Quyển 10 : Hồ linh hồn - Chương 14
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 2486 chữ
- 2020-05-09 12:55:36
Số từ: 2661
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Khi mở mắt tôi đang nằm trên võng. Tưởng mình đã trở lại Gánh Xiếc Quái Dị, tôi quay qua
kể cho Harkat nghẽ giấc mơ kì lạ vừa trải qua: đừng như beo đen, cá sấu và cả một con rồng
nữa. Nhưng tôi bỗng nhận ra mình đang ở trong một túp lều tồi tàn. Một người đàn ông đứng
kế bên, mặt tròn sáng rực, tay lăm lăm một con dao dài.
Lăn khỏi võng, tôi kêu lên:
- Ông là ai? Tôi đang ở đâu đây?
Đặt con dao sang một bên, người đó cười nói:
- Bình tĩnh. Xin lỗi làm cậu bối rối. Tôi gác cho cậu ngủ, ở đây nhiều cua và bọ cạp lắm.
Ông ta rống lên:
- Harkat, bạn anh tỉnh rồi.
Harkat vén cửa lều bước vào. Ba vết thẹo vì bị beo cào nổi bật, nhưng trông anh cũng chẳng
thể xấu hơn được nữa. Harkat cười toe toét:
- Xin chào Người Đẹp Ngủ Trong Rừng. Cậu mê man gần hai ngày rồi đó.
Tôi run rẩy đứng lên, hỏi:
- Chúng ta đang ở đâu? Còn...ai đây?
- Spits Abrams.
Người lạ tự giới thiệu, rồi tiến vào vùng sang của tia nắng rọi qua một lỗ hổng mái lều. Đó
là một người tầm thước, lực lưỡng, râu quai nón, mắt nhỏ và lông mày rất rậm. Mái tóc quăn,
đen, dài, buộc sau gáy bằng những sợi dây đủ màu. Áo vét và quần bạc màu, đôi ủng đen cao
tới gối. Khi ông ta cười, tôi thấy hàm răng đã rụng nhiều, chỉ còn mấy cái vừa xỉn vừa sứt mẻ.
Đưa bàn tay, ông ta lập lại:
- Spits Abrams. Rất vui gặp cậu.
Tôi e dè bắt bàn tay rất mạnh mẽ của ông ta, phân vân không biết ông ta là ai và tại sao tôi
lại ở đây.
Harkat nói:
- Ông ấy thấy...con rồng tấn công...rồi thả cậu xuống. Khi ông ấy...kéo cậu vào bờ và chờ
cho cậu khô quần áo thì... tôi lội vào bờ. Thấy tôi...ông ta phát hoảng. Nhưng tôi cố thuyết phục
là... mình vô hại. Chúng tôi đưa cậu về nhà ông ấy, chờ cho cậu tỉnh.
Tôi nói:
- Cảm ơn nhiều lắm, ông Abrams.
Abrams cười lớn:
- Không cần cảm ơn. Tôi câu cậu lên cũng như bất cứ ngư phủ nào cũng sẽ làm vậy thôi.
- Ông là một ngư phủ?
- Cũng gần giống thế thôi. Tôi là hải tặc trước khi tới nơi này, để...câu người. Nhưng quanh
đây quá ít người. Từ khi tôi tới đây, chỉ câu cá và chờ... câu người.
- Hải tặc! Ông là một hải tặc thật sự?
Spits nháy mắt:
- A, thôi nào, Darren.
Thấy tôi bối rối, Harkat nói:
- Ra ngoài đi, đồ ăn trên bếp lửa. Đồ của cậu cũng khô rồi.
Chợt nhận ra mình chỉ mặc quần lót, tôi vội chạy ra ngoài sau Harkat, lấy quần áo phơi trên
cây, mặc vào. Chúng tôi đang đứng gần bờ, trên vuông cỏ xác xơ, giữa một đường dài sỏi đá.
Túp lều dựng giữa hai cây nhỏ. Phía sau có một mảnh vườn bé xíu.
Spits nói:
- Đó là nơi tôi trồng khoai. Không để ăn, mà là để ủ rượu. Ông nội tôi ở Connemara, Ireland
kiếm sống bằng nghề đó. Ông đã dạy tôi tất cả bí truyền. Trước khi tới đây, tôi không quan tâm
lắm – tôi thích whisky hơn – nhưng ở đây, tôi chỉ trồng được khoai.
Ngồi bên bếp lửa, Spits mời tôi một xiên cá nướng. Vừa ăn ngon lành, tôi vừa lặng lẽ quan
sát Spits Abrams. Ông ta hỏi:
- Muốn thử chút rượu để bớt tanh miệng không?
