Quyển 10 : Hồ linh hồn - Chương 13
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1341 chữ
- 2020-05-09 12:55:36
Số từ: 1434
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Suốt đời, chưa bao giờ tôi nhìn thấy thứ gì kì diệu hơn con rồng này. Dù đờ người vì sợ, tôi
thấy mình đang chiêm ngưỡng đến không thể phản ứng với mối nguy hiểm nó có thể gây ra. Và
dù không thể đo lường chính xác, nhưng sải cánh của nó chắc phải là hai mươi mét. Hai cánh
lốm đốm màu lục nhạt. Nơi nối với thân thể thì dày và mỏng dần tới đầu cánh.
Từ đầu mõm tới chóp đuôi con rồng khoảng bảy tám mét. Tôi nghĩ đến thân hình thuôn
thuôn của một con rắn có vẩy, nhưng ngực con rồng nở phồng ra, xiên góc về phía đuôi. Bề mặt
những cái vẩy màu đỏ đục, bên dưới màu vàng kim. Từ chỗ tôi, tôi có thể thấy lưng nó xanh
sậm, lốm đốm đỏ. Hai chân trước dài, với những móng nhọn. Hai chân sau ngắn hơn chừng
một phần tư.
Đầu nó giống cá sấu hơn rắn, dài và phẳng, hai mắt lồi, lỗ mũi rộng, hàm dưới co giãn như
có thể mở tối đa để ăn một con thú lớn. Mặt nó màu tía, nhưng hai tai lại nhỏ đến bất ngờ, nhọn
hoắt và nằm gần mắt. Nó không có răng, nhưng lời trông rất cứng và sắc. Trong khi lơ lửng trên
không, lom lom nhìn chúng tôi, nó uể oải đong đưa cái lưỡi dài, chẻ ngọn.
Quan sát chúng tôi thêm mấy giây, con rồng đập mạnh đôi cánh, mắt mở lớn rồi nó xếp
cánh, hai chân trước dang rộng, xòe móng vuốt, nhắm thẳng cái bè... phóng xuống.
Tôi và Harkat đều hốt hoảng kêu lên, nằm rạp xuống bè. Con rồng gầm lên, xòe móng, quắp
vai tôi, quăng tôi đổ rầm vào Harkat.
Khi tách rời khỏi nhau, tôi ngồi dậy, xoa vai trầy xước, tôi thấy con rồng nhẹ nhàng trở lại
trên không, rồi đổi hướng bắt đầu một cú phóng nữa. Lần này, thay vì nằm xuống bè, Harkat
cầm mái chèo, dựng ngược lên, gầm thét thách thức quái vật. con rồng tức giận rít lên chói lói
và bay lệch qua hướng khác.
- Đứng dậy!
Harkat gầm lên với tôi. Khi tôi cố đứng dậy, anh ta ấn một mái chèo vào tay tôi, rồi quì lên,
cố sức chèo:
- Ráng xua đuổi nó, để tôi cố đưa chúng ta vào bờ.
Hy vọng duy nhất là... lên đất liền...May ra có thể ẩn núp được. Bất chấp vai đau nhức nhối,
tôi đưa cao mái chèo gỗ về phía con rồng, như một ngọn giáo. Bên trên con rồng đảo vòng, rít
lên, đôi mắt vàng tập trung xuống bè.
Tôi lẩm bẩm:
- Nó đang đánh giá chúng ta.
- Cái gì?
- Nó đang quan sát, phân tích tốc độ, sức bền, điểm yếu của chúng ta.
Hạ thấp tay xuống, tôi bảo Harkat:
- Ngừng chèo.
- Cậu điên à?
- Quá xa. Chúng ta sẽ không tới được bờ đâu. Tốt nhất là dành sức để choảng nhau với nó.
- Cậu nghĩ cái quái quỉ gì thế? Đánh nhau với một con rồng!
- Nhưng ta không thể vượt qua, thà giữ sức và tỉnh táo khi bị nó tấn công.
Ngừng chèo, Harkat đứng dậy bên tôi, hai mắt xanh lè không hề biết chớp, trừng trừng nhìn
con rồng, rồi nói với giọng lạc quan giả tạo:
- Có thể nó sẽ... không tấn công đâu.
- Đó là loài thú ăn thịt, như beo và cá sấu. Vấn đề không là
sẽ tấn công không
mà là
khi
nào
.
Nhìn con rồng rồi nhìn bờ hồ, Harkat liếm môi, nói:
- Hay là bơi? Chúng ta sẽ không bị phát hiện khi ở dưới nước. Nó sẽ...khó bắt được chúng ta
hơn.
- Đúng. Nhưng chúng ta không thể tự vệ. Khi phải nhảy xuống nước hãy nhảy. Còn ngay lúc
này, hãy vót nhọn mái chèo.
