• 2,105

Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 4


Số từ: 1497
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi ngộp thở khi thấy lại chốn xưa. Ngôi nhà tôi không hề thay đổi. Vẫn màu cửa, vẫn
những tấm rèm đó, vẫn còn khu vườn nhỏ sau nhà. Đứng vịn đầu rào, mơ màng nhìn vào trong,
gần như tôi mong ngóng hình ảnh chính mình từ cửa sau phóng ra, hai tay ôm chồng truyện
tranh, trên đường tới nhà Steve.
Một giọng nói cất lên sau tôi:
- Cháu cần cô giúp gì không?
Quay phắt lại, mắt tỏ dần, không biết mình đã đứng đó bao lâu, nhưng nhìn những lóng tay
trắng nhợt nắm hàng rào, tôi đoán ít nhất đã là mấy phút.
Một người đàn bà lớn tuổi đang đứng gần và nghi ngờ nhìn tôi. Xoa hai tay vào nhau, tôi
cười thân mật:
- Cháu chỉ... nhìn thôi.
- Chính xác là... nhìn gì?
Cách vặn hỏi của bà ta làm tôi nhận ra mình đã xuất hiện trước mắt bà như thế nào. Một
thằng nhóc mặt mày bặm trợn, lom lom ngó vào sân sau không người, quan sát ngôi nhà. Bà ta
nghĩ tôi là kẻ trộm rình rập cơ hội đột nhập vào nhà.
Mượn tên một ông chú, tôi nói:
- Tên cháu là Derek Shan. Bà con cháu sống ở đây. Đến thành phố thăm vài người bạn, cháu
ghé qua xem họ hàng cháu còn ở nơi này không.
- Cháu là họ hàng của Annie?
Tôi rùng mình khi nghe bà nói tới cái tên đó. Cố giữ giọng bình tĩnh, tôi hỏi thăm cha mẹ
mình:
- Dạ. Chú thím Dermot và Angela còn ở đây không ạ?
Vẻ yên tâm hơn, bà ta bước lại gần tôi, liếc vào ngôi nhà, nói:
- Đáng lẽ họ nên dọn đi sớm hơn. Từ khi đứa con trai chết, nhà này chẳng có gì là vui vẻ hết.
Cháu biết chuyện đó chứ?
Tai đỏ bừng, tôi lắp bắp:
- Dạ... Có nghe ba cháu nói.
- Lúc đó cô chưa ở đây, cũng chỉ nghe nói thôi. Nó ngã từ cửa sổ. Gia đình nó vẫn ở lại đây.
Nhưng sau vụ đó, nhà này là một nơi khốn khổ. Chẳng hiểu sao họ nấn ná lâu đến thế. Người ta
chẳng thể nào vui nổi trong một ngôi nhà đầy kỷ niệm buồn.
- Nhưng họ vẫn ở và chỉ dọn đi mấy năm trước?
- Phải. Dermot bị đau tim nhẹ. Ông ấy phải nghỉ hưu non.
Tôi hổn hển hỏi:
- Đau tim? Ông ấy khỏe chưa ạ?
- Khỏe. Cô đã bảo là nhẹ thôi mà. Nhưng sau khi nghỉ hưu, họ dọn tới vùng bờ biển. Angela
thường nói thích sống gần biển.
- Còn Annie? Cô ấy có đi cùng ba má không?
- Không. Annie ở lại đây với... thằng con trai.
- Con trai?
Bà ta nhíu mày:
- Con trai cô ấy. Có đúng cháu là họ hàng của họ không? Hình như cháu chẳng biết gì về gia
đình cả.
- Gần như cả đời cháu sống ở nước ngoài.
- Ồ... Cháu bao nhiêu tuổi rồi, Derek?
- Mười sáu. – Tôi nói dối.
- Cũng là lớn rồi. Tên cô là Bridget.
- Chào cô Bridget.
Tôi cố cười thật tươi, hy vọng bà ta tiếp tục câu chuyện.
- Thằng nhỏ cũng dễ thương, nhưng không thật sự là một đứa của nhà Shan.
- Là sao ạ?
- Nó là một đứa con ngoài hôn thú. Annie chưa từng kết hôn. Thậm chí, ngoài cô ấy ra, ta tin
chắc chẳng ai biết cha thằng bé là ai. Bà Angela nói là biết, nhưng chưa bao giờ bà ấy nói tên
hắn.
Không ưa lối Bridget nói về Annie, tôi khịt mũi, nói:
- Cháu thấy, ngày nay nhiều phụ nữ quyết định không kết hôn.
- Đúng. Muốn có con mà không muốn có chồng chẳng có gì đáng trách. Nhưng Annie quá
trẻ. Khi sinh thằng nhỏ, cô ta mới mười sáu tuổi.
Bridget hứng khởi kiểu mấy
bà tám
gặp trúng đề tài.
- Dermot và Angela giúp Annie nuôi thằng bé. Trên phương diện nào đó, nó là hạnh phúc
của họ. Nó thay thế đứa con trai đã mất, đem niềm vui lại cho ngôi nhà.
- Bây giờ... Annie nuôi con một mình?
