• 2,104

Quyển 10 : Hồ linh hồn - Chương 5


Số từ: 2045
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Mặt trời chói chang trên vùng đất hoang dã khô cằn và những ngọn đồi trơ trọi. Bụi đỏ phù
gần hết mặt đất, làm cạn kiệt hết màu mỡ. Nhưng khi gió thổi mạnh, bốc tung những tấm màn
bụi đỏ, chúng tôi gần như không còn thở nổi. Lúc đó tôi phải đeo một trong những khẩu trang
dự phòng của Harkat, rồi tìm nơi ẩn nấp cho cả hai.
Từ khi lão Tí Nị bỏ chúng tôi lại vùng đất thê lương này, hai tuần lễ đầy gian khổ đã trôi
qua. Hai tuấn lễ đã vượt qua những thung lũng khô cằn, những ngọn đồi chết, nơi chỉ lưa thưa
mấy con thằn lằn và một số côn trùng. Mỗi khi có thể chúng tôi bắt chúng để ăn. Múi vị thật ghê
tớm nhưng còn cách nào khác nữa khi bị mắc cạn trong sa mạc không lương thực không nước
uống.
Nước là mối quan tâm hang đầu của chúng tôi. Đi trong nóng vá bụi khát khô cổ nhưng
nước vô củng khan hiếm.Thình thoàng gặp một cái ao nhưng chúng tôi không có bình để chứa.
Chúng tôi đành làm theo cách của người tiên sử, dung da thằn lằn đề chứa, nên đâu được
nhiều. Chúng tôi phải dè xén từng giọt nước.
Mấy ngày đầu Harkat giận vì tôi không nghe lời anh. Nhưng dần dần cũng dịu dần. Dù
không nói ra nhưng tôi biết trong long anh rất biết ơn tôi, vì đã quyết định đi cùng trong
chuyến tìm kiếm này của anh.
Hai tuần trước khi lão Ti nị theo chúng tôi qua cửa, khung cửa tan rã ngay thành bụi. Một
đám mây xám phủ quanh làm tôi mất phương hướng. KHi mây tan tôi thấy mình đang đứng
giữa một thung lung tròn, nông và không có sự sống. Dù khi tôi bước qua cửa là ban ngày
nhưng bên đây lại là đêm. Trời đêm trong vắt, rực rỡ ánh trăng và nhửng chùm sao lấp lánh.
Đôi mắt xanh to của Harkat đầy thắc mắc:
- Chúng ta đang ở đâu?
Lão Tí nị gõ gõ đầu mũi nói:
- Sẽ biết ngay thôi mà.
Ngồi xỏm xuống lão rút một la bàn từ chân ra, chỉ vào một mũi tên nói:
- Đây là hướng tây ngày mai các ngươi sẽ thấy mặt trời. Đi theo hướng đó chơi tới khi gặp
khu vực săn một con beo đen. Hai người sẽ phải giết con beo đen để phải biết đi đâu tiếp.
Cười cười,lão đứng dậy quay lung bước đi. Tôi chặn lại:
- Khoan. Ông chỉ nói với chúng tôi bấy nhiêu thôi sao?
- Mi còn muốn biết gì them nữa?
Tôi kêu lên:
- Rất nhiều. Chúng tôi đang ở đâu?Vì sao lại là nơi này? Nếu không đi về hướng Tây mà
chúng tối đi về hướng Đông thì chuyện gì sẽ xảy ra? Harkat tìm tiền kiếp của anh ta bằng cách
nào? Và...con beo đen là chuyện quái quỉ gì trong vụ này?
Lão Tí nị thở dài chán nản:
- Ta tưởng mi phải cảm kích vì không biết trước điều gì chứ. KHông hứng thù bước vào một
cuộc phiêu lưu hoàn toàn không biết những gỉ sẽ xảy ra sao? Nếu được hưởng một chuyến
phiêu lưu đầy kì lạ và thách thức như mi hẳn ta đã nâng ly ăn mừng rồi.
- Dẹp chuyện nâng ly ăn mừng của ông đi. Tôi chỉ cần những câu trả lởi thôi.
- Đôi khi mi cũng tỏ ra thô lỗ gớm nhi.
Lão phàn nàn, những ngôi lại xuống, ngẫm nghĩ, rối nói:
- Có rất nhiều điều ta không thể và sẽ không nói với mi. Mi phải tự khám phá ra mi đang ở
đâu. Mặc dù...nếu mi không khám phá ra được cũng sẽ chẳng có gì thay đổi.Mi đã tới đây, điều
này thì quá rõ bằng phép thuật hay bằng một phương pháp lạ thường...ta không nói được. Nếu
không theo con đường đi về hướng tây mi sẽ chết. Chết một cách khủng khiếp. Để Harkat tìm
ra nó là ai, con beo đen.
