• 2,105

Quyển 10 : Hồ linh hồn - Chương 6


Số từ: 2137
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Một tuần sau khi ra khỏi sa mạc, chúng tôi bước vào một cánh rừng đầy những cây xương
rồng, những dây leo bò dài như rắn, và những cây cằn cỗi xoắn vặn, lá xác xơ. Những chiếc lá
vàng úa, dài và mỏng, mọc gần ngọn cây.
Chúng tôi đã đi qua những dấu tích của thú rừng – phân, lông, xương – nhưng không nhìn
thấy con vật nào, cho đến khi vào rừng. Tại đây, chúng tôi gặp những sinh vật vừa quen thuộc
vừa lạ lùng. Hầu hết đều tương tự như loài thú trên Trái Đất – nai, sóc, khỉ - nhưng kích cỡ và
màu sắc lại khắc hẳn. Một hôm, chúng tôi bắt được một con sóc, và phát hiện nó có thêm một
hàng răng sắc nhọn và móng dài đến bất ngờ.
Dọc đường, chúng tôi nhặt được những mảnh đá hình dạng như dao găm để mài lại cho sắc.
Chúng tôi cũng đã làm thêm vũ khí bằng cành cây và xương của những loài thú lớn. Tuy không
đủ để chống lại một con beo, nhưng có thể giúp chúng tôi làm những con khỉ vàng hoảng sợ. Đó
là những con khỉ nho nhỏ, lông vàng nhảy từ trên cây xuống đầu nạn nhân, dùng răng và móng
tấn công ngay mắt. Chúng giết chết khi nạn nhân bị mù đang đang loạng choạng.
Một sáng, nhìn bầy khỉ ăn sống nuốt tươi một con vật to lớn, giống như lợn lòi, tôi nói :
- Chưa bao giờ tôi nghe nói đến một loài khỉ như thế này.
- Tôi cũng vậy.
Trong khi chúng tôi nhìn, lũ khỉ ngừng lại, nghi ngờ đánh hơi không khí. Một con chạy lại
bụi rậm, rít lên đe doạ. Từ trong bụi phát ra một tiếng gầm gừ, rồi một con khỉ lớn hơn - bước
ra vươn cánh tay dài về phía đám khỉ kia. Những con khỉ lông vàng nhe răng, rít lên, ném cành
cây và sỏi vào kẻ mới tới. Nhưng con khỉ đầu chó thản nhiên tiến tới. Đám khỉ nhỏ rút lui, để
con khỉ đầu chó ăn hết con lợn lòi.
Tôi và Harkat lẩn sang hướng khác.
Đêm hôm sau, trong khi Harkat ngủ - từ khi tới thế giới mới này anh ta đã hết thấy ác
mộng. Tôi đang đứng canh. Rừng đêm luôn tràn ngập âm thanh côn trùng không ngưng nghỉ.
Bỗng một tiếng rỗng ghê sợ vang lên từ phía trước mặt. Mọi âm thanh đều im bặt, ít nhất là
trong năm phút.
Harkat vẫn ngủ li bì. Bình thường anh ta rất tỉnh ngủ, nhưng không khí ở đây hợp với anh,
nên anh ngủ rất say. Sáng hôm sau, nghe tôi kể lại, Harkat hỏi:
- Cậu nghĩ đó là... con beo của chúng ta ?
- Có thể là một con mèo to lớn. Cũng có thể là cọp hay sư tử. Nhưng tôi đặt cược lên con beo
đen.
- Thường thì beo rất lặng lẽ. Nhưng tại đây có thể... chúng khác. Nếu đây là lãnh địa của nó,
nó sẽ lại sớm đi qua nơi này. Loài beo luôn liên tục tuần tra. Chúng ta phải chuẩn bị.
Trong thời gian làm việc với cụ Seba Nile trong Núi Ma-cà-rồng, Harkat đã chuyện trò với
nhiều ma-cà-rồng từng săn và chiến đấu với báo, beo và sư tử, nên anh ta biết khá rõ về chúng.
- Chúng ta phải đào một cái hố để lùa nó xuống. Nhưng phải bắt một con nai và mấy con
nhím...
- Nhím?
- Lông nhím có thể cắm vào chân, mõm beo, làm nó sẽ bị chậm lại.
- Để giết một con beo chúng ta cần nhiều thứ hơn là mấy cái lông nhím.
- Nếu may mắn, chúng ta sẽ làm nó hốt hoảng khi tiến đến ăn con nai. Chúng ta nhảy ra, làm
nó sợ, rơi xuống.
- Nếu nó không chết?
- Thì... chúng ta bị rắc rối ta. Beo đen thật sự là báo. Mà... loài báo thì là những con mèo to
lớn nguy hiểm nhất. Chúng nhanh nhẹn, mạnh mẽ, hung dữ và leo trèo rất tài. Chúng ta không
thể chạy kịp, không thể leo cao hơn.
