Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 11
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1468 chữ
- 2020-05-09 12:55:47
Số từ: 1575
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Mũi tên trúng vai phải, đẩy tôi bật ngửa ra sau. Đau đớn thét lên, tôi nhổ bật mũi tên, nhưng
đầu tên bị gãy vẫn nằm sâu trong thịt.
Chung quanh tôi bỗng toàn màu đỏ. Trong một thoáng, tôi tưởng mình sẽ ngất đi. Nhưng
rồi màu đỏ nhạt dần, nhà cửa đường đi lại hiện ra. Nghe tiếng chân bước tới, tôi nghiến răng cố
chống lại cơn đau xé thịt, tôi ngồi dậy. Steve đang dẫn đầu nhóm lừ dừ tiến tới.
Khi bị ngã, tôi đã làm rơi hai cây dùi cui. Tôi quơ tay nhặt, cả mẩu tên gãy để sử dụng như
một dao găm thô sơ. Gannen thấy hành động của tôi. Hắn bước tới trước Steve, ra lệnh cho R.V.
và Morgan James:
- Tản ra.
Chúng tách ngay sang hai bên. Thằng bé Darius đứng sau Steve. Trông nó như bị bệnh. Tôi
nghĩ, trước đây chắc nó chưa bắn ai bao giờ.
Quơ mấy vũ khí thảm hại về phía chúng, tôi rít lên:
- Lùi lại ngay.
R.V. cười nhạo:
- Ngon!
Morgan James ngọng nghịu lúng túng nói – vì từ khi bị bắn nát một bên mặt, hắn không nói
đàng hoàng nổi:
- Tr... tr... ông m... ày gh... ghê quá!
Tay đặt trên chuôi kiếm, sẵn sàng rút ra, Gannen Harst nói:
- Đừng để nó làm bất cứ điều gì. Đừng quên, dù bị thương nhưng nó vẫn rất nguy hiểm.
Từ sau vai Gannen Harst, Steve nhìn tôi, nói:
- Các người đánh giá thằng nhóc này cao quá. Với một vết thương như thế, thậm chí còn
không đứng dậy nổi đâu.
Tôi chống tay, cố đứng dậy:
- Thật sao?
Một lần nữa, tấm màn đỏ lại bao phủ chung quanh. Khi nhìn rõ lại, tôi thất Steve cười khoái
trá. Nó khích tôi đứng dậy là có mục đích. Làm trò giải trí của nó thêm hấp dẫn.
Vung vẩy mũi tên gãy về phía chúng, tôi bước giật lùi. Mỗi cử động nhỏ làm vai của tôi nhức
buốt. Rõ ràng tôi không thể lùi xa hơn nữa. Gannen không bỏ lỡ cơ hội. Hắn ra lệnh R. V. kềm
bên trái, Morgan James theo sát bên phải tôi, chặn kín hai đầu đường.
Hai chân lảo đảo, tôi cố đứng, thầm tính toán một kế hoạch. Tôi biết, chỉ một mình Steve có
thể giết tôi – lão Tí Nị đã tiên đoán: mcc sẽ bị diệt vong, nếu bất cứ kẻ nào, trừ Chúa Tể của
chúng, giết một trong số ba thợ săn chúng tôi. Chúng chỉ được phép bắt giữ tôi cho Chúa tể.
Sau cùng Gannen Harst rút kiếm, nói:
- Giết nó ngay đi. Nó đang nằm trong tay chúng ta. Đừng phí thời giờ nữa.
Steve cười cười:
- Từ từ. Ta muốn thấy nó đổ máu thêm chút nữa.
- Nhưng nếu vì mũi tên của con trai ngài, nó bị chảy máu tới chết thì sao?
- Không đâu. Darius bắn chính xác điểm ta đã dạy.
Steve quay lại nhìn con trai và bắt gặp đôi mắt khổ sở của thằng bé:
- Con không sao chứ?
- Dạ... Con chỉ không ngờ là quá... quá...
- Nhiều máu? Đêm nay con giỏi lắm. Nếu muốn, con không phải nhìn tới lúc kết thúc đâu.
Để kéo dài thời gian, hy vọng tìm ra lối thoát, tôi hổn hển nói:
- Làm sao mà... cuối cùng mày lại... có được một đứa con?
- Một câu chuyện dài, rắc rối lắm. Tao rất vui lòng cho mày biết, trước khi đâm cọc nhọn
qua tim mày.
- Ha ha! Mày nói ngược rồi. Đêm nay, tao mới là người kết liễu mạng mày.
Steve nhướng lông mày, nhìn tôi chế nhạo:
- Lạc quan cho tới phút cuối hả! Tommy chết ra sao? Với thái độ đàng hoàng hay như con
lợn rên xiết Crepsley?
Mấy câu nói của nó làm tôi sôi máu. Không thể nghĩ ngợi, tôi bật lên câu chửi thậm tệ nhất,
rồi phóng cây dùi cui thẳng vào nó. May mắn không ngờ, cây dùi cui bay trúng trán Steve. Nó
gục xuống với một tiếng kêu đầy kinh ngạc.
Lập tức, Gannen Harst quay phắt lại, săn sóc Chúa tể của hắn. Tôi chớp thời cơ, nhảy tới
Morgan James, đâm mũi tên gãy. Hắn vội rút lại, né tránh. Tôi lao vào hắn với vai phải bị
thương. Rú lên đau đớn vì mũi tên cắm sâu thêm vào thịt, nhưng... tôi thành công. Morgan
James ngã lộn ra sau.