Lão cân nhắc vấn đề rồi nói:
- Đâu đó trong thế giới này có một cái hồ. Thật ra là một cái ao...ao linh thiêng nhưng ta
thấy gọi Hồ linh hồn thích hợp hơn. Mi sẽ thấy thấp thoáng trong đó nhửng khuôn mặt của
nhiều linh hồn, những kẻ mà linh hồn đã không rời khỏi trái đất sau khi chết. Linh hồn con
người thật của Harkat nằm trong đó. Mi phài tìm ra hồ và phải câu linh hồn đó lên. Nếu thành
công Harkat sẽ biết sự thật về bản thân nó và cuộc tìm kiếm của hai ngươi hoàn tất, và ta sẽ
thấy mi an toàn trở về nhà. Nếu không...
Lão nhún vai bỏ lửng câu nói. Harkat hỏi:
- Làm sao để chúng tôi tìm ra cái Hồ...linh hồn này?
- Theo chỉ dẫn nếu tìm và giết được con beo, hai ngươi sẽ biết sau đó sẽ đi đâu.Mi cũng sẽ
có manh mối về tiên kiếp của mình.
Tôi rên rẩm:
- Ông không thể bỏ qua những chuyện linh tinh, để nói thẳng cho chúng tôi biết được sao?
- Không.
Lão đứng dậy, nghiêm nghị nhìn chúng tôi nói:
- Nhưng ta sẽ nói điều này: Đừng quá lo lắng về con beo. Bước thận trọng, tin vào bàn năng,
đừng bao giờ lơ là cảnh giác.
Lão nói them với Harkat:
- Đừng quên khi biết mi là ai, mi phải thừa nhận sự thật đó. Ta sẽ không can thiệp cho tới
khi mi tự lên tiếng thú nhận sự thật .
Lão mỉm cười:
- Bây giờ ta phài đi rồi. Những nơi cấn tới, những việc phải làm, những con người để hành
hạ. Nếu còn câu hỏi nào nữa các người hãy chờ...lấn tới.
Với một cái vẫy tay con người thấp nhỏ đi về hướng đông, cho đến khi mất hút vào bóng
tối, bỏ lại chúng tôi trên miền đất vô danh xa lạ.
Tìm được một cái ao nhỏ, chúng tôi gục đầu vào làn nước dơ bẩn, uống đến no nê bất chấp
côn trùng và những con lươn nhỏ li ti. Làn da xám của Harkat trông như miếng bìa sũng nước ,
nhưng trở lại bình thường ngay khi nước bốc hơi dưới anh mặt trời khắc nghiệt.
Duỗi thẳng tay chân trong bóng râm của một bụi gai lấm tấm hoa đỏ-cây cỏ đầu tiên chúng
tôi gặp tại nơi này-tôi rên rẩm:
- Anh nghĩ chúng ta còn phải đi bao xa nữa?
- Không biết. Chúng ta đã đi bao lâu rồi?
- Hai tuần..tôi đoán thế.
Sau ngày đầu tiên nóng rát, chúng tôi đã thử đi vào ban đêm, nhưng con đường nhỏ toàn đá
rất nguy hiểm. Ấy là chưa kể đôi chân trần của tôi. Sau nhiều lần vấp ngã, quân áo, da thịt đều
bị rách chúng tối đành bất chấp cái nắng rộp da. Tôi cuốn áo khoác lên đầu. Mổ hôi đổ đầm đìa
nhưng lớp da xám của Harkat không bị mặt trời tác hại. Dủ mặc áo sơ mi than trên của tôi như
bị nướng chin. Trong mấy ngày đầu vừa rát vừa ngứa ngáy, nhưng nhờ khả năng ma cà rồng tôi
hồi phục rất nhanh. Màu da đỏ trở thành đen xạm. bàn chân tôi cũng cứng rắn hơn, thậm chí
tôi quên là mình không có giày.
Harkat nói:
- Lao trèo...đi vòng như thế này, chắc chúng ta chỉ đi được mỗi giờ vài dặm. Cứ cho mỗi
ngày đi được mười bốn. mười lăm tiếng thì mỗi ngày đi được khoàng hia mươi, ba mươi dặm.
Hai tuần tổng cộng chừng bốn tram dặm.
- Tạ ơn thần linh chúng ta không là người thường. Nếu là người thường trong hoàn cảnh
này chúng ta khó mà sống qua khỏi một tuần.