- Mấy năm đầu, trong những dịp nghỉ lễ hay cuối tuần, bà Angela thường trở lại đây. Nhưng
bây giờ thằng nhỏ đã lớn, Annie có thể tự lo được rồi.
Liếc nhìn ngôi nhà, Bridget khịt khịt mũi:
- Nhưng đáng lẽ họ cũng nên phết cho ngôi nhà cũ này một lớp sơn mới.
- Cháu thấy ngôi nhà còn tốt mà.
- Đám con trai mười sáu tuổi thì biết gì nhà cửa chứ?
Cười lớn, bà ta chào, chúc tôi một ngày vui vẻ, rồi trở lại với công việc. Tôi định gọi lại, để
hỏi khi nào Annie thường ở nhà nhưng rồi thấy cứ bình tĩnh chờ bên ngoài có vẻ thú vị hơn.
Sang bên kia đường, tôi đứng dưới một tán cây nhỏ, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, như đang
chờ đợi ai. Đường phố vắng vẻ và ít người qua lại.
Trời tối dần và không khí se se lạnh, nhưng không làm phiền tôi – ma-cà-rồng nửa mùa
không cảm thấy lạnh như người thường. Nghĩ lại những gì bà Bridget nói, tôi không thể nào tin
nổi. Annie, một bà mẹ! Lần cuối cùng thấy nó, nó còn là một đứa trẻ con. Qua lời nói của
Bridget, cuộc sống của Annie chẳng dễ dàng gì. Làm mẹ năm mười sáu tuổi, chắc nó đã rất vất
vả. Nhưng có vẻ bây giờ nó đã ổn định rồi.
Đèn nhà bếp bật sáng. Bóng một phụ nữ đang đi lại. Rồi cửa sau mở, em gái tôi bước ra.
Không thể lầm được. Dù bây giờ nó cao hơn, tóc nâu buông dài, tròn trĩnh hơn thời còn là một
đứa con gái nhỏ. Nhưng mặt nó vẫn thế. Hai mắt long lanh, vành môi luôn sẵn sàng hé nụ cười
làm ấm lòng người. Tôi nhìn nó như trong một cơn hôn mê. Thân hình run rẩy, hai chân như
sắp khụy xuống, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi nó.
Annie bước tới cuối sân, thổi phù phù vào hai bàn tay cho ấm, rồi rút mấy bộ quần áo con
trai trên dây phơi xuống, lần lượt vắt lên cánh tay trái.
Tôi bước lên, mở miệng để gọi tên nó, bao ý nghĩ không xuất đầu lộ diện đều bị quên hết.
Đây là Annie – em gái tôi! Tôi phải ôm lấy nó, nói chuyện với nó, cùng nhau khóc cười ôn lại
quá khứ, hỏi thăm ba má tôi.
Nhưng thanh quản tôi không hoạt động. Tôi xúc động đến nghẹn ngào, chỉ bật ra tiếng khào
khào trong họng. Bước qua đường, tôi chầm chậm tiến tới bên hàng rào. Annie đã rút hết quần
áo và đang trở vào bếp. Thở hổn hển, tôi liếm môi, chớp mắt nhiều lần cho đầu óc tỉnh táo. Vừa
mở miệng, tôi ngừng lại ngay khi tiếng một đứa con trai trong nhà kêu lên:
- Má, con về rồi.
- Đúng giờ quá há! Má nhớ là bảo con lấy quần áo vào mà!
- Xin lỗi, chờ con chút...
Tôi thấy bóng một đứa con trai vào bếp, chạy vội ra cửa sau. Ra ngoài sân, nó hỏi:
- Muốn con phụ một tay không?
- Giỏi.
Annie vừa cười vừa trao cho thằng bé một nửa đống quần áo. Thằng bé bụ bẫm, tóc vàng,
mặt mày tươi tỉnh đi trước. Annie quay lại khép cửa và thoáng nhìn thấy tôi. Nó ngừng lại. Trời
rất tối. Ánh sáng sau lưng, nó không thể nhìn rõ tôi. Nhưng nếu tôi đứng lâu hơn, nếu tôi lên
tiếng gọi...
Tôi đã không làm thế. Trái lại, tôi ho và kéo mũ trùm đầu xuống mặt, quay lưng, bước đi.
Tiếng đóng cửa phía sau như tiếng dao cắt đứt tôi khỏi quá khứ.
Annie đã có một cuộc đời riêng. Một đứa con trai. Một mái nhà. Có thể còn có một công
việc. Một bạn trai hoặc một ai đó đặc biệt. Sẽ là không công bằng, nếu tôi mở lại vết thương
ngày xưa, làm nó liên lụy vào thế giới u tối điên rồ của tôi. Nó đang vui hưởng một đời sống
bình thường, êm ả... tốt hơn những gì tôi có thể đem lại rất nhiều.
Hấp tấp bỏ lại em gái phía sau, tôi lẩn lút qua những con phố của thị trấn ngày xưa, trở lại
mái nhà thực sự của mình... Gánh Xiếc Quái Dị. Mỗi bước chân trên đường là mỗi tiếng nức nở
xé lòng tôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.