- Vậy là, nếu kế hoạch A thất bại, sẽ không có kế hoạch B?
Harkat cười như mếu:
- Không. Mà sẽ tiến thẳng tới kế hoạch S...Sợ!
Chúng tôi tìm được một khoảng trống với một phía có một bụi rậm để ẩn núp. Với dụng cụ
thô sơ là cành cây và xương thú, chúng tôi đào một cái hố sâu, đẽo những cành lớn thành
những cái cọc nhọn.
Vừa định leo xuống đáy để cắm cọc, tôi khựng lại trên thành hố, run rẩy. Tôi nhớ đến một
cái hố khác, đầy cọc nhọn, đã cướp đi người thầy của tôi.
- Sao vậy?
Harkat hỏi, nhưng tôi chưa trả lời anh đã hiểu khi nhìn mắt tôi. Harkat thở dài:
- Ôi! Ông Crepsley!
- Không còn cách giết nào khác sao?
- Không còn cách nào vì không có dụng cụ thích hợp.
Cầm mấy cây cọc từ tay tôi, anh ta mỉm cười tiếp:
- Đi săn mấy con nhím. Để tôi lo vụ này.
Gật đầu biết ơn, tôi đi tìm nhím hay bất cứ thứ gì để có thể chống lại được con beo. Gần đây
tôi không nghĩ nhiều về ông Crepsley. Thế giới khắc nghiệt này đã chiếm hết ý nghĩ tôi. Nhưng
cái hố đã gợi lại tất cả. Một lần nữa, tôi lại thấy ông rơi xuống cái hố và tiếng gào khi ông chết.
Tôi muốn đi xa khỏi cái hố và con beo. Nhưng chúng tôi phải giết con beo để biết sẽ đi đâu. Vì
vậy tôi cố gắng gạt bỏ hình ảnh ông Crepsley, và đắm chìm vào công việc.
Tôi thu lượm những cây xương rồng cứng cáp làm hoả tiễn, lấy lá và bùn trong một dòng
suối, tôi nặn thành những quả bóng, hy vọng có thể tạm thời laà con beo bị mù. Cố gắng lùng
sục, nhưng tôi không thấy một con nhím nào. Buổi chiều, tôi báo cho Harkat là không có lông
nhím.
Ngồi bên thành hố đã hoàn tất, Harkat bảo:
- Không sao. Bây giờ chúng ta che phủ cái hố này, rồi đi săn một con nai. Sau đó, phó thác
cho... thần linh.
Chúng tôi phủ một lớp mỏng cành lá trên hố, rồi đi săn. Những con nai tại đây thân ngắn
hơn nai trên Trái Đất, nhưng đầu lại dài hơn. Chúng cũng chạy chậm hơn, nhưng vẫn còn khá
nhanh nhẹn. Chúng tôi bắt sống được một con nai què. Khi buộc nó vào cái cọc gần hố thì trời
chạng vạng, và cả hai chúng tôi đều đã mệt nhoài.
Thu mình dưới một tấm da nai tôi đã lạng ra bằng một (đoạn này thiếu một dòng ở trang
user470037_pic692644)
- Lỡ con beo tấn công vào ban đêm thì sao?
- Sao cậu toàn dự kiến những chuyện xấu nhất vậy?
- Ha ha! Phải có người biết lo xa chứ. Lúc dó sẽ là kế hoạch S, đúng không?
- Không. Nếu nó đến vào nửa đêm, sẽ là lúc dành cho... NUHOTUBI.
- NUHOTUBI?
Harkat thở dài:
- Là... Nụ hôn tử biệt.( Nguyên văn: KYAG – Kiss Your Ass Goodbye.)
Đêm đó không có dấu hiệu nào của con beo, dù chúng tôi vẫn nghe tiếng gầm gừ, nghe gần
hơn tiếng rống đêm trước. Trời vừa hửng sáng, chúng tôi vội vàng điểm tâm bằng quả rừng –
mà chúng tôi đã thấy tụi khỉ ăn được - rồi vào vị trí trong bụi rậm đối diện với con nai và cái
hố. Nếu đúng như kế hoạch, con beo sẽ tiến tới từ phía bên kia để vồ mồi, và sẽ rơi xuống hố.
Nếu không, chúng tôi sẽ phải nhảy ra trong lúc nó cố kéo con nai đi, với hy vọng sẽ dồn nó vào
tử lộ. Kế hoạch không hoàn hảo lắm, nhưng vẫn phải thi hành.
Chúng tôi lặng lẽ chờ đợi từ mấy phút thành mấy giờ. Miệng khô ran, tôi luôn phải nhấp
chút nước từ cái túi bằng da sóc, đã được thay cho bình da thằn lằn. Tuy nhiên không dám
uống nhiều, để tiết gảim những lần phải đi... tè.
