Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 10
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1448 chữ
- 2020-05-09 12:55:47
Số từ: 1537
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Phóng ra khỏi đám đông, tôi loạng choạng bước ra sân. Những người quanh tôi đang sửng
sốt, bàng hoàng nhìn người thủ môn vừa ngã xuống. Theo bản năng, tôi chạy tới Tommy,
nhưng rồi tôi chợt nghĩ: Tommy đã bị giết rồi, việc tiếc thương bạn hãy để lại sau. Ngay lúc này
tôi phải tập trung vào R.V. và Morgan James. Nếu nhanh chân, tôi còn có thể đuổi kịp, trước khi
chúng chạy thoát. Quay mặt khỏi Tommy, tôi chạy xuống đường hầm, vượt qua các cầu thủ,
huấn luyện viên, ban tổ chức vẫn còn chưa hoàn hồn. Thấy nhiều thân thể trúng đạn, nhưng tôi
không ngừng lại xem họ còn sống hay đã chết. Tôi phải là một ma-cà-rồng, không là người
thường. Một sát thủ, chứ không là nhân viên săn sóc.
Tôi chạy tới khi đường hầm chia làm hai nhánh. Trái hay phải? Đứng thở, tôi quan sát hai
bên. Đường bên trái không có gì, nhưng vách tường đường bên phải có vết màu đỏ. Máu.
Tôi chạy tiếp. Trong tâm trí tôi có tiếng thì thầm:
Không vũ khí, mi sẽ tự vệ bằng gì?
Đường hầm dẫn tới một phòng thay áo. Các cầu thủ của đội chiến thắng đang tụ tập tại đây.
Họ vui vẻ cười nói, ca hát, chưa hề biết chuyện xảy ra tren sân. Cũng tại đây, đường hầm lại
tách hai. Phía trái dẫn ra sân, vì vậy tôi rẽ phải, vừa cầu xin thần linh ma-cà-rồng run rủi tôi đi
đúng hướng.
Lối này hẹp, trần thấp. Tôi thở hổn hển, không vì gắng sức mà vì đau khổ. Tôi không dứt
nghĩ ngợi về ông Crepsley, ông Gavner Purl... những người bạn, người thân đã chết vì bàn tay
ma-cà-chớp. Cố chống lại nỗi đau, tôi nghĩ qua R.V. và Morgan James.
R.V từng là chiến sĩ bảo vệ môi trường. Lão cố gắng thả tự do cho Người sói trong Gánh
Xiếc Quái Dị. Tôi ngăn cản lão, nhưng lão đã bị Người sói cắn đứt hai bàn tay. R.V. sống sót và
chạy thoát, nhưng trút nỗi bất hạnh của lão lên tôi. Mấy năm sau, lão được Steve phát hiện. Nó
bảo ma-cà-chớp truyền máu cho lão, rồi cả hai âm mưu hãm hại tôi. R.V. có mặt trong Hang
Báo Oán lúc ông Crepsley bị giết. Đó là lần sau cùng tôi thấy lão.
Morgan James là một cựu sĩ quan cảnh sát. Một người thường được ma-cà-chớp thu nạp
làm ma mới. Giống như những ma mới khác, hắn mặc áo sơ mi màu nâu quần đen, bầm máu
quanh mắt và xăm một chữ
M
phía trên hai tay. Vì hắn chứ được truyền máu, nên sử dụng
được súng. Cũng như ma-cà-rồng, ma-cà-chớp có lời thề khi truyền máu là không sử dụng súng
đạn. James cũng có mặt trong Hang Báo Oán. Trong trận đó, hắn bị bắn nát mặt trái.
Đây là một cặp vô cùng quỷ quyệt và nguy hiểm. Tôi lại tự hỏi sẽ làm gì nếu đuổi kịp chúng,
với...hai bàn tay không!
Cuối đường hầm có một cánh cửa khép hờ. Hai cảnh sát và một nhân viên trong ban tổ
chức chết rũ bên tường. Tôi nguyền rủa R.R. và Morgan James, thề sẽ trả thù cho họ. Đá bật
cửa, tôi phóng ra ngoài. Đây là phía sau sân bóng, tiếp giáp khu phát triển nhà. Phía trước tôi,
R.V. và Morgan James vừa bước vào khu xây dựng. Vừa định đuổi theo chúng, tôi ngừng lại,
chạy ngược về chỗ hai sĩ quan cảnh sát chết. Cả hai đều không có súng, chỉ có hai cây dùi cui.
Hai tay cầm hai cây, tôi rượt theo con mồi.
Trong khu chung cư tối thui, nhất là mới từ ngoài sáng vào. Nhưng tôi có thị giác sắc bén
của ma-cà-rồng, nên cũng không khó tìm đường. Cứ bảy tám ngôi nhà lại có một ngã rẽ. Tôi
ngừng lại, nhìn trái nhìn phải. Không thấy bóng dáng R.V. và Morgan James. Lại chạy tiếp.
Không hiểu chúng có biết là tôi đang bám theo sau không, nhưng giả dụ chúng biết tôi có
mặt trong trận đấu, chưa chắc chúng nghĩ rằng tôi đã rời sân bóng để đuổi theo. Lợi thế bất
ngờ rất có thể thuộc về tôi. Nhưng tôi tự nhủ vẫn phải luôn cảnh giác. Tới đoạn rẽ cuối cùng.
