• 2,104

Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 2


Số từ: 2594
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Alexander Xương sườn đứng há hốc miệng, rồi gõ cái muỗng lên mạn sườn làm vang lên
một nốt nhạc. Tiếng trò chuyện chợt im bặt. Nhìn cậu bé ngồi nơi đầu bàn, Alexander cất giọng
ngân nga:
- Mắt xanh xanh, người gầy gầy. Chẳng bao giờ thò lò mũi xanh. Là ai há?... Chúc mừng sinh
nhật cháu Shancus.
Mọi người vui vẻ hoan hô. Ba mươi diễn viên và người giúp việc trong Gánh Xiếc Quái Dị
ngồi quanh một bàn bầu dục lớn, mừng sinh nhật lần thứ tám của Shancus Von. Đó là một ngày
tháng tư buốt giá, tất cả đều mặc áo ấm. Trên bàn ê hề bánh kẹo và nước uống. Chúng tôi vui vẻ
ăn nhậu rất thật tình.
Khi Alexander Xương sườn ngồi xuống, Truska – người đàn bà có thể mọc râu theo ý muốn
– đứng dậy hát một bài sinh nhật khác.
- Điều làm nhóc sợ nhất. Là tai mẹ biết bay. Nhóc tên là Shancus. Mừng sinh nhật cháu.
Vừa nghe xong, Merla ngắt đứt một bên tai, phóng vào con trai. Nó vội né tránh. cÁi tai bay
vụt qua đầu nó, rồi vòng trở lại Merla. Chị ta đón bắt, gắn lại lên đầu. Mọi người ha hả cười.
Vì Shancus được đặt theo tên tôi, nên tôi cũng phải tham gia một câu vè. Nghĩ ngợi, rồi tằng
hắn lấy giọng, tôi ứ ử:
- Chú bé có vẩy và rất tuyệt vời. Hôm nay lên tám, Shancus là tên. Chúc mừng sinh nhật
cháu.
Thằng bé láu lỉnh nói:
- Cám ơn bố già.
Thật ra tôi không là bố đỡ đầu của nó, nhưng Shancus khoái làm trò này. Nhất là trong ngày
sinh nhật, cu cậu đang trông chờ một món quà ngon lành. Thêm mấy người nữa hát mừng sinh
nhật cậu bé rắn, rồi Evra đứng dậy hát mừng con trai:
- Dù luôn quậy tưng. Ba má vẫn yêu Shancus láu cá. Mừng sinh nhật con.
Sau những tràng pháo tay, mấy người đàn bà tiến lại, ôm hôn Shancus. Dù nhăn nhó, nhưng
tôi biết nhóc thích mê. Thằng em Urcha của nó ngồi né khỏi bàn, mặt chù ụ, hờn dỗi. Nhưng em
gái Lilia lên năm tuổi thì mải mê lục lọi trong đống quà của anh, tìm một món ưng ý.
Evra lại gần Urcha cố làm cho nó vui. Không giống anh Shancus và em Lilia, Urcha là một
người bình thường và nó cảm thấy khác thường đối với gia đình. Tôi thấy Evera dúi vào tay nó
gói quà nhỏ, thì thầm:
- Chỉ hai cha con mình biết thôi nha.
Urcha tươi tỉnh hẳn, nó theo cha vào bàn tiệc, nhào ngay vào đống bánh kẹo.
Tôi lại gần Evra đdang cười rạng rỡ với gia đình, vỗ lên vai trái anh ta (vai phải Evra bị
bong mấy cái vẩy từ lâu, nên không thích ai chạm tới nơi đó):
- Tám năm rồi. Tôi cá là anh tưởng như mới chỉ mấy tuần.
Evra cười nói:
- Quá đúng. Khi có con, thời gian qua nhanh lắm. Cậu sẽ thấy khi nào có một... Xin lỗi, mình
quên.
- Không sao.
Là một ma-cà-rồng nửa mùa, tôi bị vô sinh, không thể có con. Đó là một thiệt thòi khi là
một thành viên của thị tộc.
Evra hỏi:
- Khi nào cậu cho Shancus thấy con rắn.
- Khoan. Tôi đã cho nó một quyển sách. Tưởng là quà chính thức, cu cậu thất vọng ra mặt.
Xong tiệc, cậu chàng tưởng hết trò vui rồi, tôi mới đưa ra con rắn.
Shancus đã có riêng một con, nhưng Evra đã giúp tôi chọn mua một con rắn lớn hơn và rực
rỡ hơn. Con rắn cũ của nó sẽ được cho thằng Urcha. Như vậy ca hai đứa tối tay đều mừng vì có
quà mới.