Con đường trước mặt tạm thời thông thoáng. Tôi loạng choạng chạy, tay trái nắm chặt vết
thương để cầm bớt máu.
Phía sau, tôi nghe Steve gào lên:
- Ta không sao. Đuổi theo ngay, đừng để nó thoát.
Nếu không bị thương tôi có thể chạy nhanh hơn chúng, nhưng vì loạng choạng từng bước,
nên chỉ mấy giây sau chúng đã đuổi gần kịp.
Khi tiếng chân của những kẻ truy đuổi gần sát tới tôi, cánh cửa của một ngôi nhà bên trái
bật mở. Một người đàn ông ló đầu ra, giận dữ la lên:
- Cái gì mà ồn ào thế? Chúng tôi đang cố...
Tôi vội gào lên:
- Cứu! Giết người!
Ông ta mở rộng cửa, bước ra ngoài:
- Chuyện gì?
Tôi ngoái nhìn Steve và đồng bọn. Chúng đều đã ngừng lại. Tôi gào hết hơi:
- Cứu! Tụi giết người! Chúng bắn tôi!
Những nhà chung quanh bật đèn, những tấm màn cửa được vén lên. Người đàn ông tiến lại
gần tôi. Steve nhếch mép cười, đưa tay lên vai lấy cây súng bắn tên, bắm ông ta. Ngay lúc đó,
Gannen Harst gạt khẩu súng sang một bên, mũi tên không trúng đích. Nhưng người đàn ông đã
nhìn thấy ý đồ của Steve, vội chạy vào nhà.
Steve lập tức quát hỏi Gannen Harst:
- Mi làm gì vậy?
- Chúng ta phải ra khỏi đây ngay.
- Chưa giết được nó thì không đi đâu hết.
- Vậy thì giết ngay đi.
Hai mắt đầy thù hận, Steve trừng trừng nhìn tôi. Sau nó, R.V. và Morgan James hau háu nhìn
tôi, khao khát thấy tôi phải chết. Darius lùi ra xa. Không biết nó đang nhìn cảnh này không?
Steve tiến mấy bước gần hơn, nâng súng, nhắm thẳng vào tôi, rồi...
... hạ súng, không bắn, nó rầu rĩ nói:
- Không. Chết thế này quá thoải mái. Quá nhanh.
Gannen gầm lên:
- Đừng ngốc thế. Giết ngay đi. Đây là lần đụng độ thứ tư như đã được tiên đoán. Ngài phải ra
tay ngay lúc này, trước khi...
Steve gào lại:
- Ta làm những gì ta muốn.
Trong một thoáng, tôi tưởng nó tấn công kẻ tâm phúc nhất. Nhưng rồi nó bình tĩnh lại
gượng cười, nói:
- Gannen, ta biết mình đang làm gì mà. Không thể cho nó chết dễ dàng như thế được.
- Không là lúc này thì đến bao giờ?
- Đến khi thích hợp. Khi ta hành hạ nó, làm nó phải đau đớn như ta khi bị nó phản bội, để
chạy theo Crepsley.
Gannen rít lên:
- Còn lời tiên chi của ông Tí Nị.
Steve cười khểnh:
- Dẹp chuyện đó đi. Ta tự tạo định mệnh cho mình. Lão già thô lỗ đó không thể điều khiển
đời ta được.
Hai mắt đỏ của Gannen mờ đi vì phẫn nộ. Hắn muốn Steve giết tôi, để một lần quyết định
cho xong Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo. Hắn còn tranh luận thêm, nếu lúc đó không có nhiều
cánh cửa hé mở và nhiều người lấp ló nhìn ra ngoài. Gannen nhận thấy mối nguy hiểm, vì đã
làm nhiều người chú ý. Hắn lắc đầu, kéo ngược Steve lại, ra lệnh cho R.V. và Morgan James cùng
rút lui.
Steve cười lớn, ngoắc tay nói với tôi:
- Sẽ bắt lại mi sau, mcr nửa mùa.
Muốn nguyền rủa nó mấy câu nhưng tôi không còn đủ sức. Hơn nữa, tôi cần phải ra khỏi
đây ngay. Nếu mọi người ra ngoài và gặp tôi, càng thêm rắc rối. Họ sẽ báo cảnh sát, đưa tôi tới
bệnh viện, rồi bị nhận diện, và bị... bắt. Tôi vẫn đang là kẻ bị truy nã. Người dân quanh đây có
thể không biết về kể tình nghi giết người – Darren Shan, nhưng cảnh sát thì biết.
Quay lưng lại với đám người hiếu kỳ, tôi lê bước tới cuối khu nhà, ngồi dựa tường nghỉ
ngơi. Lau mồ hôi và nước mắt, rồi tôi kiểm tra vết thương vẫn còn đang chảy máu. Nhưng
không còn đủ thời gian. Mọi người đang tràn ra đường. Chẳng bao lâu nữa tin có vụ bắn giết
trong khu phố thể theo sẽ tới tai cảnh sát.
Gượng trống tay đứng dậy, tôi lảo đảo đi dọc con đường, hy vọng đưa tôi ra khỏi khu dân
cư. Tôi thử chạy nhưng quá đau, nên chỉ cố bước nhanh hơn. Mỗi bước đi máu càng chảy nhiều
hơn, đầu choáng váng, tôi tự hỏi sẽ cố đi được bao lâu nữa, trước khi ngã quị vì mất quá nhiều
máu, hoặc vì quá căng thẳng.