• 1,980

Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 8


Số từ: 2072
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
- Đứng lại. Một trong chin tên ma-cà-chớp đứng trước Steve la lên khi chúng tôi còn cách nó
chừng năm mét. Chúng tôi ngừng lại. Lúc này tôi thấy rõ Steve đang đứng trên xác một người
trong đoàn xiếc. Pasta O’Malley. Tôi cũng thấy Gannen Harst đứng bên phải Steve, gươm tuốt
trần, chăm chăm nhìn chúng tôi.
Tên ma-cà-chớp quát bảo ông Vancha:
- Bỏ mấy ngôi sao xuống.
Thấy ông không làm theo, hai ma-cà-chớp khác nâng cao cây giáo, hướng thẳng về phía
ông. Nhún vai, ông Vancha cài shuriken lại vào đai, hạ tay xuống.
Tôi ngước nhìn lên Shancus đang đong đưa theo làn gió nhẹ. Tấm đòn ngang kêu kẽo kẹt.
Với tôi, âm thanh đó lớn hơn bình thường vì đang trong giai đoạn trần tẩy. Nghe như tiếng rít
của một con lợn lòi.
Tôi gầm lên với Steve:
- Đưa nó xuống.
Steve nhỏ nhẹ nói:
- Tao không có ý đó. Tao thích hình ảnh nó đong đưa như thế. Có lẽ tao sẽ treo cha mẹ nó
hai bên. Cả em trai em gái nó nữa. Cả gia đình được bên nhau. Mày thấy sao?
Ông Vancha hỏi Gannen Harst:
- Sao mi có thể đi cùng gã điên rõ này chứ? Ta không cần biết Des Tí Nị nói gì về hắn, tên
loạn trí này không thể làm được gì ngoài chuyện làm ô nhục cho ma-cà-chớp mà thôi.
- Vì Steve là máu của ma-cà-chớp. Em không đồng ý với đường lối của ông ta – chính ông ta
cũng biết, nhưng ma-cà-chớp không giết người chung dòng máu.
- Nếu kẻ nào phạm luật thì phải giết. Leonard sử dụng súng đạn. Nếu làm như thế, bất cư
ma-cà-chớp nình thường nào cũng sẽ bị tử hình.
- Nhưng Steve không bình thường, mà là Chúa tể. Desmond Tí Nị đã nói, nếu không tuân
phục Chúa tể, ma-cà-chớp sẽ bị tiêu diệt. Dù em muốn hay không, Steve có quyền bẻ cong luật
lệ, thậm chí bỏ hết luật lệ. Tât nhiên em mong muốn ông ta không phạm luật, nhưng địa vị em
không thể trừng trị nếu Steve phá luật.
- Mi chấp nhận những hành động của hắn?
- Không. Nhưng thị tộc chấp nhận. Em chỉ là một nô bộc của họ. Lịch sử có thể phán xét
Steve. Em chỉ làm bổn phận được chỉ định: là phục vụ và bảo vệ.
Trước ánh mắt trừng trừng của người anh, Gannen chỉ bình thản nhìn lại.
Steve ha hả cười hỏi tôi:
- Gia đình đoàn tụ vui vẻ chứ? Tao đang hi vọng mày sẽ đến đây cùng Annie và Darius.
Tưởng tượng chúng ta sẽ vui vẻ đến chừng nào.
Tôi chỉ muốn lao vào, xé toang họng nó với hai bàn tay trần và hai hàm răng. Nhưng đám vệ
sĩ của nó sẽ băm thây tôi trước khi tôi kịp ra ta. Đành kiên nhẫn chờ thời cơ, tôi nói:
- Lúc này họ đã xa đi khỏi đây rồi.
- Con trai tao sao rồi? Mày giết nó rồi hả?
- Tao không phải giết. Khi thấy máy giết Shancus, nó đã nhận ra mày là quái vật. Tao đã kể
cho nó nghe quá khứ huy hoàng của máy. Annie cũng cho nó biết mọi chuyện. Không bao giờ
nó nghe theo lời mày nữa đâu. Mày mất nó rồi. Darius không còn là con trai của mày nữa.
Tôi muốn làm Steve đau đớn bằng lời nói. Nhưng nó chỉ cười hềnh hệch cười:
- Tốt thooi. Thật ra tao chưa bao giờ ưa nổi nó. Một thằng nhóc gầy nhom, ủ dột. Không biết
thưởng thức máu. Tuy nhiên... tao tin là nó sẽ sớm thèm máu thôi.
- Tao không tin.
Steve huênh hoang:
- Tao đã truyền máu cho nó. Nó mang nửa dòng máu ma-cà-chớp rồi.
Tôi cười:
- Không đâu. Nó là một ma-cà-rồng nửa mùa. Như tao.