Tôi đứng trên đường, quay đầu nhìn hai bên. Phải hay trái đây? Không thấy một bóng người.
Tôi mất dấu chúng rồi. Có nên đi theo cảm tính hay trở lại và...
Bên trái có tiếng rọt rẹt nho nhỏ... tiếng dao cạo lên tường. Rồi một tiếng thì thầm
- Im lặng!
Tôi quay lại. Giữa hai ngôi nhà có một lối đi nhỉ xíu. Những bóng đèn đường gần nhất đã bị
phá hủy. Chỉ có chút ánh sáng từ bên kia đường hắt qua. Tôi có cảm giác không yên tâm – tiếng
cạo tường và tiếng thì thầm có vẻ không thích hợp – nhưng không thể lùi bước. Tôi tiến tới.
Đứng cách lối đi nhở mấy mét, rồi tôi nhích dần giữa đường, tay nắm chăyj hai cây gậy.
không thấy ai trong bóng tối. Con đường chỉ dài chừng năm sáu mét và dù ánh sáng lời mờ, tôi
có thể thấy được bức tường phía sau. Có lẽ tai tôi bị đánh lừa vì âm thanh của radio hay tivi
vọng lại. Làm gì bây giờ?
Trong hẻm nhỏ, một vạt di động sát mặt đất. Tôi gồng mình, hạ thấp tầm nhìn. Trong một
nơi tối nhất, tôi thấy chúng. Mỗi tên bám sát một bên tường.
Kẻ bên trái tôi khúc khích cười rồi đứng dậy. R.V. Tôi đưa một gậy lên tự vệ. Bóng bên phải
tiến lên: Morgan James với mũi súng chĩa thẳng vào tôi. Đưa nốt gậy tay phải lên, rồi tôi nhận
ra chẳng ích lời gì nếu hắn nổ súng.
Lùi một bước, tôi chuẩn bị chạy, bỗng từ trong tối, phía sau R.V. một giọng nói nhẹ nhàng
cất lên:
- Không được bắn.
Đó là Gannen Harst, bảo vệ hàng đầu của Chúa tể ma-cà-chớp.
Trong thâm tâm, tôi có phần mong gặp hắn. Cảm giác gần như nhẹ nhõm hẳn. Không còn
phải chờ đợi nữa. Dù định mệnh an bài cho tôi ra sao, nó đã bắt đầu tại nơi này. Một lần đối
đầu sau cùng với Chúa tể Ma-cà-chớp. Kết quả sẽ là: Tôi giết nó, hoặc nó giết tôi. Kiểu nào cũng
vẫn tốt hơn là chờ đợi.
- Chào Gannen. Vẫn lang thang với thằng điên khùng, cặn bã đó sao?
Tức giận, nhưng không trả lời lại tôi, trái lại, hắn lên tiếng gọi:
- Chúa tể.
Cái bóng thứ tư bước ra từ sau Morgan James.
Khi nhìn rõ mái đầu hoa râm của Steve Leopard, tôi lên tiếng:
- Gặp lại mày tao rất mừng, Steve.
Chỉ nhìn thoáng qua R.V., Morgan James và Gannen Harst, nhưng tôi chú ý nhất vào Steve,
đo lường khoảng cách giữa nó và tôi, tính toán sao cho nó bị thương tổn khi tôi phóng cây dùi
cui. Ba tên kia không thành vấn đề, giết Chúa tể Ma-cà-chớp mới là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Steve nhận xét với bề tôi:
- Nó không hề ngạc nhiên khi thấy chúng ta.
Vẫn chưa tiến lên như Gannen Harst, Steve đứng sau Morgan James.
Tiến lên một bước, R.V. gầm gừ:
- Để tôi thanh toán nó.
Lần sau cùng tôi thấy lão, lão đeo kính sát tròng màu đỏ, sơn da màu tía, để trông giống
mà-cà-chớp hơn. Nhưng sau hai năm da và mắt lão đã thay đổi một cách tự nhiên, tuy nhiên so
sánh với những ma-cà-chớp cựu trào, màu đỏ của lão không đậm bằng.
Steve bảo R.V.
- Đứng im. Tất cả chúng ta sẽ xrs xác nó sau. Trước hết hãy kết thúc màn giới thiệu đã.
Darius.
Thằng bé tên Darius từ sau Steve bước ra. Nó mặc áo choàng màu xanh lá như Steve. Thằng
bé rùng mình nhưng làm ra vẻ uy nghiêm, tay cầm khẩu sungs bắn tên – một phát minh của
Steve – chĩa thẳng vào tôi.
Vẫn chờ Steve tiến lên một chút, không thèm quan tâm tới mũi tên của thằng bé, tôi ghê
tởm kêu lên:
- Bây giờ mày truyền máu cho cả trẻ con sao?
Steve mỉm cười:
- Darius là một ngoại lệ. Một trợ thủ đắc lực và cũng là một điệp viên quí giá.
Steve nhích nửa bước gần thằng bé. Cơ hội của tôi. Hoàn toàn tập trung vào Steve, tôi từ từ
co tay phải. Chỉ vài giây nữa tôi sẽ...
Đúng lúc đó Darius nói:
- Con bắn được chưa, cha?
CHA?
Steve trả lời:
- Được, con trai.
CON TRAI?
Trong khi đầu óc tôi quay mòng mòng như chong chong, Darius nhắm, nín thở, bóp cò, bắn
mũi tên đầu bọc thép thẳng vào tôi.