Merla gọi Evra trở lại bữa tiệc, vì Lilia cần được giải cứu khỏi đống quà. Đứng nhìn các bạn
tôi vài phút, rồi tôi bước ra ngoài. Lang thang qua những xe cộ và lều bạt của gánh xiếc, tôi tới
bên chuồng Người sói. Con thú-người đang ngáy. LẤy từ trong túi ra bình dưa hành nhỏ, tôi tôi
vừa ăn vừa buồn rầu mỉm cười, nhớ lại vì đâu đã thích món dưa hành.
Kỷ niệm này kéo theo kỷ niệm khác, tôi nhớ lại những năm qua, những sự việc chính, những
thành công nổi bật, những mất mát khổ sở. Nhớ lại đêm ông Crepsley truyền máu ma-cà-rồng
sang tôi, từ từ dẫn đến giai đoạn thèm ăn và những khả năng khác. Nhớ tới Sam Grest – nguồn
gốc thèm ăn dưa hành của tôi. Rồi tới Debbie Hemlock, người bạn gái đầu tiên. Tới những hiểu
biết về ma-cà-chớp. Hành trình cam go lên Núi Ma-cà-rồng. Những Toà án Thử thách, nơi tôi
phải chứng minh xứng đáng là một đứa trẻ của đêm tối. Thất bại và chạy trốn. Phát hiện sự
phản bội của ông hoàng ma-cà-rồng – Kurda Smahlt – liên kết với ma-cà-chớp. Tố cáo Kurda.
Trở thành một ông hoàng.
Người sói cựa mình, tôi bước đi, không muốn làm nó thức dậy. Đầu óc lại tiếp tục trở về
những kỷ niệm cũ. Kurda cho chúng tôi biết lý do phản bội thị tộc của ông ta: Chúa tể Ma-cà-
chớp đã nổi dậy, đứng lên dẫn dắt ma-cà-chớp vào cuộc chiến chống lại Ma-cà-rồng. Thời gian
tôi sống trong Núi Ma-cà-rồng là những năm đầu của Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo. Bỏ lại
thành luỹ an toàn, tôi cùng ông Crepsley và Harkat lên đường truy lùng Chúa tể Ma-cà-chớp.
Cuộc gặp gỡ ông Vancha – thợ săn thứ ba. Chỉ có tôi, ông ta và ông Crepsley có thể giết Chúa tể
Ma-cà-chớp. Tôi nhớ lại lần cùng đi với một bà phù thuỷ tên là Evanna. Đụng độ với Chúa tể
Ma-cà-chớp mà không biết, cho đến khi hắn thoát thân được nhờ sự bảo vệ của Gannen Harst.
Không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa, vì phần sau là kỷ niệm đau đớn nhất, nhưng tư tưởng
tôi vẫn không chịu ngừng. Chúng tôi trở lại thành phố tuổi thơ của ông Crepsley. Gặp lại
Debbie bây giờ đã trưởng thành, là một cô giáo. Gặp lại những khuôn mặt của quá khứ: R.V. và
Steve Leopard. R.V. từng là một chiến sĩ bảo vệ môi trường, một người đã nguyền rủa tôi vì
làm mất của ông một bàn tay. Trở thành một ma-cà-chớp, ông ta lừa chúng tôi xuống đường
hầm, nơi Chúa tể Ma-cà-chớp có thể ra tay sát hại chúng tôi.
Chính Steve cũng tham gia âm mưu đó, nhưng lúc đầu tôi tưởng nó là người cùng phe
chúng tôi. Ngày nhỏ, Steve là bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi đi xem Gánh Xiếc Quái Dị. Nó
nhận ra ông Crepsley và yêu cầu cho nó được làm phụ tá. Ông Crepsley từ chối, bảo nó có máu
ma quỷ. Sau đó nó bị con nhện độc của ông Crepsley cắn. Chỉ ông có thể chữa trị cho nó. Tôi trở
thành ma-cà-rồng nửa mùa để cứu mạng Steve. Nhưng nó không nghĩ thế. Nó tưởng tôi phản
bội, giành chỗ của nó trong thị tộc ma-cà-rồng. Nó quyết trả thù bằng mọi giá.