Tôi lấy một con dao, đẽo một đầu mái chèo. Harkat cũng làm theo, mấy giây sau - có lẽ
nhận ra dự định của chúng tôi – con rồng tấn công. Bản năng cấp kì là né tránh, nhưng tôi vẫn
đứng bên Harkat, cùng anh đưa cao mái chèo, tự vệ. Lần này con rồng sà xuống thấp hơn trước,
khép cánh, lao vào chúng tôi với cả đầu và hai vai. Chúng tôi thúc mạnh mái chèo, nhưng bị gãy
ngay khi chạm vào lớp vẩy cứng.
Con rồng đâm sầm xuống bè. Sức mạnh của sự va chạm làm chúng tôi bay vọt ra ngoài,
chìm sâu xuống nước. Ngoi lên, tôi vừa thở vừa vùng vẫy. Harkat nổi lên cách tôi mấy mét. Anh
ta la lớn:
- Lên... bè!
- Không được!
Tôi la lại, chỉ tay về phía cái bè tan nát từng mảnh. Bên trên con rồng bay lượn gần như
vuông góc với mặt hồ, đuôi cuộn vào than hình đầy vẩy. Tôi bơi tới Harkat. Cả hai chúng tôi
cùng nhìn lên con thằn lằn kinh khủng đang bay.
Harkat hổn hển hỏi:
- Nó còn chờ gì nữa? Chúng ta nằm trong tay nó rồi. Sao chưa chịu kết thúc đi?
- Hình như nó đang tự mãn. Đang chuẩn bị để...
Nhìn con rồng đang khép mõm hít vào bằng mũi, tôi tái mặt kêu lên:
- Ruột gan Charna ôi!
- Cái gì?
- Anh quên rồng nổi tiếng về chuyện gì sao?
Lom lom nhìn tôi, Harkat chợt nhớ ra:
- Phun lửa!
Mắt chúng tôi không rời cái ngực căng cứng của con rồng. Nắm chặt áo choàng của Harkat,
tôi bảo:
- Nhìn kĩ ngực của nó. Khi tôi bảo
lặn
, phóng thật sâu xuống đáy hồ, cho đến khi nào
không thở nổi nữa.
- Nhưng... khi chúng ta ngoi lên...nó vẫn còn ở đó.
- Rất có thể, nhưng nếu chúng ta may mắn, có thể nó... chỉ có bấy nhiêu lửa thôi.
- Cậu căn cứ vào cái gì mà... đoán vậy?
- Chỉ là... hy vọng thế thôi.
Không còn thời gian bàn bạc thêm gì nữa. Con rồng đã thả đuôi, đầu quay lại phái chúng tôi.
Chờ đến khi tôi nghĩ đã đến lúc để kêu lên
lặn
. Tôi và Harkat lăn người, phóng xuống nước.
Chung quanh chúng tôi nước rực đỏ, rồi nóng đến sủi bọt. Đạp mạnh hơn, chúng tôi bơi
khỏi vùng nguy hiểm, lặn sâu hơn xuống vùng nước tối. Khi được an toàn, chúng tôi ngừng lại,
nhìn lên. Nước hồ đã tối lại, chúng tôi không thể nhìn thấy con rồng. Nắm chặt nhau, chúng tôi
nín thở chờ cho tới khi không chịu nổi nữa.
Trong khi chúng tôi bồng bềnh trong im lặng và sợ hãi, một tiếng xé nước cực mạnh, con
rồng lao qua nước, phóng tới chúng tôi. Không sao lẩn tránh kịp nữa rồi. Trước khi tôi biết
chuyện gì xảy ra, nó quắp chúng tôi, kéo sâu xuống đáy hồ, rồi mới quay lại, ngoi lên mặt nước.
Rít lên đắc thắng, con rồng bay vút lên không. Bị móng vuốt nó quặp chặt cánh tay trái, tôi
không thể nào vùng vẫy để thoát ra được.
Khi chúng tôi đang bay bổng trên trời, tiến vào bờ, Harkat gào lên:
- Darren...cậu nhắm thoát nổi không?
- Không! Còn anh?
- Tôi nghĩ được. Nó chỉ nắm áo tôi thôi.
- Chuồn đi.
- Nhưng cậu...
- Đừng lo cho tôi. Nếu có thể, chuồn đi!
Harkat nắm chặt lưng áo, giật mạnh. Vì tiếng vỗ cánh tôi không nghe tiếng vải rách, nhưng
thình lình Harkat rơi xuống và rồi bên dưới nước tung tóe văng lên. Con rồng rít lên, bay vòng
lại. Thấy đã rất gần bờ, tôi gào lên:
- Thôi đi! Để anh ta yên!
Thật ngạc nhiên, nghe tôi gào, nó ngừng lại, hai mắt vàng khổng lồ nhìn tôi với một vẻ lạ
lùng.
- Để anh ta yên!
Tôi lẩm bẩm, rồi lại gào lên với quái vật:
- Buông ta ra, đồ khốn...
Tôi chưa nói hết câu chửi rủa, thình lình móng vuốt con rồng mở ra, và tôi rơi trong không
gian như một hòn đá. Tôi chỉ có đủ thời gian để lo lắng, đang rơi xuống nước hay xuống đất.
Rồi tôi rơi phịch xuống – nước hay đất – và thế giới chung quanh bỗng đen tối mịt mù.