Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 1
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 2025 chữ
- 2020-05-09 12:55:44
Số từ: 2141
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Choàng mở mắt, tôi muốn kêu lên, nhưng bị một bàn tay mạnh mẽ bịt lên miệng. Hốt
hoảng, tôi lao vào kẻ tấn công. Nhưng khi tỉnh lại, tôi nhận ra Harkat đang bịt miệng để tôi
không làm phiến những người đang ngủ trong lều và xe kế bên.
Tôi vỗ tay Harkat để anh ta biết tôi đã ổn. Buông tôi ra, đôi mắt xanh đầy vẻ lo lắng. Harkat
đưa cho tôi một cốc nước. Tôi uống ừng ực, rồi đưa tay run rẩy lên chùi miệng, cười yếu ớt hỏi:
- Tôi làm anh thức giấc?
- Tôi không ngủ.
Mấy người Tí Hon da xám này rấ tít ngủ. Họ thường thức trắng hai ba đêm. Cầm cốc, đặt
sang một bên, Hatkat nói:
- Lần này cậu mơ... khiếp quá. La thét tới năm sáu phút. Vẫn là ác mộng cũ à?
- Vẫn thế. Thế giới hoang vắng, con sóng lửa, rồng và... Steve.
Gần hai năm qua, tôi bị ác mộng ám ảnh, mỗi tuần ít nhất hai lần la thét cho đến khi choàng
tỉnh. Tôi vẫn chưa nói cho Harkat biết về Chúa tể Bóng Tối và khuôn mặt đáng ghét tôi thường
thấy cuối mỗi giấc mơ. Cho đến lúc này, anh ta chỉ biết Steve là quái vật trong ác mộng của tôi.
Tôi không dám nói với anh, tôi sợ chính mình như tôi đã sợ Steve Leopard.
Đứng dậy khỏi võng, nhìn bóng tối, tôi có thể biết là mới ba bốn giờ sáng, nhưng biết là sẽ
không ngủ lại được nữa. Ác mộng thường làm tôi run rẩy và tỉnh hẳn ngủ.
Nắn bóp sau cổ, tôi liếc nhìn Harkat. Anh ta không là căn nguyên những cơn ác mộng của
tôi, nhưng tôi có thể lần tìm dấu viết nguồn gốc của chúng từ anh. Người Tí Hon được tạo ra
bằng tàn dư xác chết. Trong suốt cuộc sống mới, anh ta không biết mình từng là ai. Nhưng hai
năm trước, lão Tí Nị - một con người quyền lực vô biên, có khả năng du hành qua thời gian – đã
chuyển chúng tôi tới một vùng đất hoang vu, để truy tìm nhân dạng Harkat trong kiếp trước.
Chúng tôi đã phải chiến đấu với những sinh vật điên rồ, quái dị, trước khi vớt được thân xác
gốc của Harkat lên khỏi Hồ Linh Hồn, nơi giam giữ những linh hồn bị đoạ đày.
Harkat từng là một ma-cà-rồng có tên là Kurda Smahlt. Kurda đã phản bội thị tộc ma-cà-
rồng trong nỗ lực ngăn chặn cuộc chiến với ma-cà-chớp da màu tía là những anh em có phần
chung dòng máu với chúng tôi. Để chuộc tội, Kurda đồng ý trở thành Harkat Muld, trở lại quá
khứ, làm bảo vệ cho tôi.
Tôi là Darren Shan, ông hoàng ma-cà-rồng. Tôi cũng là một trong những thợ săn Chúa tể
Ma-cà-chớp, bí danh là Steve Leopard. Steve được chỉ định dẫn dắt ma-cà-chớp tới chiến
thắng ma-cà-rồng. Nếu thắng, nó sẽ tiêu diệt toàn thể chúng tôi. Nhưng chúng tôi – các thợ săn
– có khả năng ngăn chặn trước khi Steve có được đầy đủ quyền lực. Nếu làm được điều đó,
chúng tôi sẽ chiến thắng. Trong thân xác Harkat, Kurda giúp tôi, là hy vọng giúp thị tộc không
bị bàn tay ma-cà-chớp huỷ diệt. Bằng cách đỏ, ông ta có thể chuộc lại những lỗi lầm đã phạm.
Sau khi biết sự thật về Harkat, chúng tôi trở lại thế giới của mình – đúng hơn là trở lại thời
gian của chúng tôi. Vì những gì phát hiện sau này, chúng tôi được biết: cái thế giới hoang vu đó
không là một vũ trụ khác hay trong quá khứ của Trái đất như chúng tôi lầm tưởng lúc đầu, mà
đó chính là Trái đất trong tương lai. Lão Tí Nị cho chúng tôi một thoáng nhìn về những gì sẽ
xảy ra, nếu Chúa tể Bóng Tối nắm quyền lực.