Tôi nhớ lại dưới lòng đất, trong thành phố của ông Crepsley. Nhớ lần đụng độ ma-cà-chớp
trong một căn phòng mà Steve đặt tên là Hang Báo Oán. Tôi, hai ông Crepsley và Vancha,
Harkat Debbie, sĩ quan cảnh sát Alice Burgess đã cùng tham gia một trận đánh lớn, đã g8a5p
con người mà chúng tôi tưởng là Chúa tể Ma-cà-chớp. Ông Crepsley đã giết hắn. Nhưng rồi, ông
bị Steve giết, bằng cách đẩy xuống một cái hố đầy cọc nhọn. Tất cả đều đảo lộn khi Steve tiết lộ
sự thật khủng khiếp: chính nó là Chúa tể Ma-cà-chớp!
Tới cuối dãy lều, tôi ngừng lại, thẫn thờ nhìn quanh. Gánh xiếc cắm trại trong một sân bóng
bỏ hoang. Trước kia, đây là cơ sở của một đội bóng địa phương, nhưng họ đã chuyển đến một
cơ sở xây dựng khang trang hơn từ mấy năm trước. Nơi này sẽ được đập bỏ để xây nhà cao
tầng, nhưng là chuyện nhiều tháng nữa. Cảm giác thật dị kỳ khi nhìn hàng ngàn ghế trong
chung quanh cầu trường ma quái.
Ma quái! Tôi nhớ lại cuộc tìm kiếm kỳ lạ cùng Hatkar, tại một nơi mà chúng tôi biết là bóng
tối của tương lai. Một lần nữa tôi lại tự hỏi: cái thế giới điêu tàn trong tương lai đó không thể
tránh được sao? Giết Steve, liệu có tránh được chiến tranh không? Hay định mệnh đã an bài, dù
kẻ nào thắng trong Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo, thì điều đó vẫn xảy ra.
Giữa lúc đó, một người bước tới bên tôi, hỏi:
- Tiệc tàn rồi hả?
Nhìn lại, tôi thấy khuôn mặt da xám, chằng chịt vết vá của Harkat. Tôi cười nói:
- Chưa. Nhưng cũng sắp rồi.
- Tốt. Tôi sợ không về kịp.
Mỗi khi tới điểm diễn mới, công việc của Harkat là hàng ngày ra phố phát tờ quảng cáo.
Hai mắt tròn xoe – xanh lè, không mí – nhìn tôi lom lom:
- Cậu cảm thấy sao?
- Lạ lẫm. Lo lắng. Không tự tin.
- Đã ra ngoài đó chưa?
Harkat ngoắc tay về thị trấn ngoài vách tường quanh sân bóng, hỏi tiếp:
- Tính ra đó không, hay định trốn trong này cho đến khi chúng ta chuyển đi?
- Ra chứ. Nhưng... khó quá! Qua nhiều năm rồi... Quá nhiều kỷ niệm...
Thật vậy. Tôi quá gắn bó với quá khứ. Sau bấy nhiêu năm, nay trở về nơi mình đã sinh ra,
đã sống suốt quãng đời của một người bình thường, tôi cảm thấy khó quá.
- Nếu gia đình tôi vẫn còn sống tại đây thì sao?
- Cha mẹ cậu hả?
- Cả Annie, em gái tôi nữa. Họ nghĩ là tôi đã chết rồi. Nếu gặp lại tôi, họ sẽ ra sao?
- Chắc gì họ nhận ra cậu. Lâu quá rồi. Con người thay đổi.
- Con người thay đổi, nhưng tôi chỉ già đi bốn năm tuổi thôi.
- Có lẽ...gặp lại nhau cũng không là điều gì tệ hại đâu. Tưởng tượng họ sẽ vui mừng đến thế
nào khi biết... cậu còn sống.
- Tôi đã nghĩ đến điều đó từ khi ông Cao cho biết là chúng ta sẽ tới đây. Tôi muốn... vào
thành phố tìm lại gia đình. Nhưng... đó là một điều tuyệt vời với tôi, có thể lại là nỗi kinh hoàng
cho họ. Tôi đã được chôn cất, được khóc thương và hi vọng gia đình sẽ quên đi để sống. Sẽ là
không công bằng, nếu gợi lại tất cả buồn khổ đau đớn cũ.
- Không chắc tôi đồng ý với cậu về điều đó. Nhưng đó là quyết định của cậu. Vậy thì cứ chui
rúc trong Gánh Xiếc Quái Dị này. Cứ trốn đi.