Harkat ngồi dậy, quay đầu sang trái rồi sang phải-tai người Tí ho được gắn dưới da đầu vì
vậy anh ta phải nghiêng ngả tìm phía thính nhất để lắng nghe.
Không nghe thấy gì, Harkat tập trung đôi mắt xanh lè nhìn chung quanh. Sau một lúc quan
sát anh hỏi tôi:
- Có mùi gì khác thường không?
Không có mũi Harkat phải lệ thuộc vào tôi về khứu giác. Tôi đánh hơi trong không khí:
- Hơi khác. KHông có mùi nồng nồng như trước nữa.
- Vì ở đây ít bụi hơn. Đã có cây và vài đám...cỏ khô.
- Hi vọng có mấy con thú. Lại phải ăn thằn lằn và mấy con côn trùng chắc tôi kiệt sức mất.
- Cậu nghĩ mấy con bọ mười hai chân chúng mình ăn hôm qua là con gì?
- Thua. Tôi sẽ không đụng tới chúng nữa đâu. Suốt đêm qua bụng tôi sôi sùng sục.
Harkat cười khì khì:
- Tôi êm ru. Đôi khi chẳng biết mùi vị gì, cái bụng thì tiêu hòa tuốt tuồn tuột mọi thứ..cũng
hay
Harkat kéo khẩu trang lên kín miệng, rồi vửa thờ vừa quan sát phía trước. Bây giờ Harkat
rất thường kiểm tra không khí, và cho rằng không bị độc hại gì-vì không khí ở đây hơi khác
trên Trái đất, ít a-xít hơn-nhưng để được an toàn anh ta vẫn luôn đeo khẩu trang. Mấy ngày
đầu tôi ho nhiều nhưng bây giờ đã ổn.-buồng phổi đã được làm cho chai cứng để thích hợp vời
bầu không khí khắc nghiệt.
- Biết tụi mình đang ở đâu chưa?
Tôi hỏi Harkat, đó là đề tài ưa thích cùa chúng tôi. Chúng tôi thu hẹp khả năng xuống còn
bốn điều để chọn lựa: Bằng cách nào đó lão Tí nĩ đưa chúng tôi về quá khứ. Lão đưa chúng tôi
về một thế giới trong chính vũ trụ của chúng tôi. Hay đưa chúng tôi vào một thực tế chuyển
đồi. Hoặc đây chỉ là một ảo ảnh, và than thể chúng tôi đang nằm trên một cánh đồng trong thế
giới thật trong khi lão Tí nị đưa cảnh này vào trì tưởng tượng của chúng tôi trong một giấc mơ.
Harkat kéo khẩu trang xuống nói:
- Lúc đầu tôi tin vào giả thuyết ảo ảnh. Nhưng càng suy nghĩ lại càng không chắc..Nếu ông
Tí nị đang tạo ra thế giới này, tôi nghĩ..ông ấy sẽ làm cho thế giới này sôi động hơn rực rỡ hơn.
Ở đây xám xịt, buồn tẻ quá
- Mấy ngày đầu thôi. Điều này có lẽ làm cho chúng ta ấm người lên.
Nhìn làn da chay nắng của tôi, Harkat cười nói:
- Đúng là nó làm cho câu ấm lên rồi đó.
Tôi cũng cười và ngước nhìn trời:
- Ba bốn tiếng nữa là đêm rồi. Thật tệ là cả hai chúng mình đều không biết nhìn sao để có
thể xác định đang ở đâu.
- Tệ hơn nữa là... không có vũ khí.
Anh ta đứng dậy lại quan sát phía trước nói:
- Làm sao có thể tự vệ với một con beo mà không có vũ khí chứ?
- Sẽ còn có những chuyện khác xảy ra. Lão Tí nị không đẩy chúng ta đền đường cùng đâu.
KHông quá sớm để...Chúng ta chết quá nhanh, làm hỏng trò vui của lão sao?
- Nghe chẳng êm tai chút nào. Ý nghĩ chúng ta được sống...chỉ để sau đó chết khủng khiếp
hơn cho đúng với bài bản của Tí nị...làm tôi không vui nổi
- Tôi cũng thế thôi. Nhưng ít ra nó còn cho tôi chút hi vọng.
Với những nhận xét mơ hồ đó, buổi nói chuyện khép lại. Nghỉ ngôi một chút, chúng tôi
uống nước từ túi da thằn lằn, rồi tiếp tục tiến bước qua vùng hoang dã. Càng đi chúng tôi càng
thấy nhiều cây cỏ xanh tươi hơn, nhưng cũng không kém phần kì lạ khác thường.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.