽ nhốt con vào với Người Sói
cho tới sáng.
- Anh Shancus xúi con làm chứ bộ.
Nó rên lên vì bị thằng anh thúc một phát trúng sường đau điếng.
Merla cằn nhằn:
- Mẹ tin là Shancus xúi con, nhưng con đủ lớn để biết phải trái rồi mà. Shancus, không được
bày trò phá phách nữa nghe không?
Cậu bé rắn nhìn mẹ một cách rất ư là vô tội. Mẹ chúng nói thêm:
- Shancus, nếu đêm nay Urcha và Lilia gây chuyện nữa, là lỗi con đó.
Shancus hét toáng lên:
- Con có làm gì đâu. Chúng nó cứ...
- Đủ rồi!
Merla cắt ngang. Chị ta vừa tiếng tới gần ba đứa con, chợt nhìn thấy tôi đang ngồi dưới
bóng một cây gần nơi ông Alexander ngủ. Mặt dịu lại, Merla kêu lên:
- Kìa Darren. Cậu đang làm gì ở đây vậy?
- Tìm bắt mấy con gián.
Tôi gượng cười nói. Merla và chồng chị ta – Evra Von, người đàn ông rắn, bạn lâu năm nhất
của tôi - đã rất tốt trong lần tôi tới đây mấy tuần trước. Dù đang trong tình trạng buồn khổ, tôi
cũng phải cố tỏ ra vui vẻ để đáp lại lòng tốt của họ.
Merla nói:
- Lạnh lắm. Để tôi lấy cho cậu một cái chăn.
- Khỏi. Một tí sương giá này thì ăn thua gì đối với một ma-cà-rồng nửa mùa chứ.
- Được, nhưng trong khi còn ở ngoài này, cậu canh chừng giúp ba đứa nhỏ được không? Con
rắn của Evra đang lột da, nếu cậu giữ mấy đứa trẻ ở ngoài được thì tốt quá.
- Yên tâm đi.
Vừa nói tôi vừa đứng dậy, phủi bụi, rồi lại gần ba đứa nhóc nhà Von. Lom lom nhìn tôi, thấy
tôi có vẻ đạo mạo hơn lần trước, chúng chưa biết phải đối xử ra sao. Tôi hỏi:
- Các cháu thích làm gì nào?
Lilia lí nhí:
- Bắt gián.
Nó mới lên ba, nhưng trông như năm sáu tuổi vì lớp vẩy rắn đủ màu sắc. Giống Shancus,
con bé nữa rắn nửa người. Còn Urcha lại là một người bình thường, nhưng rất thích được giống
anh và em gái. Thỉnh thoảng nó dán những mảnh giấy thiếc sơn màu lên khắp người, làm mẹ
nó tức điên lên.
Tôi bảo:
- Không chơi gián nữa. Còn thích gì khác nữa không?
Urcha nói ngay:
- Chú biểu diễn uống máu như thế nào đi.
Shancus giận dữ suỵt em. Tôi hỏi Shancus. Thằng nhỏ được đặt theo tên tôi – Shan Darren.
- Sao? Nó có lỗi gì?
Shancus vén mái tóc vàng chanh, nói:
- Nó không được nói thế. Mẹ dặn không được nói bất cứ điều gì về ma-cà-rồng... sợ làm chú
bực mình.
Tôi cười nói:
- Mẹ chỉ lo toàn chuyện vớ vẩn. Không sao đâu. Các cháu cứ nói thoải mái. Chú không quan
tâm.
Urcha lại hỏi:
- Vậy chú có thể biểu diễn uống máu cho chúng cháu xem?
- Chính xác.
Tôi nhăn mặt méo mồm làm ông kẹ, gầm gừ trong họng. Mấy nhóc kêu ré lên, vừa thích thú
vừa sợ, bỏ chạy nháo nhào. Tôi đuổi theo, hăm he xé toang bụng cả ba để uống máu.
Dù làm bộ vui vẻ với mấy đứa trẻ, tôi vẫn cảm thấy trong lòng trống trải, không quên được
cái chết của ông Crepsley. Mồm miệng nhạt nhẽo chẳng buồn ăn, mỗi đêm chỉ ngủ không hơn
một tiếng. Từ khi ra khỏi hành thành phố, tôi chưa hề đụng đến máu. Không tắm rửa, thay
quần áo, cắt những móng tay đã dài hơn móng tay người thường, cũng không hề khóc. Tôi cảm
thấy trống rỗng, lạc long, và dường như chẳng còn giá trị trên cõi đời này nữa.