Tôi thở dài:
- Nhưng... không thể. Đây là thị trấn quê hương tôi. Tôi nôn nao muốn được bước lại trên
những con đường cũ, muốn thấy nó đã đổi thay đến thế nào, muốn nhìn lại những khuôn mặt
mình từng quen biết. Tôi muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra với bạn bè. Điều khôn ngoan là hãy
cúi đầu, đừng để ai nhìn thấy. Nhưng đã bao giờ tôi làm được điều gì khôn ngoan đâu.
- Biết đâu... nếu cậu khôn ngoan, cũng vẫn gặp rắc rối.
- Ý anh là gì?
Harkat bứt rứt nhìn quanh:
- Tôi có một cảm giác... kỳ lạ về nơi này.
- Cảm giác ra sao?
- Khó giải thích lắm. Chỉ là một cảm giác... nơi này là một nơi nguy hiểm. Sắp có chuyện xảy
ra. Cậu không cảm thấy điều đó sao?
- Không. Nhưng ngày từ bây giờ tôi sẽ để ý tất cả những gì xung quanh đây.
- Chúng ta thường tranh luận về chuyện... cậu quyết định ở lại gánh xiếc.
Harkat muốn nhắc tôi nhiều lần bàn cãi về chuyện chúng tôi nên hay không nên đi tìm các
tướng quân ma-cà-rồng, để trở lại cuộc tury lùng Chúa tể Ma-cà-chớp.
Tôi rên lên:
- Anh lại muốn trở lại chuyện đó hả?
- Không. Trái lại. Bây giờ tôi nghĩ là cậu đúng. Nếu chúng ta không gắn bó với Gánh xiếc thì
bây giờ chúng ta đã không có mặt... tại đây. Như đã nói, tôi nghĩ... mục đích của chúng ta là...
tại nơi này.
- Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?
- Cảm giác không rõ ràng lắm.
- Thử đoán đi.
Harkat bối rối nhún vai:
- Tôi nghĩ... chúng ta sẽ... bất ngờ gặp Steve... hoặc tìm ra một manh mối... chỉ ra hắn.
Ruột gan tôi nhộn nhạo khi nghĩ đến chuyện gặp lại Steve. Tôi căm ghét những gì nó đã gây
ra cho chúng tôi, nhất là vụ nó giết ông Crepsley. Nhưng trước khi chết, ông Crepsley đã
khuyên tôi đừng bao giờ dành cả cuộc đời để nuôi lòng thù hận. Ông bảo, điều đỏ sẽ làm hỏng
đời tôi như steve. Vì vậy, dù khát khao một cơ hội báo thù, nhưng tôi cũng lo lắng không biết
khi gặp lại nó tôi sẽ phản ứng ra sao. Có kiểm soát nổi mình, hay mù quáng vì thù hận.
Harkat nhận xét:
- Cậu sợ?
- Đúng. Nhưng không sợ Steve. Tôi sợ những gì có thể mình sẽ làm.
- Đừng lo. Cậu sẽ không sao đâu.
- Nhưng nếu... Nếu Steve dùng gia đình tôi làm phương tiện để chống lại tôi? Nếu nó hăm
doạ cha mẹ tôi và Annie?
- Tôi cũng đã nghĩ đến điều này. Hắn có thể làm trò đê tiện đó.
- Chúng ta phải làm gì, nếu nó giờ trò đó? Nó đã lôi kéo Debbie vào âm mưu điên rồ để huỷ
diệt tôi, nếu nó...
- Bình tĩnh. Điều đầu tiên cần tìm hiểu là... gia đình cậu còn sống không. Nếu còn, chúng ta
có thể thu xếp cách bảo vệ họ. Loanh quanh, canh chừng ngôi nhà của họ.
- Chỉ hai chúng ta không thể bảo vệ họ được.
- Nhưng chúng ta không một mình. Còn nhiều người bạn trong... Gánh Xiếc Quái Dị. Họ sẽ
giúp chúng ta.
- Để họ liên quan đến vụ này có... công bằng không?
- Có thể họ đã liên quan rồi. Tôi nghĩ, số phận họ gắn liền với chúng ta. Có thể đó là lý do cậu
cảm thấy... phải ở lại đâ.y
Harkat cười cười, nói tiếp:
- Thôi nào, tôi muốn đến bữa tiệc... trước khi Rhamus ngốn hết bánh ngọ.t
Cười lớn, tôi tạm quên những mối lo sợ, cùng Harkat quay lại, bước qua khu cắm trại.
Nhưng nếu biết định mệnh của những người bạn quái dị đã cận kề nối kết với tôi và nỗi thống
khổ sắp đẩy họ vào, hẳn tôi đã quay đầu chạy tới cùng trời cuối đất.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.