• 1,980

Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 7


Số từ: 1622
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Đường hầm có nhiều khúc cong, nhưng tiến thẳng ở cửa ra sân. Tôi và ông Vancha lẳng lặng
đi bên nhau. Nếu Steve đang chờ đợi và nếu đêm tối chống lại chúng tôi, thì chỉ trong vài giờ
nữa một trong hai sẽ chết. Trong hoàn cảnh này, chẳng còn gì để nói. Chắc có lẽ ông Vancha
đang cầu nguyện với thần linh ma cà rồng. Lo lắng chuyện xảy ra sau cuộc chiến, tôi vẫn không
ngừng nghĩ cách ngăn chặn sự xuất hiện của Chúa tể Bóng Tối.
Dọc đường đi, chúng tôi không thấy ai, không thấy dấu hiệu có bẫy. Ra khỏi đường hầm,
chúng tôi đứng chết lặng trước cảnh hỗn loạn do đám bộ hạ của Steve đã gây ra. Đứng cách xa
bên trái chúng tôi một chút, Evanna cũng đang quan sát cuộc tàn sat đó. Lều bạt xe cộ của
Gánh Xiếc Quái Dị đang ngùn ngụt cháy. Đó là nguyên nâhn của những cột khói đang cuồn cuộn
lên không. Trên khan đài, cách đường hầm chừng hai mươi mét, diễn viên và nhân viên trong
đoàn xúm xít bên nhau. Trong số họ, tôi thấy Harkat đứng gần Evra và Merla. Chưa bao giờ
khuôn mặt xám ngoét của anh ta có vẻ phẫn nộ đến thế. Vây quanh họ là tám ma mới vũ trang.
Những ngọn đèn pha từ bên trong rọi thẳng vào họ. Xác chết ngổn ngang chung quanh. Hầu hết
là nhân viên hậu đài, nhưung có một ngôi sao từng gắn bó với gánh xiếc lâu năm: người nghệ sĩ
uốn dẻo Alexander Xương Sườn sẽ chẳng bao giờ còn xuất hiện trên sân khấu nữa.
Giật bỏ mảnh vải che mắt, tôi cố điều chỉnh mắt cho quen với anh sáng chói chang, tìm
Debbie trong số người sống sót. Không một dấu vết nào của cô. Hốt hoảng, tôi đưa mắt quan
sát những khuôn mặt, những thân hình người chết. Nhưng cũng không thấy Debbie.
Nhều ma-cà-chớp và mà mới tuần tra sân bóng, đi vòng quanh xe cộ và lều bạt đang cháy,
để kiểm tra ngọn lửa. Từ sau một giàn thiêu cao nhất, lão Tí Nị bước ra, xuyên qua màn lửa, hai
bàn tay phủi lên nhau. Lão đeo găng tay và đội cái mũ cao nghều nghệu màu đỏ của... ông Cao!
Tôi chợt hiểu ngay, lão đã đặt xác ông Cao trong lều, để hỏa tang. Trông lão vẫn bình tĩnh,
nhưng với cái mũ và đôi găng tay, có thể thấy là lão cũng có phần xúc động vì cái chết của con
trai.
Giữa cái lều đang cháy và những người sống sót là một giá treo cổ mới vội vàng dựng lên.
Nhiều dây thong lọng lủng lẳng trên thanh xà ngang, nhưng chỉ một sợi giữ cái cổ khẳng khiu
tội nghiệp của cậu bé rắn – Shancus.
Tôi gài lên, xông tới. Ông Vancha nắm cánh tay tôi ghì lại. – Bây giờ chúng ta chẳng có thể
làm gì cho nó được nữa.
- Nhưng...
- Nhìn thấp xuống đi.
Nhìn xuống, tôi thấy một nhóm ma cà chớp đang tập buộc dây dưới xà ngang. Tất cả bọn
chúng đều trang bị gươm hoặc rìu. Sau chúng, đứng trên một vậtcao, Chúa tể Ma-cà-chớp,
Steve Leopard. Nó chưa thấy chúng tôi.
Tôi gồng người. Ông Vancha vội nói:
- Bình tĩnh. Đừng hấp tấp.
Đảo mắt từ phải sang trái, ông thì thầm:
- Tại đây có khoảng bao nhiêu Ma-cà-chớp và ma mới? Chúng còn ẩn nupws trên khan đài
hay sau những lều bạt cháy không? Hãy tính toán thật chính xác trước khi chúng ta hành động.
Hít một hơi thật sâu, tôi cố bắt mình phải suy nghĩ thật bình tĩnh, rồi quan sát. Mười bốn
ma-cà-chớp – chin tên tụ tập quanh Steve – hơn ba chục ma mới. Không thấy Gannen Harst.
Nhưng rất có thể ông ta đang đứng gần Steve, trà trộn trong người của gánh xiếc, giữa chúng
tôi và giàn treo cổ.
Ông Vancha nói:
- Theo ta, có hơn một chục ma-cà-chớp, số ma mới gấ ba lần, đúng không?
- Khoảng đó.
Ông nháy mắt:
- Lợi thế nghiêng về chúng ta, thưa ngài.
- Ông nghĩ thế sao?
- Chắc chắn.
Ông nói với giọng hăng hái giả tạo. Cả hai chúng tôi đều biết tình hình không sáng sủa gì.
Chúng tôi thua kém kẻ thù từ người tới vũ khí. Con chủ bài của chúng tôi chỉ là ma-cà-chớp và
ma mới không được phép giết chúng tôi. Lão Tí Nị đã tiên tri, ngoài chúa tể của chúng, bất cứ
kẻ nào khác giết chúng tôi, ma cà chớp sẽ bị diệt vong.