Harkat khuyên:
- Nếu là tôi, tôi sẽ không uống. Mới thử một tý, tôi đã chảy cả nước mắt.
- Vậy thì tôi xin chịu.
Tửu lượng Harkat rất cao, nếu mới chỉ nhấp một chút anh ta đã chảy nước mắt, thì chắc tôi
phải nổ tung đầu.
Đưa cho tôi một bình đầy chất lỏng trong vắt, Spits khuyến khích:
- Thử đi. Có thể làm cậu lóa mắt, nhưng không chết được đâu. Thứ này mạnh tới mức làm
cậu mọc lông ngưc đấy.
Tôi phì cười, đẩy bình rượu sang một bên:
- Lông lá tôi khắp người rồi. Ông Spits, tôi không muốn tỏ ra quá sỗ sàng, nhưng...xin hỏi.
Ông là ai? Vì sao lại tới đây?
Spits cười, chỉ Harkat:
- Mới gặp tôi, anh chàng này cũng đã hỏi câu đó. Tôi đã kể tất cả về mình trong mấy ngày
qua. Đó chẳng là điều quá sung sướng đối với một người suốt năm sáu năm nay không được
nói một lời sao? Tôi sẽ không nói lại tất cả, chỉ tóm tắt cho cậu biết thôi.
Spits từng là hải tặc vùng Viễn Đông vào những năm 1930. Mặc dù, nghề cướp biển là một
nghệ thuật đang chết dần mòn
(nguyên văn ông ta), nhưng vẫn còn những con tàu dong buồn
ra biển, tấn công những tàu khác vào những năm trước Đệ nhị Thế Chiến, để cướp bóc tài sản.
Sau những năm phục vụ bình thường trong hải quân, Spits phát hiện mình đang làm việc trên
một tàu hải tặc (ông ta nói là đã bị lừa, nhưng hai mắt láo liên làm tôi có cảm giác ông ta không
thành thật). Mặt rạng rỡ, Spits nói tiếp, đó là tàu Hoàng tử Pariahs. Một con tàu nhỏ, nhưng tốc
độ rất nhanh.
Tới bất cứ đâu, chúng tôi cũng là hung thần trên mặt nước
Công việc của Spits là câu những người nhảy xuống biển. Ông ta nói:
Có hai lý do chúng tôi
không muốn họ chìm xuống biển. Một là, chúng tôi là hải tặc, không là sát nhân. Hai là, những
kẻ nhảy khỏi tàu thường mang theo nữ trang hoặc những tài sản quý giá khác. Chỉ người giàu
mới sợ bị cướp
.
Khi nói về vụ câu người, mắt ông ta lại láo liên, nhưng tôi vẫn yên lặng. Không muốn gây
chuyện với người mới cứu mình.
Spits nói, một đêm tàu Hoàng tử Pariahs lọt vào giữa một trận giông bão khủng khiếp mà
ông ta chưa từng thấy bao giờ. Khi con tàu bị vỡ, Spits nắm lấy một thanh gỗ, mấy bình whisky,
và cái lưới vẫn dùng để vớt người, rồi nhảy khỏi tàu.
- Sau đó tôi thấy mình đang ở trong cái hồ này.Tôi cố lội vào bờ. Tại đó, một người nhỏ con,
với đôi giày màu vàng đang đứng đợi.
Lão Tí Nị?
- Ông ta nói, tôi đã tới một nơi xa cách hẳn với loài người tôi từng biết. Ông ta nói, đây là
đất của rồng, vô cùng nguy hiểm với con người, nhưng tôi sẽ được an toàn trong một túp lều.
Nếu ở đó, và theo dõi mặt hồ, sau cùng sẽ có hai người xuất hiện. Hai người này có thể làm giấc
mơ của tôi thành sự thật. Vậy là tôi ở lại đây, phát hiện khoai mọc trong vùng này, tôi đem về
trồng sau vườn, rồi từ đó tôi chờ đợi... gần năm sáu năm rồi.
Hết nhìn Spits lại nhìn Harkat, tôi hỏi Spits:
- Ông nói chúng tôi có thể làm giấc mơ của ông thành sự thật là có ý gì?
Mắt Spits liếc qua lại, bối rối:
- Tôi đoán, ông ta nói hai người có thể đưa tôi về nhà. Giấc mơ duy nhất của một thủy thủ
già là được trở về nhà, nơi có đàn bà và rượu, nơi không có lượng nước nào lớn hơn một vũng
nước nhỏ. Tôi đã có quá đủ hồ và biển rồi.