Khi tôi trở lại Gánh Xiếc Quái Dị, suốt ngày hôm đó ông Cao giam mình trong nhà xe với bà
phù thủy Evanna, tới nửa khuya họ mới xuất hiện lại, và bà Evanna lẳng lặng ra đi. Ông Cao thu
xếp cho tôi và Harkat đầy đủ: một cái lều, mấy cái võng và những gì chúng tôi cần thiết. Sau đó,
ông nói chuyện suốt với tôi, ôn lại những chuyen5 về ông Crepsley và những gì chúng tôi cần
thiết. Sau đó, ông nói chuyện suốt với tôi, ôn lại những chuyện về ông Crepsley và những gì hai
người đã trải qua trong quá khứ. Ông liên tục hỏi tôi đủ chuyện, nhưng tôi chỉ gượng chì, lắc
đầu. Tôi không thể nhắc đến tên ông ma-cà-rồng đã chết, mà không thắt ruột và đầu óc tràn
ngập đớn đau.
Gần đây tôi cũng ít chuyện trò với Harkat. Anh ta muốn bàn bạc về cái chết của thầy tôi,
nhưng tôi không thể, nên phải né tránh. Điều này làm Harkat rất bức xúc. Có lẽ tôi là một đứa
ích kỷ, nhưng không thể làm khác được. Sự đau khổ đã chiếm ngự hết tâm hồn tôi, cắt rời tôi
khỏi những con người quan tâm và mong muốn giúp đỡ tôi.
Mấy đứa trẻ nhà Von ngừng chạy, nhặt sỏi và cành cây ném vào tôi. Tôi cúi nhặt một cây
gậy, nhưng khuôn mặt ông Crepsley khi bị Steve xô xuống cái hố đầy cọc nhọn lại thoáng hiện
về trong trí. Thở dài ảo não, tôi ngồi xuống giữa sân, chẳng quan tâm gì đến lũ nhóc vừa phủ
đầy đất cát, lá cây lên người vừa chọc ghẹo tôi. Chúng tưởng đây là một phần trong trò chơi.
Tôi cứ ngồi như thế cho đến khi chúng phát chán, bỏ đi. Tôi ngồi đó, dơ bẩn và cô đơn, trong
khi đêm xuống dần và không khí lạnh ngắt chung quanh.
Thêm một tuần trôi qua, càng lúc tôi càng lặng lẽ hơn. Chẳng buồn trả lời những câu thăm
hỏi, dù chỉ là một tiếng gầm gừ như con thú. Ba hôm trước, Harkat đã cố làm tôi khuây khỏa,
nhưng tôi quát mắng, và bảo anh ta hãy để tôi yên. Không nhịn nổi nữa, Harkat nhào vào, nện
cho tôi một phát. Tôi không né tránh nắm đấm to đùng, để mặc anh ta đánh tôi lăn xuống đất.
Khi Harkat cúi xuống nâng tôi dậy, tôi gạt phắt anh tar a. Từ đó, Harkat không nói năng gì với
tôi nữa.
Quanh tôi cuộc sống vẫn bình thường. Mọi người trong Gánh Xiếc vẫn sôi nổi. Truska –
người đàn bà có khả năng để râu mọc dài rồi thu ngắn lại theo ý muốn – đã trở lại sau mấy
tháng vắng mặt. Một bữa tiệc lớn được tổ chức sau đêm diễn để mừng cô ta trở lại. Tràn ngập
giọng nói tiếng ca. Tôi không tham dự. Ngồi một mình bên lề trại – mặt lạnh lung, mắt ráo
hoảnh – tôi nghĩ đến ông Crepsley.
Quá khuya, một bàn tay vỗ lên vai tôi. Ngước lên, tôi thấy Truska tay cầm miếng bánh, cười
nói:
- Chị biết em đang buồn, nhưng chắc em sẽ thích... cái này.
Truska vẫn đang đọc tiếng Anh và vẫn lẫn lộn từ khi nói.
- Cám ơn chị, nhưng em không đói. Rất mừng gặp lại chị. Chị khỏe chứ?
Truska không trả lời, lom lom nhìn tôi rồi... úp miếng bánh lên mặt tôi. Tôi nhảy dựng lên:
- Làm trò gì vậy!
- Ha ha! Vì cái mặt xì xì một đống của em đó. Darren, chị biết em buồn, nhưng không thể lúc
nào cứ ngồi xù xù như một con gấu thế này.