Harkat cho rằng, thế giới chỉ sẽ bị huỷ diệt nếu ma-cà-chớp chiến thắng Chiến Tranh Của
Các Vết Thẹo. Nhưng tôi biết một lời tiên tri mà tôi không hề nói với ai: Khi cuộc truy lùng
Steve kết thúc, tương lai sẽ có hai điều khả thi. Một là, Steve trở thành Chúa tể Bóng Tối và tiêu
diệt thế giới. Hai là, Chúa tể Bóng Tối là...tôi.
Đó là nguyên nhân vì sao tôi thường thét gào, choàng thức dậy, mồ hôi lạnh toát. Không chỉ
lo sợ cho tương lai, mà tôi còn sợ chính mình. Bằng cách nào đó, tôi sẽ đóng một vai trò trong
việc tạo ra cái thế giới cẵn cỗi hoang sơ, quái đản như mình đã thấy trong tương lai sao? Mình
sẽ giống như Steve, huỷ diệt hết tất cả những gì mình hằng yêu quí? Vô lí, không thể tin được.
Những niềm tin của tôi bị bào mòn vì những cơn ác mộng liên tục lặp đi lặp lại.
Trong khi chờ trời sáng, tôi và Harkat ngồi tán chuyện bâng quơ. Từng trải qua đau khổ,
trước khi biết sự thật về mình, nên Harkat biết rất rõ những gì tôi đang phải chịu đựng, và biết
cách làm tôi bình tĩnh lại.
Khi mặt trời lên, đoàn xiếc bắt đầu rộn rịp trong một ngày mới, chúng tôi hoà nhịp sống với
mọi người. Sau khi trở lại từ thế giới hoang sơ, chúng tôi sống với Gánh Xiếc Quái Dị. Chúng tôi
chưa biết thông tin nào về Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo. Harkat muốn trở lại Núi Ma-cà-rồng,
hoặc ít ra, liên lạc với thị tộc. Bây giờ anh ta đã biết mni2nh từng là một ma-cà-rồng, nên quan
tâm tới họ hơn bao giờ hết. Nhưng tôi vẫn trì hoãn, vì có linh cảm chưa tới thời điểm. Chúng
tôi nên ở lại đây, rồi định mệnh sẽ quyết định khi nào thích hợp để ra đi. Harkat phản đối kịch
liệt, nhưng miễn cưỡng theo ý tôi. Tuy nhiên tôi cảm thấy, gần đây anh ta không còn kiên nhẫn
nỗi nữa.
Chúng tôi làm đủ việc lặt vặt trong gánh xiếc – di chuyển dụng cụ, sửa chữa trang phục, cho
Người sói ăn. Ông Cao – chủ nhân Gánh Xiếc Quái Dị - đề nghị tìm cho chúng tôi một công việc
thường trực, quan trọng hơn. Nhưng chúng tôi không biết sẽ ra đi khi nào, nên muốn chỉ làm
những việc đơn giản, không quá ảnh hưởng tới chương trình trình diễn dài ngày của đoàn. Như
vậy, khi phải chia tay, chúng tôi cũng không quá quyến luyến với các bạn diễn.
Gánh xiếc đang trình diễn tại ngoại ô của một thị trấn lớn, trong một nhà máy cũ, đã xuống
cấp. Đêm nay là buổi diễn thứ tư và cũng là buổi cuối tại đây. Sáng mai chúng tôi lại di chuyển
tới điểm mới, chưa ai biết tại đâu. Ông Cao quyết định và thường chỉ nói khi nhổ trại, chuẩn bị
lên đường.
Đêm đó chúng tôi trình diễn một chương trình tiêu biểu và rất sôi động, với những diễn
viên kỳ cựu nhất: Gertha Răng thép, Rhamus Hai bụng, Alexander Xương sườn, Người đàn bà
mọc râu Truska, Hans Tay thần, cha con người rắn Evra và Shancus Von. Thường thường nhà
Von trình diễn sau cùng, làm khán giả khiếp vía bằng những con rắn trườn từ bóng tối xuống.
Nhưng gần đây, ông Cao đã thử nghiệm một trò khác để thay thế.
Trên sân khấu, Jekkkus Flang đang tung hứng dao. Jekkus là người phụ việc trong gánh xiếc,
như tôi và Harkat. Nhưng đêm nay hắn được quảng cáo là sẽ hấp dẫn khán giả bằng màn tung
hứng dao. Jekkus có tài, nhưng so sánh với các diễn viên khác, màn hình diễn của hắn có vẻ khá
tẻ nhạt. Mấy phút sau, trong khi Jekkus đang giữ thăng bằng một con dao dài trên đầu mũi, một
người đàn ông trên hàng ghế đầu đứng dậy, vừa leo lên sân khấu vừa la lối:
- Nhạt nhẽo quá! Đây là nơi của ảo thuật và những chuyện dị kỳ, đâu phải để làm trò tung
hứng. Bất kỳ một gánh xiếc bình thường nào chẳng có trò này.
Jekkus lấy dao khỏi mũi, hầm hầm nhìn kẻ phá đám:
- Xuống khỏi sân khấu ngay. Tôi băm ông thành từng mảnh bây giờ.