Tôi không hoàn toàn tin những gì ông ta nói, nhưng tôi bỏ qua vấn đề đó và hỏi ông ta biết
gì về những vùng đất phía trước. Spits trả lời:
- Không nhiều lắm, cũng mấy lần đi thăm dò, nhưng hầu hết thời gian tôi bị lũ rồng giam
cầm tại đây. Tôi không muốn lang thang quá xa, trong khi những con quỉ đó đang chờ để chộp
bắt mình.
- Chúng... nhiều hơn một con sao?
- Aaa! Không rõ là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là bốn năm con. Tôi thấy con bắt cậu là con
lớn nhất, nhưng cũng có thể những con lớn hơn nữa không quan tâm tới hồ này.
Harkat bảo Spits:
- Cho cậu ấy thấy cái lưới đi.
Spits ra sau lều, rồi trở lại, kéo theo một cái lưới cũ, trải trên mặt đất:
- Có hai lưới, nhưng bị một con cá lớn kéo tuột khỏi tay một cái. Toi giữ kĩ tấm lưới này
phòng khi có trường hợp khẩn cấp.
Nhớ lại lời bà Evanna dặn – chúng tôi cần một cái lười dùng để vớt người chết, nếu muốn
tìm hiểu Harkat là ai – tôi hỏi Harkat:
- Anh nghĩ đây đúng là cái lưới chúng ta cần không?
- Chắc vậy. Spits nói ông ta không dùng lưới này để vớt người chết, nhưng chắc chính là nó.
Spits cười gượng rồi oang oang nói:
- Đương nhiêu là chẳng bao giờ tôi lưới người chết. Để làm gì chứ? Nhưng từ lúc Harkat hỏi,
tôi nhớ lại... đôi khi tôi vớt mấy người lên khỏi nước thì họ đã bị chết ngộp rồi. Vì vậy... có thể
cái lưới này đã từng đã được dùng để vớt xác chết, một cách tình cờ.
Mắt Spits như lồi ra, đảo lia lịa. Rõ ràng là tay cựu hải tặc này có điều không nói ra. Nhưng
không thể moi móc thông tin mà không chỉ ra những điều tôi nghi hoặc. Lúc này không nên
liều lĩnh tạo thêm kẻ thù.
Ăn xong, chúng tôi bàn bạc sau đây phải làm gì. Spits không biết về Đền Quái Nhân, cũng
chưa gặp ai trong suốt mấy măm qua. Ông ta đã cho Harkat biết, rồng thường tới hồ từ hướng
đông nam. Ý kiến của Harkat là chúng tôi nên đi về hướng đó, dù anh ta không thể nói vì sao –
chỉ theo linh tính. Tôi cũng không có ý kiến đặc biệt nào, nên đồng ý với anh: lợi dụng bóng tối
che chở, chúng tôi di chuyển về hướng đông nam ngay trong đêm đó.
Spits háo hức hỏi:
- Cho tôi đi cùng chứ? Tôi sẽ cảm thấy rất khổ sở nếu bị bỏ lại đây.
Harkat nói với tay cựu hải tặc tóc hoa râm.
- Chúng tôi chưa biết sẽ gặp chuyện gì. Theo chúng tôi... có thể là ông quá liều mạng...
Spits cười ha hả:
- Đừng lo. Đây đâu phải là lần đầu tôi liều mạng. Nhớ khi Hoàng tử Pariahs lọt vào bẫy ở
vùng duyên hải Trung Hoa...
Một khi bắt đầu nói thì nói về những chuyến phiêu lưu trên con tàu hải tặc, thì không có gì
có thể làm ông ta ngừng lại. Ông ta làm chúng tôi mê mẩn, khoái trá với những câu chuyện
cuống nhiệt,(Chỗ này có vài từ bị chụp cắt, tớ không đoán được) cướp bóc đâm chém
đã trải qua. Vừa nói vừa uống rượu, càng tới cuối ngày càng lớn giọng và những câu chuyện
càng cuồng nhiệt hơn. Cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu xuống, Spits Abrams cuộn mình bên bếp
lửa, ngủ li bì, tay còn ôm bình rượu gần cạn sạch lên sát ngực.
Tôi thì thầm:
- Một con người đặc biệt.
Harkat bảo:
- Tội nghiệp. Một mình ở đây quá lâu... làm sao không cảm thấy khổ sở được.