Quá trưa chừng một tiếng, tôi bóp nhẹ vai Harkat, vì vừa thấy một vật dài và đen thấp
thoáng sau những thân cây. Trong khi chăm chú nhìn, tôi thấy một cái mũi đầy, râu ria ló ra từ
một gốc cây, khìn khịt đánh hơi. Tôi ngậm miệng, cầu xin con beo phóng ra. Nhưng sau mấy
giây ngập ngừng, nó bỏ đi, tiến vào khu rừng tối tăm.
Harkat và tôi nhìn nhau dò hỏi. Tôi thì thầm:
- Chắc nó đã đánh hơi thấy tụi mình.
- Hay nhận ra có điều khác lạ.
Hơi nhô đầu, nhìn con nai đang gặm cỏ bên hồ, Harkat đưa ngón tay cái ra sau, nói:
- Lùi xa thêm đi. Tôi nghĩ nó sẽ trở lại. Nếu không có chúng ta, nó sẽ tấn công con mồi.
- Nhưng chúng ta sẽ không nhìn rõ con nai.
- Tôi biết. Nhưng không còn cách nào nữa. Nếu nó trở lại, biết chúng ta tại đây, nó sẽ không
lại gần đâu.
Tôi theo Harkat lách sâu thêm vào cuối bụi rậm, chằng chịt dây leo và cây tầm xuân. Từ đây
chúng tôi chỉ lờ mờ thấy con nai.
Một rồi hai giờ trôi qua. Tôi bắt đầu mất hy vọng là con beo sẽ trở lại. Rồi từ khoảng trống
có tiếng thở nặng nề. Con nai nhảy chồm chồm, cố thoát khỏi sợi dây trói. Có tiếng gừ gừ trong
họng. Con beo. Đáng mừng hơn nữa, tiếng gầm gừ gừ từ phía bên kia hố. Nếu nó tấn công con
nai từ hướng đó, sẽ lọt ngay xuống bẫy của chúng tôi!
Harkat và tôi nín thở, nằm bất động. Chúng tôi nghe tiếng cành cây gãy khi con beo tiến gần
con mồi. Rồi tiếng đỗ gãy rào rào khi một thân thể nặng nề lọt qua lớp phủ hố, rơi thẳng xuống
những cọc nhọn. Một tiếng rống chói lói vang lên, làm tôi phải bịt chặt hai tai. Rồi tất cả đều
hoàn toàn im lặng, chỉ còn tiếng móng guốc con nai nện trên mặt đất, nhảy quanh miệng hố.
Từ từ đứng dậy, Harkat lom khom nhìn cái hố. Tôi đứng dậy, nhìn theo, rồi nhìn Harkat:
- Thành công rồi.
Harkat cười:
- Cậu có vẻ... không tin tưởng lắm.
- Ồ không. Tin chứ.
Tôi cười nói và định bước tới hố. Harkat nắm chặt cây gậy gỗ, cảnh giác tôi:
- Thận trọng. Có thể nó còn sống. Không gì nguy hiểm hơn... một con thú bị thương.
- Nếu nó còn sống, nó đã gào rú lên vì đau đớn rồi.
- Có thể. Nhưng đừng liều lĩnh không cần thiết.
Tiến lên trước tôi, Harkat lách sang trái, ra dấu cho tôi đi bên phải. Đưa cao khúc xương
giống như một con dao, tôi tách khỏi Harkat. Hai chúng tôi từ từ đi vòng cho đến khi đối diện
nhau bên miệng hố. Lại gần hơn, chúng tôi lấy những thân xương rồng buộc bên hông, và mấy
quả bóng bùn, để ném như lựu đạn, nếu con beo còn sống.
Harkat tới sát miệng hố trước tôi. Anh ta bỗng khựng lại, bối rối. Tôi tiến lên, và nhận ra
ngay điều gì làm anh ta ngơ ngác thế. Một cái xác xiên qua những cọc nhọn, máu chảy ròng
ròng. Nhưng đó không là xác beo, mà là... một con khỉ đầu chó lông đỏ!
Tôi thì thầm:
- Không hiểu nổi. Khỉ không gầm rú như những gì chúng ta đã nghe.
- Nhưng sao...
Mắt hoảng sợ, anh ta lẩm bẩm:
- Nhìn cổ nó kìa. Rách toang. Chắc con beo đã...
Harkat không cần nói thêm, vì biết tôi cũng cùng chung ý nghĩ: con beo đã giết con khỉ đầu
chó, quăng xuống hố để đánh lừa chúng tôi. Từ trên những cành cây rất gần chúng tôi, thấp
thoáng có sự di chuyển. Tôi chỉ kịp thoáng thấy một vật dài, đen tuyền bay vút xuống với
những móng vuốt xoè ra và hàm mở rộng, rồi con beo đổ ụp lên tôi, với tiếng gầm đắc thắng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.