• 2,105

Quyển 10 : Hồ linh hồn - Chương 17


Số từ: 1889
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
- Hai anh điên rồi
Spits rít lên nho nhỏ, cố thấp giọng để không làm các Kalushka chú ý.
- Muốn vào trong hang ổ ma quái đó, liều mạng để lấy mấy chai thuốc độc.
Harkat khăng khăng:
- Chắc phải có điều đặc biệt. Nếu không quan trọng... Bà Evanna đã không bảo chúng tôi
làm.
- Không đáng mất mạng như thế. Quái vật đó sẽ nuốt chửng hai anh mà vẫn còn thấy đói.
Tôi lẩm bẩm:
- Điều này thì tôi không tin lắm. Nó ăn như rắn. Khi sống chung lều với Evra – cậu bé rắn –
tôi cũng am hiểu về rắn. Cho dù quái vật lớn cỡ đó, cũng phải một thời gian dài mới tiêu hóa
hết một thằng bé. Tôi không tin chỉ trong vài ngày nó cần ăn nữa. Và... rắn thường ngủ trong
khi tiêu hóa.
- Nhưng đây không phải là một con rắn. Nó là... anh gọi nó là gì?
- Quái Nhân.
- Aaa! Anh chưa bao giờ chung lều với một quái nhân, đúng không? Vì vậy chẳng biết gì về
chúng hết. Nhưng lại muốn liều mạng. Còn đám tóc hồng kia thì sao? Bắt được anh, chúng sẽ
cống hiến cho con quái vật lai tạp của chúng ngay.
Harkat hỏi:
- Ông nghĩ sao về họ? Tôi tin là họ sùng bái Quái Nhân, nên mới... hi sinh thằng bé.
- Câu hỏi khá hay. Giết người lạ là một lẽ, nhưng nhiệt tình giết người của chính mình là...
điên!
Tôi nhận xét:
- Họ không thể thường làm chuyện này. Họ đâu có nhiều người? Nếu mỗi lần quái vật đó
đói, lại hy sinh một người, thì họ sẽ chết hết. Chắc họ phải nuôi nó bằng trừu hay những con
thú khác, và chỉ dâng con người trong những dịp đặc biệt thôi.
Harkat hỏi:
- Chúng ta có nên thử... nói chuyện với họ không? Trong quá khứ, nhiều dân tộc văn minh
cũng đem con người làm vật hy sinh dâng lên thần linh. Có thể... họ không tàn bạo đâu.
- Tôi không có ý thử đâu. Chúng ta đã thấy họ nặn nọc rắn, và tôi tin chắc thứ nọc độc đó là
nước thánh mà chúng ta cần. Nhưng đừng thử thời vận. Không thể biết con người trên cái thế
giới này như thế nào. Có thể Kalushka là những người dễ thương, hoan hỉ đón mừng người lạ...
Cũng có thể vừa thấy chúng ta, họ sẽ bắt ngay làm mồi cho Quái Nhân.
- Chúng ta mạnh hơn. Chúng ta có thể đánh đuổi họ.
- Chưa chắc. Chúng ta chưa biết gì về khả năng của những con người này. Có thể họ mạnh
hơn tôi và anh gấp mười lần thì sao. Theo tôi: xâm nhập vào đền, chộp mấy chai nước thánh,
rồi... chuồn gấp.
Spits năn nỉ:
- Quên vụ mấy chai đó đi. Nếu cần, chúng ta có thể trở lại sau.
Từ lúc rút về điểm an toàn, ông lại tu rượu tì tì, chân tay run rẩy hơn cả mọi khi.
Harkat nói ngay:
- Không. Darren nói đúng về Kulashka. Nhưng nếu... chúng ta đột nhập bất ngờ, thì cần phải
hành động khi Quái Nhân đang ngủ. Bây giờ chúng tôi phải đi lấy nước thánh. Nếu không
muốn, ông không cần phải đi cùng...
- Không, tôi sẽ không thí mạng vào một chuyện điên rồ như vậy. Tôi chờ tại đây, nếu hai
người không trở lại, thì tôi sẽ tự đi tìm Hồ Linh Hồn cho hai người.
Tôi hỏi Harkat:
- Chúng ta chờ sáng hay đi ngay trong đêm?
- Chờ. Lúc này Kalushka có thể đang ca hát... tự ru họ ngủ.