Không nói với nhau một lời, nhưng chúng tôi cùng tiến lên một lúc. Hai tay tôi cầm hai con
dao. Ông Vancha đã rút ra mấy ngôi sao bạc. Ông tin khi đánh xáp lá cà, tay không hiêu quả
hơn. Evanna theo sát gót chúng tôi.
Đám ma mới vây quanh người của gánh xiếc thấy chúng tôi tiến tới nhưng không phản ứng,
chỉ xiết chặt vòng vây quanh tù nhân của chúng hơn. Thậm chí cũng không báo cho đồng bọn
sự có mặt của chúng tôi. Ròi tôi hiểu vì sao. Steve và bộ hạ của nó đã phát hiện ra chúng tôi.
Steve đang đứng trên một cái thùng – hay một vật gì đó – vui vẻ nhìn chúng tôi. Trong khi đó,
đám ma-cà–chớp đứng trước nó lăm lăm vũ khí, bảo vệ.
Chúng tôi phải đi qua nhóm tù nhân để tới Steve, ngừng lại trước Evra, Merla và Harkat. Hai
vợ chồng đầm đìa nước mắt. Đôi mắt xanh lè của Harkat long lanh phẫn nộ. Anh ta đã kéo khẩu
trang xuống, để lộ những cái răng xám xịt nhọn hoắt (anh ta có thể sống nửa ngày không đeo
khẩu trang).
Tôi nhìn Evra và Merla đầy ân hận, rồi nhìn xác con trai họ đang lủng lẳng dưới giá treo cổ.
Đám ma mới nhìn tôi cảnh giác, nhưng không phản ứng gì.
Ông Vancha giật khuỷu tay tôi:
- Đi thôi.
Không thể không nói vài lời với Evra và Merla, tôi nghẹn ngào:
- Tôi... rất tiếc... Nếu có thể... tôi sẽ không...
Evra và Merla im lặng. Rồi với một tiếng thét lanh lảnh, Merla nhào ra khỏi đám lính gác
chung quang, xông vào tôi, vừa gào vừa cào và nhổ nước bọt lên mặt tôi:
- Tôi căm ghét câu. Con tôi chết là vì cậu.
Tôi đứng im. Nhục nhã. Merla ghì tôi xuống đất, rồi vừa khóc vừa đánh đấm tôi. Đám ma
mới tiến lại, kéo chị ấy ra. Nhưng Steve quát lên:
- Không. Mặc chúng nó. Vui đấy chứ.
Merla quay mặt tôi lại. Thậm chí tôi không đưa tay lên che chắn. Chị ta chửi rủa tôi thậm tệ.
Ước gì đất nứt ra, nuốt gọn tôi vào.
Rồi... Merla cúi sát mặt xuống, như sắp cắn tôi, chị ấy thì thầm:
- Steve đang giữ Debbie.
Tôi trố mắt nhìn. Merla tiếp tục gào thét chửi rủa, rồi lại ghét sát tôi thì thầm:
- Chúng tôi không chống đối. Nó tưởng chúng tôi hèn nhát. Chúng tôi chờ cậu, vì Harket bào
cậu sẽ tới để hướng dẫn chúng tôi.
Ghì chặt đầu, chị nhìn thẳng mắt tôi, mỉm cười qua làn nước mắt:
- Cậu không có lỗi. Chúng tôi không thù oán cậu đâu. Chính Steve mới là con quỷ.
- Nhưng nếu tôi... không... Nếu tôi bảo ông Vancha giết R.V...
-Đừng nghĩ thế nữa. Cậu không đáng trách. Giờ thì hãy giúp chúng tôi giết lũ man rợ. Khi
sẵn sàng, hãy ra tín hiệu, chúng tôi sẽ đáp ứng. Chúng tôi sẽ chiến đấu đến người cuối cùng.
Nói xong, Merla lại gào thét, bóp cổ tôi, rồi lăn xuống đất, khóc thảm thiết. Evra xông vào,
kéo vợ vào với nhóm. Anh nhìn tôi, chỉ nhìn một thoáng, nhưng tôi thấy biểu lộ tất cả những gì
tôi đã thấy trong đôi mắt Merla: Căm hận Steve và đồng bọn, nhưng xót thương tôi.
Tôi vẫn cảm thấy có lỗi vì những gì đã xảy ra cho Shancus và những người khác. Nhưng tình
cảm của Evra và Merla cho tôi nghị lực để chịu đựng. Nếu họ căm thù tôi, có lẽ tôi không thể
tiếp tục nổi nữa. Nhưng bây giờ được họ ủng hộ, tôi không chỉ cảm thấy có thể tiếp tục, tôi còn
cảm thấy mình phải làm... vì họ.
Giả bộ lảo đảo cố đứng dậy. Khi ông Vancha chạy ra giúp, tôi nói nhỏ thật nhanh:
- Họ theo chúng ta. Chúng ta đánh, họ sẽ đánh. Dìu tôi đi, làm như tôi không thể nói được,
ông tiếp tục hỏi, tôi bị đánh có đau không, có sao không, có muốn nghỉ ngơi không.
Gạt ông ra, tôi nói:
- Cháu không sao.
Quay lưng lại bạn bè trong gánh xiếc như họ đã làm nhục mình. Tôi chỉ mấp máy môi, đủ để
ông nghe.
- Merla nói Steve đã bắt Debbie.
Ông thì thầm lại:
- Có thể chúng ta không có khả năng cứu cô ấy.
- Cháu biết. Nhưng chúng ta sẽ cố chứ?
Im lặng một lúc. Ông ậm ừ:
- Được.
Chúng tôi rảo bước tới thẳng giá treo cổ. Con thú ma-cà-chớp nửa mùa đang đứng đợi, nửa
khuôn mặt khuất sau cái bóng của Shancus Von đang đong đưa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.