• 2,154

Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 5


Số từ: 1514
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Đêm đó khi gánh xiếc trình diễn, tôi ngồi một mình trong một cái ghế, trên một bậc cao
trong sân bóng mà nghĩ về Annie và con trai nó, ba và má, và tất cả những gì tôi đã mất và
thương nhớ. Lần đầu tiên trong bấy nhiêu năm, tôi giận ông Crepsley đã truyền máu cho tôi.
Tôi tự hỏi đời tôi sẽ ra sao, nếu ông ấy bỏ tôi một mình và ước sao có thể trở lại, thay đổi quá
khứ.
Nhưng quá khứ là quyển sách đã khép lại, tôi không thể làm gì để thay đổi, và thậm chí có
thể thay đổi, chưa chắc tôi sẽ làm... Vì nếu không được truyền máu, tôi đã không có khả năng
báo cho ma-cà-rồng biết về vụ Kurda Smahlt, và toàn thể bộ tộc đã bị tiêu diệt rồi.
Nếu về nhà sớm hơn mười hay mười hai năm trước, cảm giác mất mát và tức giận có thể
mạnh hơn. Nhưng bây giờ, tôi đã trưởng thành trên mọi phương diện, trừ vẻ bên ngoài. Tôi là
một ông hoàng ma-cà-rồng. Tôi đã biết phải làm gì với nỗi đau lòng. Nhưng đêm nay với tôi
chẳng dễ dàng gì. Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tuy nhiên, sau mấy tiếng ngủ chập chờn,
tôi đã chấp nhận hoàn cảnh của mình, và biết sẽ không khóc thương tiếc nuối khi trời sáng
nữa.
Lạnh cóng khi thức giấc vào buổi sáng, tôi chạy xuống những bậc thềm cho ấm người. Đang
trở lại căn lều ở chung với Harkat, tôi chợt thấy ông Cao. Ông đang đứng bên bếp lửa ngoài
trời, nướng dồi trên một cái hố. Ngoắc tôi lại gần, ông đưa một xâu đầy đã nướng xong rồi
nướng một xâu khác trên ngọn lửa.
- Cảm ơn ông.
- Ta biết cháu đói.
Rồi nhìn tôi lom lom, ông tiếp:
- Cháu đã ra ngoài để... nhìn em gái?
- Dạ.
Tôi không ngạc nhiên. Ông Cao tinh như một con cú già.
- Nó có thấy cháu không?
- Chỉ một thoáng thôi. Cháu bỏ đi trước khi nó kịp nhìn rõ cháu.
- Cháu cư xử rất đúng. Cháu định yêu cầu cháu ta giúp bảo vệ em gái. Cháu lo cho sự an toàn
của nó.
- Harkat nghĩ là sắp có chuyện xảy ra. Anh ấy nghĩ, nếu có bàn tay của Steve, rất có thể nó sẽ
dùng Annie để làm cháu tổn thương.
- Nó sẽ không làm thế đâu.
Tôi bị bất ngờ vì câu nói tức thì của ông. Vì thường thường ông Cao rất thận trọng khi tiết
lộ bất cứ điều gì về tương lai.
- Khi nào cháu còn đứng ngoài đời sống Annie, em gái cháu sẽ không bị một hiểm họa trực
tiếp nào.
Tôi lo lắng:
- Còn... hiểm họa gián tiếp?
Ông Cao nhếch mép cười:
- Cách này hay cách khác, tất cả chúng ta đều có những mối hiểm họa gián tiếp. Nhưng
Harkat nói đúng... đây là một không gian và thời gian của định mệnh. Ta không thể nói gì hơn,
ngoài một việc là cháu hãy để em gái cháu một mình. Như vậy nó sẽ được an toàn.
- Đành vậy thôi.
Tôi thở dài, không yên tâm để Annie tự lo liệu một mình, nhưng tôi tin tưởng ông
Hibernius Cao.
- Cháu mệt rồi đó, bây giờ ráng ngủ một lúc đi.
Có lẽ ông nói đúng. Ăn thêm một miếng dồi, tôi bước đi, nhưng rồi ngừng lại, không nhìn
ông, tôi hỏi:
- Ông Hibernius, biết là ông không thể nói cho cháu biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng trước
khi chúng ta tới đây, ông đã bảo cháu không phải đi cùng. Như vậy có nghĩa là cháu nên tránh
xa nơi này thì tốt hơn, phải vậy không?
Im lặng kéo dài, làm tôi tưởng ông không định trả lời, nhưng rồi ông Cao nói:
- Phải.
- Bây giờ cháu bỏ đi được không?
- Quá muộn rồi. Quyết định trở lại thị trấn này của cháu đã khởi động con tàu. Con tàu đó
không thể trật đường ray. Nếu bây giờ bỏ đi, chỉ là sự tiếp tay cho những lực lượng chống đối
cháu.
- Nhưng nếu...
Tôi quay lại nói tiếp, nhưng ông Cao đã biến mất, bỏ lại tôi với ngọn lửa bập bùng và một
xiên dồi trên cỏ.
Chiều hôm đó, sau khi nghỉ ngơi và ăn uống no nê, tôi kể cho Harkat về chuyến trở lại nhà.