Sau buổi lễ tế thần chừng một tiếng, những người tóc hồng đã trở lại làng, ca hát, nhảy múa
và tụng niệm.
Chúng tôi nằm nghỉ trong khi mặt trăng trôi qua nền trời trong vắt, lắng nghe tiếng nhạc kì
lạ của người Kalushka. Spits vẫn đang tu bình rượu, hai mắt càng lúc càng ríu lại, lèm bèm chửi
rủa những kẻ ngu xuẩn và những hình phạt xứng đáng sẽ dành cho chúng.
Tiếng ca hát tụng niệm từ trong làng Kalushka giảm dần, cho tới chạng vạng sáng thì hoàn
toàn im lặng. Harkat và tôi nhìn nhau, gật đầu rồi cùng đứng dậy. Tôi nói với Spits đang lơ mơ
bên bình rượu:
- Chúng tôi đi đây.
- Cái... cái... gì?
- Chúng tôi đi đây. Nếu đêm nay chúng tôi không trở lại, ông cứ đi một mình. Đừng lo cho
chúng tôi.
- Tôi không chờ lâu đến thế đâu. Có các anh hay không, trưa nay tôi lên đường.
Tôi thở dài:
- Tuỳ ông. Nhưng đi đêm an toàn hơn.
- Các anh điên, nhưng can đảm hơn bất cứ hải tặc nào tôi đã biết. Tôi sẽ ôm bình rượu chờ
tới khi mặt trời lặn. Nếu sống sót, các anh sẽ vui mừng khi thấy rượu.
- Có thể.
Tôi cười nói, rồi cùng Harkat luồn lách qua đám cỏ cao, tiến tới lối vào Đền Quái Nhân.
Tới cửa, chúng tôi ngừng lại, nắm chặt dao, hít mùi mồ hôi tởm lợm của quái vật. Tôi thì
thầm:
- Nếu có lính gác?
- Đập cho chúng ngất, chỉ giết khi... phải giết. Nhưng theo tôi, nếu có bảo vệ, khi Quái Nhân
ra ngoài, chúng đã theo ra rồi.
Hít mạnh một hơi, dựa lưng vào nhau, chúng tôi e dè lần bứơc vào trong. Nến trên tường
không nhiều, nhưng đủ rọi sáng hành lang ngắn, hẹp, trần thấp lè tè. Đầu hành lang là một
phòng rộng lớn, với những cột trụ khổng lồ đỡ mái trần. Giữa đền, Quái Nhân cuốn quanh một
bệ tròn. Trên bệ là một ống pha lê hình trụ chứa đầy những chai thuỷ tinh giống hai chai
Kalushka dùng nặn nọc độc.
Tôi thì thầm với Harkat:
- Không thiếu nước thánh đâu.
- Vấn đề là phải... lên tới đó. Tôi nghĩ, thân thể Quái Nhân cuốn quanh khắp bàn thờ rồi.
Nhìn lại, tôi thấy Harkat nói đúng: cái bệ chính là một ban thờ. Trụ pha lê chứa những chai
nọc độc có dáng vẻ một thánh thể tín ngưỡng.
m thanh duy nhất chỉ là tiếng thở hồi hộp của chúng tôi khi bước qua phòng, tiến gần bàn
thờ. Đầu Quái Nhân rúc dưới thân sau, nên nếu thức dậy, nó cũng không thấy chúng tôi. Đó là
tôi hi vọng thế. Lối đi nhỏ từ cửa lên thẳng ban thờ được rọi sáng bằng những cây nến lớn,
nhưng chúng tôi đi bên lề, ít lộ liễu hơn.
Nhưng ván sàn bên lề bị mục, kêu răng rắc khi chúng tôi bước qua. Ngừng lại tìm giải pháp
khác, tôi lẩm bẩm:
- Chắc chắn chỉ riêng lối đi đó được gia cố bên dưới. Nghe tiếng răng rắc vọng lên, dưới lớp
ván này phải là một cái hố.
- Trở lại lối đi?
- Không. Cứ tiếp tục, nhưng phải bước thận trọng.
Nhưng dù rất thận trọng, chỉ mới tiến được vài mét, chân trái Harkat lọt qua ván tới đùi.
Nghẹn thở vì đau, nhưng anh ta cắn răng để không bật lên tiếng kêu. Tôi liếc vội về Quái Nhân.