Steve hoang mang, trừng trừng nhìn tôi:
- Mày truyền máu lại cho nó?
- Chính xác. Bây giờ nó là một đồng loại của chúng tao. Tao nói rồi, nó không còn là con mày
nữa... trên bất cứ phương diện nào.
Mặt Steve sa sầm:
- Mày không được làm như thế. Thằng bé là của tao.
- Chưa bao giờ nó là của mày. Mày chỉ lừa gạt để nó tin thế thôi.
Steve định trả lời, nhưng rồi chỉ lắc đầu, làu bàu:
- Không sao. Thằng nhóc không quan trọng. Để sau này tao sẽ tính sổ cả hai mẹ con nó. Bây
giờ hãy trở lại vấn đề hay hơn. Tất cả chúng ta đều biết rõ lời tiên tri rồi.
Hất đầu về phía lão Tí Nị đang dạo quanh mấy cái xe và lều bạt cháy – rõ ràng không quan
tâm tới tôi và nó – Steve nói tiếp:
- Darren hoặc Vancha sẽ giết tao, hoặc tao sẽ giết một trong hai tụi bây, để quyết định số
phận Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo.
Giọng khinh thường, ông Vancha lên tiếng:
- Nếu Tí Nị tiên tri đúng.
Steve nhăn mặt hỏi:
- Ông không tin ông ta.
- Không tin hoàn toàn, Tí Nị và con gái lão...
Ông nhìn bà Evanna, nói tiếp:
- ... có kế hoạch riêng của họ. Ta chấp nhận hầu hết những gì họ tiên đoán, nhưng không
xem những tiên đoán của họ như những sự kiện tuyệt đối chính xác.
- Vậy thì tại sao ông có mặt tại đây?
- Phòng khi... chúng chính xác.
Steve có vẻ bối rối:
- Sao ông có thể không tin? Desmond Tí NỊ là tiếng nói của định mệnh. Ông ấy nhìn thấu
tương lai, biết tất cả những gì đã và sẽ xảy ra. Tương lai là do chính chúng ta tạo ra. Bất chấp
chuyện xảy ra đêm nay, ta tin thị tộc ta sẽ chiến thắng thị tộc của mi. Nhưng dù sao ta sẽ vẫn
giết mi. Chỉ để... an toàn hơn.
Steve run rẩy vì phẫn nộ:
- Ông là một kẻ rò dại ngu xuẩn.
Nhìn tôi, nó hỏi:
- Tao tin là mày tin lời tiên tri?
- Có thể.
- Chắc chắn là mày tin. Vancha không đáng kể. Tao và mày là những đứa con của định mệnh,
là người thống trị và kẻ nô lệ, là người chiến thắng và kẻ bị thống trị. Hãy dẹp Vancha sang một
bên, một mình bước lên đây. Tao thề là sẽ đấu sòng phẳng. Mày và tao, hai gã đàn ông. kẻ thắng
người thua. Một Chúa tể Ma-cà-chớp, hoặc một Ông Hoàng Ma-cà-rồng sẽ cai trị đêm tối.
- Mày là kẻ dối trá. Sao tao có thể tin là mày không giăng bẫy?
- Không. Tao thề.
- Lời thề của mày có ý nghĩ gì đâu.
Tôi nhìn ông Vancha, hỏi:
- Ông nghĩ sao?
- Không. Chúng ta cùng đánh nó.
- Nhưng nếu nó định đấu sòng phẳng với cháu...
- Quỷ dữ không biết sòng phẳng là gì đâu. Nó lừa gạt. Bản chất của nó là vậy. Chúng ta không
làm gì theo ý nó hết.
Tôi nhìn lại Steve:
- Dẹp đề nghị đó của mày đi. Nào, tiếp theo là gì đây/
Trông Steve như sắp nhảy qua hàng ma-cà-chớp để tấn công tôi. Răng nhe ra, hai bàn tay
xoắn vặn vào nhau, toàn thân run lên vì tức giận. Gannen Harst cũng nhìn thấy điều đó, nhưng
tôi ngạc nhiên nhìn thấy: thay vì bước lên làm Steve bình tĩnh lại, ông ta lùi lại nửa bước. Hình
như đã quá chán ngán vị chúa tể điên rồ độc ác, ông ta muốn Steve nhào ra, bằng cách này hay
cách khác, giải quyết vấn đề này cho xong.
Nhưng đúng lúc tường như khoảnh khắc kết thúc cuộc đối đầu, Steve bỗng dịu xuống, mỉm
cười. Rồi nó thở dài nói:
- Tao đã cố hết sức làm cho mọi người cũng thoải mái. Nhưng có những kẻ không muốn
tham gia. Rất tốt. Nào, đây là chuyện... tiếp theo.