- Phải. Nhưng có điều gì đó
ở
ông ta làm tôi không yên tâm. Mắt đảo lia lịa khi ông ta nói
dối...
Harkat gật:
- Tôi cũng nhận thấy điều đó. Ông ta toàn nói dối – đêm qua còn bảo là đã đính hôn với
công chúa Nhật – nhưng chỉ khi nói về công việc trên tàu Hoàng tử Pariahs... hai mắt láo liên.
- Anh nghĩ ông ta đang giấu diếm chuyện gì?
- Không biết, nhưng tôi không tin ở đây có tàu cướp biển.
Tôi cười:
- Ít nhất chúng ta chưa thấy tàu nào.
Quan sát Spits đang ngủ - nước dãi chảy đầy râu – Harkat nói nhỏ:
- Nếu cậu muốn, chúng ta sẽ bỏ ông ta lại. Nếu đi ngay bây giờ, và chạy thật nhanh thì mấy
tiếng nữa, khi ông ta tỉnh lại cũng sẽ không đuổi kịp đâu.
- Anh nghĩ ông ta có nguy hiểm không?
- Có thể. Nhưng phải có lý do, ông Tí Nị mới đặt ông ta tại đây. Tôi nghĩ, chúng ta nên đưa
ông ta đi cùng... và cả cái lưới nữa.
- Chắc chắn là phải đem theo lưới...
Tôi tằng hắng, ngập ngừng tiếp:
- Và máu của ông ta. Tôi cần máu người... cần gấp.
- Tôi đã nghĩ đến chuyện đó. Đó là lý do tôi không ngăn cản ông ta uống rượu. Cậu muốn lấy
bây giờ không?
- Có thể tôi nên đợi ông ta tỉnh lại để hỏi xin...
Harkat lắc đầu:
- Spits là kẻ mê tín. Ông ta nghĩ tôi là ma quỷ.
- Ma quỷ?
- Tôi cho ông ta biết sự thật, nhưng ông ta không tin. Sau cùng tôi đành phải bảo... tôi là
một con ma vô hại.Là một... tiểu yêu dễ thương.Tôi gợi chuyện về ma-cà-rồng, ông ta tin là có
ma-cà-rồng, nhưng cho họ là...những quái vật độc ác. Ông ấy nói, nếu gặp, sẽ đâm cọc nhọn qua
tim ngay. Tôi nghĩ cậu nên hút máu...trong khi ông ta còn say ngủ và... đừng nói cậu thật sự là
gì.
Tôi không muốn làm như thế - dù tôi không hề áy náy khi âm thầm hút máu người lạ,
nhưng trong những trường hợp đặc biệt phải dùng máu của những người quen biết, tôi luôn
xin phép họ - tuy nhiên với những gì Harkat tìm hiểu về Spits Abrams, tôi đành phải làm theo
lời anh ta.
Lại gần bợm nhậu đang ngủ li bì, tôi vén ống quần trái của ông ta lên, dùng móng tay rạch
một vết nhỏ, ghé miệng vào hút. Máu ông ta loãng, đầy rượu của suốt nhiều năm uống whisky
và rượu lên men. Nhưng tôi cố nuốt. Khi đã đủ, tôi buông ông ta ra, chờ máu quanh vết cắn
khô, lau sạch rồi kéo ống quần xuống như cũ.
Harkat hỏi:
- Khỏe rồi chứ?
- Khá hơn rồi. Nhưng chắc không dám dùng thường xuyên, trong huyết quản ông ta rượu
nhiều hơn máu. Tuy nhiên cũng làm sức khỏe tôi hồi phục và có thể tiếp tục hoạt động được
mấy tuần.
- Tới sáng Spits mới tỉnh nổi. Chúng ta phải chờ... đêm mai lên đường. Trừ khi cậu... muốn
liều đi ban ngày...
- Với những con rồng gào thét trên đầu? Không, cảm ơn. Dù sao thêm một ngày nghỉ ngơi
càng tốt.
Đêm đó, khi sửa soạn qua đêm, Harkat hỏi:
- À này, cậu làm cách nào để con rồng thả ra?Vì sao nó... buông tha chúng ta và bay đi?
Nhớ lại khi la mắng con rồng, tôi kể lại với Harkat. Không thể tin nổi những gì đã xảy ra,
Harkat tròn xoe mắt, lom lom nhìn tôi. Tôi nháy mắt, nói:
- Tôi luôn có cách đối xử với những con vật ngớ ngẩn mà.
Thật ra, tôi cũng hoang mang như Harkat về chuyện rút lui của con rồng.