- Chị không biết gì hết. Chị không hiểu là em đang cảm thấy thế nào. Chẳng ai biết gì hết.
- Em tưởng em là kẻ duy nhất mất người thân yêu sao? Chị có chồng và con gái. Họ đã bị
những ngư phủ tàn ác giết chết.
- Xin lỗi. Em không biết.
Ngồi xuống bên tôi, Truska vén tóc khỏi mắt, ngước nhìn trời:
- Ở đây không ai biết chuyện này. Đó là nguyên nhận chị đã bỏ nhà, gia nhập Gánh Xiếc Quái
Dị. Đau khổ khủng khiếp nên chị không thể nhìn cảnh cũ nổi nữa. Con gái chị chết khi chưa đầy
hai tuổi.
Tôi muốn nói mà cổ họng như bị bóp nghẹn. Truska tiếp tục:
- Cái chết của người thân yêu là điều khốn khổ thứ hai. Điều tệ hại nha6t1la2 để cho sự đau
đớn dầy vò làm người ta chết... trong lòng. Chị cũng buồn vì cái chết của Larten, nhưng nếu em
tiếp tục sống như thế này thì chị càng buồn cho em hơn, vì em cũng sẽ chết, dù... thể xác em
còn sống.
Tôi thở dài:
- Em không thể không buồn. Với em, ông như một người cha. Vậy mà khi ông chết, em đã
không khóc. Cho đến bây giờ em cũng vẫn không khóc được.
Truska lặng lẽ nhìn tôi rồi gật đầu:
- Nếu không để nỗi buồn tràn ra cùng nước mắt được, người ta sẽ không sống nổi. Đừng la,
cuối cùng rồi em sẽ khóc. Có thể khóc được em sẽ bớt buồn.
Đứng dậy, Truska đưa tay ra nói:
- Em dơ dáy, hôi hám quá. Để chị giúp em tắm rửa. Sạch sẽ rồi em sẽ thoải mái hơn.
- Em không tin
Nói vậy, nhưng tôi cũng theo Truska vào lều mà ông Cao đã dành cho chị ấy. Tôi lau bánh
trên mặt, cởi quần áo, rồi cuốn quanh người bằng một khăn tắm, trong khi Truska đổ nước
nóng vào bồn và rót vào chút dầu thơm. Chị ra ngoài để tôi bước vào bồn. Ngơ ngơ bước vào
làn nước ấm thơm lừng, nhưng vừa nằm xuống tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Tôi nằm trong bồn
tắm gần một tiếng.
Khi tôi đang lau người thì Truska bước vào. Vì chị đã dọn hết quần áo bẩn, nên tôi vẫn phải
cuốn người bằng chiếc khăn tắm. Bảo tôi ngồi xuống một cái ghế thấp, rồi Truska lấy ra một
cái kéo và một cái giữa. Tôi nói:
- Không ăn thua gì đâu. Móng chân tay của ma-cà-rồng cứng khủng khiếp.
Truska cười, bấm móng ngón chân cái của tôi:
- Đây là loại kéo siêu sắc bén. Chị quá rành móng ma-cà-rồng mà. Thỉnh thoảng vẫn cắt cho
ông Vancha đó.
Cắt móng xong, Truska cạo râu tỉa tóc và xoa bóp cho tôi. Khi chị ngừng tay, tôi đứng dậy
hỏi:
- Quần áo em đâu?
- Đốt hết rồi.
- Vậy em mặc bằng gì?
- Chị có quà bất ngờ cho em đây.
Tiến tới tủ áo, Truska lôi ra bộ đồ màu sắc sực sỡ, rồi trải trên giường. Tôi nhận ran gay cái
áo sơ màu xanh lá, cái quần đỏ tía, và áo vét với hai màu vàng kim và xanh dương. Đó là bộ
quần áo hải tặc tôi vẫn mặc khi còn ở trong Gánh Xiếc Quái Dị.
Thẫn thờ mỉm cười, tôi hỏi:
- Chị vẫn giữ sao?
- Lần trước, khi em tới đây, chị đã bảo là sẽ chữa để em có thể mặc lại. Nhớ không?
Cứ như đã mấy năm rồi, kể từ khi chúng tôi ghé lại Gánh Xiếc trước khi đụng đ6ọ lần đầu
với Chúa tể Ma-cà-chớp. Bây giờ bình tĩnh lại, tôi nhớ là Truska đã hứa sửa chữa bộ quần áo cũ
đó cho tôi.
Truska nói:
- Chị ra ngoài. Mặc quần áo xong, gọi chị.