Đặt ngón tay lên miệng, nó huýt sáo lanh lảnh. Từ sau giá treo cổ, R.V bước ra. Lão cựu
chiến sĩ môi trường râu rậm nâng một sợi dây thừng giữa ba móc tay lẻ loi (những móc khác
đã bị ông Cao bẻ gãy trước khi chết).
Lão giật sợi dây. Một phụ nữ bị trói lê bước tiến ra. Debbie!
Tôi chờ đợi sự việc này, nên không bị hốt hoảng. R.V. kéo Debbie tiến lên mấy bước, nhưng
ngừng lại cách xa Steve một khoảng. Trông con người đã một thời là chiến sĩ bảo vệ hòa bình
và bà mẹ thiên nhiên không được vui. Đầu lắc lư, mắt lơ đãng, lão cắn môi dưới tới ứa máu.
Lần đầu tôi gặp R.V., lão là một người tình nguyện nhiệt tình tranh đấu để cứu thế giới khỏi
nạn ô nhiễm. Rồi lão trở thành một quái vật điên rồ chỉ thèm khát trả thù vì đôi tay bị mất. Bây
giờ lão chỉ còn là một đống tơi tả, ân hận.
Steve không chú ý tới vẻ bối rói của R.V. Nó chỉ chăm chăm nhìn Debbie, rồi quay sang tôi
bỡn cợt:
- Đẹp không? Trông cứ như thiên thần. Giống chiến binh hơn lần cuối cùng chúng ta gặp
nhau, nhưng chính vì thế lại càng dễ thương hơn.
Mắt nó sáng lên, quỷ quyệt:
- Thật đáng tiếc nếu tao bảo R.V. móc ruột ả như một con chó dại.
Không chớp mắt, tôi bình tĩnh nói:
- Mày không dùng cô ấy để chống lại tao được đâu. Cô ấy biết mày là ai và nguy hiểm nào
đang chờ đợi. Tao yêu cô ấy, nhưng bổn phận tao là đặt thị tộc lên hàng đầu. Cô ấy hiểu điều
đó.
- Mày định sẽ đứng đó nhìn ả chết?
Tôi chưa kịp trả lời, Debbie đã gào lên:
- Đúng!
Steve rên rẩm:
- Các người cố tình làm phiền tao. Tao ráng đàng hoàng, nhưng các người đã ném trả sự tử
tế đó vào mặt tao...
Nó nhảy khỏi xác Pasta O’Malley, gầm gừ quát tháo, sải chân lui tới sau đám vệ sĩ. Tôi chăm
chú nhìn. Nếu nó tiến ra xa hơn, tôi tấn công ngay. Nhưng dù đang cơn phẫn nộ, nó cũng rất
thận trọng.
Thình lình, nó đứng phắt lại:
- Được. R.V – giết nó đi.
R.V bất động. Lão thiểu não lom lom nhìn mặt đất.
- R.V! Lão nghe gì không? Giết ả ngày.
- Tôi... không muốn...
R.V. lắp bắp, mắt ngước lên. Tôi thấy trong mắt lão đầy vẻ hoang mang và đau kkhoro.
- Steve, đáng lẽ ngài không nên giết thằng bé. Nó không làm gì hại chúng ta. Hành động đó
là không đúng. Trẻ em là tương lai.
- Ta làm những gì phải làm. Bây giờ mi cũng sẽ phải làm như ta.
- Nhưng cô ta không là ma-cà-rồng...
- Nó làm việc cho chúng.
R.V. rên rỉ:
- Tôi biết. Nhưng vì sao phải giết cô ta? Vì sao ngày đã giết thằng bé? Chúng ta chỉ muốn
giết Darren. Nó là kẻ thù. Nó là kẻ duy nhất phải trả giá cho hai bàn tay của tôi.
Steve gầm lên, tiến lại ma-cà-chớp rậm râu:
- Đừng giở trò phản lại ta. Chính mi cũng từng giết người, cả người có tội và người vô tội.
Đừng giảng luân lý với ta. Không hợp với mi đâu.
- Nhưng... nhưng... nhưng...
- Im. Đừng lắp bắp nữa. Giết nó đi.
Steve gào thét, bước ra khỏi đám vệ sĩ. Chớp thời cơ, tôi phóng tới. Nhưng ông Vancha đã
vượt lên trước tôi.
- Này!
Ông nhảy tới, rút một shuriken, phóng vào Steve. Một tên vệ sĩ nhào ra, hứng ngôi sao vũ
khí đang vù vù bay tới, hy sinh mạng sống để cứu chúa tể.
Khi những tên kia xông lên chặn đường ông Vancha, tôi rút khẩu súng mượn của bà Alice,
đưa cao tay, bắn ba phát chỉ thiên: tín hiệu mở màn bạo động.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.