Người đàn ông tiến sát Jekkus, bốn mắt trừng trừng sát nhau:
- Đừng hù tao. Mày làm chúng tao phí thời giờ, tiền bạc. Tao phải đòi hỏi chứ.
- Muốn quậy hả?
Jekkus gầm lên, vung dao xả một nhát vào dưới khuỷ, chặt đứt cánh tay người đàn ông. Ông
ta rú lên. Jekkus bồi thêm một nhát chặt đứt luôn tay kia.
Khán giả khiếp đảm đứng bật dậy. Người đàn ông lê bước tời rìa sân khấu, tuyệt vọng vung
vẩy hai cánh tay cụt, mặt nhợt nhạt bàng hoàng. Nhưng tôi... ông ta phá lên cười.
Khán giả trên những hàng ghế đầu nghe tiếng cười, nghi ngại ngước lên sân khấu. Người
đàn ông lại ha hả cười, tiếng cười lan toả xa hơn. Tất cả khán giả đều hướng mặt về sân khấu.
Trong khi họ nhìn, hai bàn tay nhỏ xíu từ từ mọc ra từ chỗ bị cắt cụ, tiếp theo là cổ tay, rồi tới
cánh tay. Một phút sau, hai tay ông ta trở lại chiều dài bình thường. Ông ta co giãn mấy ngón
tay, mỉm cười, rồi cúi đầu chào.
Thình lình, ông Cao xuất hiện trên sân khấu, sang sảng nói:
- Xin quí bà, quí ông cho một tràng pháo tay nhiệt liệt chào đóng Cormac Tứ chi tuyệt vời,
kỳ lạ và hấp dẫn.
Lúc đó mọi người mới biết là vừa bị chơi khăm. Người đàn ông bước lên sân khấu la lối là...
một diễn viên. Khán giả vỗ tay, hoan hô rầm rầm trong khi Cormac lần lượt cắt đứt rời từng
ngón tay, và chúng mọc lại tức thì. Ông ta có thể cắt hết tứ chi, nhưng chưa bao giờ dám thử...
cắt đầu.
Đó là màn kết thúc thật sự của đêm diễn. Khán giả kéo ra về, xôn xao bàn tán về những trò
kì ảo vô cùng hấp dẫn của Gánh Xiếc Quái Dị.
Bên trong, tôi và Harkat phụ thu dọn. Ai cũng đầy kinh nghiệm nên thường thường chỉ
trong nửa tiếng mọi việc đều hoàn tất. Trong khi đó, ông Cao đứng trong tối, đó là chuyện bất
thường, vì ông thường trở về xe nghỉ ngơi ngay sau buổi diễn. Nhưng chúng tôi không quan
tâm, vì sống trong Gánh Xiếc Quái Dị người ta quen dần với những chuyện hơi bị... không bình
thường.
Khi tôi đang chuyển những chồng ghế lên xe tải, ông Cao bước tới, nói:
- Khoan đã, Darren.
Lột cái mũ đỏ cao nghễu nghện vẫn đội khi lên sân khấu, ông Cao lấy từ trong mũ ra tấm
bản đồ. Ông mở ra, tay trái giữ một đầu, bảo tôi giữ một đầu, rồi chỉ tay vào một điểm, nói:
- Đây là nơi chúng ta đang đứng. Còn đây là nơi chúng ta sẽ tới.
Cổ họng tôi nghẹn lại khi nhìn tên thị trấn sắp tới. Trong một thoáng tôi chóng mặt tới mờ
hai nắt. Tỉnh táo lại, tôi lẩm bẩm:
- Cháu thấy rồi.
- Cháu không cần phải đi cùng chúng ta. Nếu muốn, cháu có thể đi ngả khác, rồi gặp chúng
ta sau.
Vừa định suy nghĩ, tôi bỗng trả lời ngay:
- Không sao. Cháu sẽ cùng đi. Có thể... cũng thú vị.
Cuốn lại bản đồ, ông Cao hấp tấp nói:
- Tốt. Chúng ta khởi hành vào sáng mai.
Nói xong ông bỏ đi ngay. Tôi cảm thấy hình như ông Cao không chấp thuận quyết định của
tôi, nhưng hiểu vì sao. Đứng bên chồng ghế, tôi chìm ngập vào quá khứm nghĩ đến tất cả những
người đã biết từ thuở nhỏ, nhất là cha mẹ và em gái tôi.
Harkat tập tễnh tiến lại, quơ quơ bàn tay trước mặt tôi, đánh thức tôi khỏi cơn mơ, hỏi:
- Có chuyện gì không ổn sao?
Tôi bối rối nhún vai:
- Không. Hay ít ra, chẳng có gì không ổn, cũng chẳng có gì hay ho.
Thở dài, nhìn mười vết sẹo nhỏ trên những đầu ngón tay, không ngước lên, tôi lẩm bẩm:
- Tôi sắp về nhà.