Tôi cũng nói với anh về cuộc chuyện trò với ông Cao và việc ông cố khuyên tôi đừng can thiệp
vào cuộc sống của Annie.
Harkat lẩm bẩm:
- Nhưng cậu đã xử sự đúng. Tôi cứ tưởng cậu sẽ can dự vào... chuyện gia đình, nhưng tôi đã
lầm.
Chúng tôi đang quăng những mẩu thịt cho Người sói, một trong những việc hằng ngày của
tôi và Harkat. Chúng tôi giữ khoảng cách an toàn với chuồng, vì quá biết hàm nó mạnh đến cỡ
nào.
Harkat hỏi:
- Cháu cậu có giống ai trong gia đình không?
Lạ thật, cho đến lúc này tôi mới chỉ nghĩ đến điều đó. Chỉ nghĩ nó là con trai của Annie thôi,
tôi quên nó cũng là cháu mình. Tôi đã lên chức cậu rồi đó.
- Xin chúc mừng. Nó có giống cậu không?
- Không giống lắm.
Nhớ lại nụ cười của thằng bé bụ bẫm tóc vàng và cách nó phụ Annie mang quần áo vào nhà,
tôi cười nói:
- Từ những gì tôi đã thấy thì nó là đứa trẻ ngoan. Đương nhiên là đẹp trai như tất cả những
người nhà Shan.
- Đương nhiên!
Tiếc là tôi đã không chú ý đến thằng bé, thậm chí chưa biết tên nó. Có lẽ tôi sẽ trở lại, lân la
gợi chuyện với bà Bridget nhiều chuyện. Nhưng tôi gạt bỏ ý nghĩ đó ngay, e là kết quả sẽ ngược
lại, gây thắc mắc cho Annie. Tốt nhất là hãy quên thằng bé đi.
Công việc sắp xong, tôi chợt thấy một đứa con trai đang núp sau một xe tải, nhìn chúng tôi.
Nó im lặng quan sát, cố thận trọng tránh làm chúng tôi chú ý. Trong những lúc bình thường
khác hẳn tôi làm ngơ – vì trẻ con thường rình mò quanh Gánh Xiếc Quái Dị. Nhưng đang nghĩ
đến đứa cháu, nên tôi bỗng quan tâm đến thằng nhỏ này hơn. Tôi vẫy tay gọi:
- Chào chú bé.
Nó thụt đầu ngay vào sau xe. Nhưng một lúc sau, nó bước ra, e dè tiến gần chúng tôi. Trông
nó có vẻ sợ Người sói dữ tợn, nhưng cố không để lộ ra. Cách chúng tôi mấy mét, nó đứng lại,
gật đầu:
- Chào.
Nó gầy nhom, mắt xanh, tóc vàng. Tôi nghĩ nó khoảng mười hay mười một tuổi, có lẽ lớn
hơn con của Annie một chút. Tôi đoán rất có thể hai đứa học cùng trường.
Chào xong thằng bé đứng im thin thít. Tôi cũng không nói gì vì đang nghĩ đến đứa cháu. Sau
cùng, kéo khẩu trang xuống, Harkat tiếp:
- Chào. Chú là Harkat.
- Darius.
Thằng bé xưng tên, nhưng không đưa tay ra bắt. Tôi cười nói:
- Chú là Darren.
Darius nói:
- Hai chú ở trong gánh xiếc. Hôm qua cháu thấy rồi.
Harkat nói:
- Cháu đã đến đây rồi sao?
- Mấy lần rồi. Chưa bao giờ được xem xiếc quái dị, cháu cố mua vé, nhưng chẳng ai bán cho
cháu. Hỏi cái ông cao cao – ông ta là ông chủ phải không? – nhưng ông ta bảo không thích hợp
với trẻ em.
- Vì có những màn khủng khiếp lắm.
Nó càu nhàu:
- Vì thế cháu mới muốn xem.
Nhớ lại khi bằng tuổi nó, tôi cười lớn:
- Này, sao không đi một vòng cùng hai chú? Chú sẽ cho cháu thấy các diễn viên, kể cho cháu
nghe những màn diễn. Nếu cháu vẫn muốn có một vé, hai chú có thể thu xếp cho cháu.
Darius nghi ngờ nhìn tôi và Harkat:
- Làm sao có thể tin được? Biết đâu hai chú là... một cặp chuyên bắt cóc trẻ con.
Harkat há hốc mồm cười, khoe cái lưỡi xám ngoét và hàm răng nhọt hoắt:
- Ôi... Chúng ta hứa sẽ không... bắt cóc cháu đâu. Chúng ta chỉ đem cháu là mồi cho Người
sói thôi.
Darius ngáp dài chứng tỏ nó không bị ấn tượng vì trò hề của Harkat:
- Chán quá! Chẳng có trò gì hay ho hết.
Đạp chân xuống đất, nhướn mắt, nó nóng nảy thúc giục:
- Đi thôi, cháu sẵn sàng rồi.
- Xin mời.
Tôi cười nói, rồi hướng dẫn đứa trẻ có vẻ vô hại làm một vòng quanh gánh xiếc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.