Nó vẫn nằm yên, mấy ngón tay gần đầu hơi nhúc nhích. Hy vọng là nó đang mơ ngủ.
Lom khom quan sát ván sàn quanh đùi Harkat, tôi thận trọng bẻ rộng lỗ vỡ, rồi giúp anh
kéo chân lên. Tôi hỏi:
- Đau không?
- Bị cứa nhưng không đau lắm.
- Không thể tiếp tục kiểu này, trở lại lối đi thôio
Tôi dìu Harkat tập tễnh trở lại lối đi, nghỉ một phút, rồi tiến lại ban thờ. Nhờ may mắn của
thần linh ma-cà-rồng, Quái Nhân vẫn đang tiếp tục ngủ. Đi quanh con quái vật hôi hám, chúng
tôi tìm một khe hở để leo lên ban thờ. Nhưng những tảng thịt nung núc của Quái Nhân đã bao
kín mít hết chung quanh. Đúng gần nó, tôi không thể không bàng hoàng khi thấy một thứ như
thế này lại là sự thật. Điều làm tôi bối rối nhất là những nét rất người của nó. Nó như một cơn
ác mộng đã thành sự thật. Lịch sử của nó là gì? Nó được sinh ra bằng cách nào?
Vòng quanh Quái Nhân mấy lần, tôi lùi lại. Không dám thì thầm quá gần nó, tôi ra dấu cho
Harkat biết, chúng tôi phải nhảy qua quái vật tại điểm hẹp nhất, gần khúc đuôi phủ lên đầu.
Harkat có vẻ không nhiệt tình với ý kiến đó, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác để lên
ban thờ nữa, nên anh ta miễn cưõng gật đầu. Tôi lại ra dấu bằng tay, bảo tôi có thể nhảy một
mình, anh ta ở lại. Nhưng Harkat lắc đầu, đưa hai ngón tay xám xịt ngắn ngủn, cho biết cả hai
cùng nhảy.
Tôi nhảy trước. Khom thấp người, tôi phóng qua những cuộn thịt Quái Nhân. Nhẹ nhàng
đáp xuống nhưng tôi cấp tốc xoay người, không muốn quay lưng lại nó. Nó vẫn không nhúc
nhích. Bước né sang một bên, tôi gất đầu với Harkat. Nhảy khong gọn lắm, nhưng anh ta vượt
được con quái, và tôi đón lấy khi Harkat hạ xuống, để làm giảm tiếng động.
kiểm tra để biết chắc quái vật vẫn yên ngủ, rồi chúng tôi quan sát những chai nọc độc trong
ống hình trụ. Mấy chai nằm trên bị vơi, nhưng hàng chục chai dưới đầy chất độc lấy từ nanh
Quái Nhân. Chắc phải mất mấy chục năm, Kalushka mới tích luỹ được một lượng khổng lồ như
thế.
Tôi mở cửa pha lê trước ống trụ, đưa tay vào, rút ra một chai. Lạnh và nặng đến bất ngờ.
Lùa chai vào sau áo, tôi lấy chai thứ hai, chuyển cho Harkat. Anh ta đưa chai gần nến quan sát
chất lỏng bên trong. Vừa định lấy thêm chai nữa, bỗng một tiếng kêu vang lên ngay trong cửa
đền. Ngước lên, tôi thấy hai đứa trẻ Kalushka, một trai một gái. Tôi vội đưa ngón tay lên môi
rồi vẫy chúng, hy vọng chúng không la lên nữa, nhưng chỉ làm chúng kích động thêm. Đứa con
gái chạy vù ra khỏi cửa, chắc chắn đi đánh thức người lớn. Đứa con trai vừa la thét vừa vỗ tay,
rồi nắm một cây nến làm vũ khí, xông tới chúng tôi.
Tôi biết ngay là phải chuồn gấp, trước khi Quái Nhân thức dậy và các Kalushka tràn vào
đền. Hai chai mới lấy trộm cũng đủ rồi. Để ngỏ cửa trụ pha lê, tôi bước xuống chỗ Harkat đang
chờ, và chúng tôi chuẩn bị nhảy. Đúng lúc đó, thân sau Quái Nhân sột soạt chuyển động, đầu nó
ngóc lên. Chúng tôi đối diện thẳng với hai mắt đỏ ngầu và hai cái nanh như hai lưỡi kiếm cong
của nó!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.