Tôi lung túng một lúc lâu, cảm thấy kỳ cục mặc lại bộ đồ này sau bấy nhiêu năm. Lần cuối
cùng tôi mặc là khi còn là một thằng nhóc ngu ngơ với cái thế giới đầy khắc nghiệt và tàn nhẫn.
Lúc đó, tôi thấy bộ quần áo tuyệt đẹp, sướng mê khi được mặc lên người. Bây giờ trông nó vừa
trẻ con vừa lố bịch. Nhưng vì Truska đã cố gắng chuẩn bị cho tôi, tốt hơn là cứ mặc để làm chị
vui lòng.
Khi nghe tôi gọi, Truska bước vào, tủm tỉm cười, tiến lại một tủ áo khác, lấy ra cái mũ nâu
có gắn một long vũ dài, nói:
- Không có giày vừa chân em. Để rồi kiếm sau.
Đội mũ lệch trên đầu, tôi cười hỏi:
- Trông em thế nào?
- Tự nhìn đi.
Truska nói rồi kéo tôi tới trước một tấm gương lớn.
Tôi nghẹn thở khi đối diện với mình trong gương. Có thể vì ánh sáng lờ mờ, nhưng trong bộ
quần áo và mũ mới, râu cạo nhẵn, trông tôi quá trẻ, giống hệt lần đầu Truska may cho tôi bộ
quần áo này.
Truska hỏi:
- Em thấy sao?
- Y chang một thằng nhóc.
Truska bật cười:
- Một phần tại cái gương. Nó được tạo ra để... ăn gian vài tuổi... rất hào phóng với phụ nữ.
Lột mũ, tôi vuốt tóc, nheo mắt với chính mình. Trông tôi già hơn khi nheo mắt. Những vết
nhăn hiện ra quanh mắt, một sự nhắc nhở những đêm không ngủ từ khi ông Crepsley chết.
Quay lưng lại gương, tôi nói với Truska:
- Cám ơn chị nhiều lắm.
Nắm đầu tôi, Truska quay tôi đối diện lại với hình ảnh mình trong gương:
- Chưa xong đâu.
- Chị nói gì? Em nhìn đủ rồi.
- Chưa. Nhìn kỹ mắt em đi. Nhìn thật sâu vào mắt. Đùng quay đi cho đến khi nào em thấy.
- Thấy gì?
Truska không trả lời. Tôi nhíu mày, chăm chú nhìn vào đôi mắt trong gương. Vẫn như bao
giờ, chỉ hơi buồn hơn bình thường, nhưng...
Tôi sững sờ nhận ra điều Truska muốn tôi thấy. Mắt tôi không chỉ buồn, mà hoàn toàn
không có sức sống và hy vọng. Thậm chí mắt ông Crepsley, khi ông chết, cũng không trống
rỗng như thế. Bây giờ tôi hiểu ý nghĩa câu nói của Truska
sống như chết
là thế nào.
Trong khi tôi trừng trừng nhìn đôi mắt trống rỗng của mình trong gương, Truska ghé sát
tai thì thầm:
- Larten không muốn thấy hình ảnh này đâu. Ông ấy yêu cuộc sống. Ông ấy muốn em cũng
phải yêu đời. Ông ấy sẽ nói sao, nếu thấy đôi mắt vô hồn kia càng ngày càng thảm hại hơn, nếu
em tiếp tục sống thế này?
- Ông ấy... ông ấy...
- Phải làm đầy đôi mắt vô hồn của em, nếu không là niềm vui, thì là nỗi buồn và đâu khổ.
Thậm chí là căm thù còn hơn là trống rỗng.
- Ông Crepsley bảo em, đừng uổng phí cuộc phí cuộc đời vì lòng thù hận.
Tôi chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên nhắc tới tên ông từ khi tới Gánh Xiếc. Tôi lẩm bẩm:
- Ông Crepsley. Crepsley Larten. Thầy của em.
Mí mắt rung động, nước mắt dâng lên khóe:
- Ông ấy chết rồi.
Rên lên, tôi quay lại Truska:
- Ông Crepsley đã chết rồi.
Rồi tôi nhào vòng tay chi ấy, ôm lấy chị mà than thở, nước mắt đau khổ tuôn trào. Tôi khóc
nức nở, trườn mình trên sàn mà nghẹn ngào tức tưởi khóc cho đến khi mặt trời lên báo một
ngày mới. Truska lùa một cái gối dưới đầu tôi và ngân nga một âm điệu kỳ lạ, buồn rầu. Tôi
nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.