• 2,104

Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 10


Số từ: 1803
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Chúng tôi theo Steve và Gannen Harst xuống đồi, vào sân bóng. Chúng đang chạy tới dòng
sông, nhưng không chạy với tốc độ tối đa. Chúng không bị thương, và giống như chúng tôi,
chúng tuyệt đối chấp nhận một trận đấu. Chính xác là một cuộc so tài lần cuối, khắc nghiệt và
đẫm máu.
Trong khi chạy xuống đồi, bỏ lại phía sau sân bóng, ánh sáng và tiếng huyên náo, đầu tôi
bới nhức dần. Nhưng tôi nhận ra, thể lực quá cạn kiệt. Thậm chí dù một hoạt động nhỏ cũng là
một cố gắng quá lớn. Hi vọng khi đuổi kịp kẻ thù, kích thích tố trong tôi sẽ bùng phát lại.
Vừa xuống tới mặt đất bằng phẳng dưới chân đồi, tôi loạng choạng vì bị trượt chân. Ông
Vancha vội nắm lấy tôi, hỏi:
- Mệt à?
- Mệt khủng khiếp.
- Có lẽ mi không nên tiến lên nữa, nghỉ tại đây và...
- Thôi đi. Cháu sẽ tiếp tục, dù phải bỏ...
Cười lớn, ông xoay đầu tôi lại, quan sát mặt tôi, đôi mắt nhỏ của ông u ám khác thường.
- Mi sẽ là một ma-cà-rồng tài giỏi. Hi vọng ta còn sống để chúc mừng khi mi trở thành một
ma-cà-rồng hoàn toàn.
- Ông không định gieo tư tưởng chủ bại vào đầu cháu đáy chứ?
Ông gượng cười:
- Không. Chúng ta sẽ thắng. Tất nhiên là như thế. Ta chỉ...
Vỗ mạnh lưng tôi, ông đẩy tôi đi. Cố gắng lê từng bước, tôi lại cố đuổi theo Steve và Gannen,
nhưng giữ cho thân mình thư giãn, để hà tiện năng lượng.
Tới dòng sông, Steve và Gannen rẽ phải, chạy dọc bờ. Khi tới cửa vòm của một cây cầu
chúng ngừng lại. Có vẻ như Gannen đang cố thuyết phục Steve điều gì. Tôi đoán ông ta định phi
hành, cõng nó trên lưng, chạy thoát khỏi chúng tôi như lần trước. Steve giận dữ gạt phắt tay
Gannen ra. Khi chúng tôi tới gần, Gannen xuôi vai, lo lắng gật đầu. Rồi cả hai, quay lưng lại cây
cầu, rút vũ khí đứng chờ.
Tôi và ông Vancha ngừng chạy, từ từ bước tới. Tiếng chân của Tí Nị và Evanna theo sát phía
sau. Nhưng tôi không quay lại nhìn.
Khi bước vào tới tầm bắn, tôi thì thầm bảo ông Vancha:
- Sử dụng shuriken được rồi đó.
- Làm thế không đàng hoàng. Chúng công khai đứng chờ một cuộc đấu sòng phẳng. Chúng
ta phải đối đầu đàng hoàng với chúng.
Ông nói đúng. Giết chóc một cách tàn nhẫn không là cung cách của ma-cà-rồng. Nhưng tôi
vẫn mong sao ông dẹp bỏ nguyên tắc... một lần, hạ gục chúng bằng cách phóng những ngôi sao
bạc của ông. Đơn giản và đảm bảo hơn nhiều.
Chúng tôi ngừng lại, cách Steve và Gannen mấy mét. Đôi mắt long lanh sôi nổi của Steve
thấp thoáng vẻ sợ hãi. Nó biết lúc này không còn cơ hội cho những trò lừa bịp nào nữa. Đây là
một cuộc đấu sòng phẳng minh bạch, và đó là điều nó không thể điều khiển theo ý muốn.
Gannen cúi đầu trước ông Vancha:
- Chào anh.
- Chào. Ta mừng vì cuối cùng mi cũng đối đầu với chúng ta như một sinh vật thật sự của
đêm tối. Có lẽ trong cái chết, mi có thể tìm lại danh dự mi đã từ bỏ khi còn sống.
- Đêm nay danh dự sẽ chia đều cho tất cả, người sống và kẻ chết.
Steve thở dài:
- Danh dự không quá nhiều để chia đều đâu.
Quay sang tôi, nó hỏi:
- Sẵn sàng chết chưa, Shan?
Bước tới, tôi trả lời:
- Nếu đó là định mệnh đã an bài, ta sẵn sàng. Nhưng tao cũng sẵn sàng để giết.
Dứt lời, tôi vung kiếm, xuất chiêu đầu tiên, mở màn Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo.
Đứng tại chỗ, Steve nâng kiếm, ngắn hơn kiếm tôi và dễ xoay sở hơn – phá thế tấn công của
tôi. Gannen Harst đâm tôi bằng cây kiếm dài, nhưng ông Vancha đập thân kiếm chệch khỏi
mục tiêu rồi kéo tôi khỏi vòng nguy hiểm của em trai ông.
Ông chỉ kéo nhẹ, nhưng với tình trạng tôi lúc này, tôi bị loạng choạng ngã bật ra sau, nằm
một đống gần lão Tí Nị và Evanna. Trong khi tôi đang cố đứng dậy, ông Vancha nhào vào cuộc
chiến với Steve và Gannen. Chỉ với hai tay không, ông loang loáng chống đỡ những đường kiếm
của chúng.
Tí Nị nhận xét với con gái:
- Đúng là một sinh vật đáng sợ của đêm tối. Ta khoái hắn.
Evanna không trả lời. Toàn bộ tinh thần bà ta tập trung vào trận đánh. Nhưng trong mắt bà
ta thoáng vẻ lo lắng bất an. Lúc đó, tôi hiểu là Evanna đã nói thật. Bà ta thật sự không biết diễn
biến sẽ ra sao.
Trận đánh đang đạt tới tốc độ phi thường. Steve ra một đường kiếm gần bả vai ông Vancha.
Ông trả miếng bằng một cú đá ngay ngực nó. Gannen rạch một đường từ ngực tới hông ông.
Ông Vancha chộp tay cầm kiếm của em, bẻ quật nó ra sau, làm xương cổ tay gãy răng rác.
Gannen nghẹn thở vì đau, buông rơi kiếm, rồi cúi xuống, nhặt lại kiếm bằng tay trái. Khi
Gannen đứng thẳng lại, bị ông Vancha thúc mạnh gối trúng đầu văng ra xa.
Ông quay phắt lại Steve, nhưng Steve đã chuẩn bị. Nó quơ kiếm không để ông Vancha lại
gần. Ông cố bắt thanh kiếm, nhưng chỉ làm bàn tya bị rách. Tôi lảo đảo tới bên ông, hai chân
kéo lê nặng như chì, nhưng ít ra có thể cung cấp cho Steve hai mục tiêu. Nếu tôi làm nó xao
lãng được, ông Vancha sẽ có cơ hội thấy rõ thế thủ và tấn công của nó.
Thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, tôi tiến lên ngang hàng với ông Vancha. Gannen đã trở lại,
bổ kiếm lên đầu ông anh. Ông Vancha vội lùi lại. Tôi đâm Gannen. Steve gạt kiếm tôi sang một
bên, tay kia đấm thẳng vào giữa hai mắt tôi. Giật mình, tôi bật ra sau. Nó chĩa mũi kiếm thẳng
mặt tôi.
Nếu Steve nắm kiếm bằng hai tay, nó đã có thể thúc mũi kiếm xuyên qua mắt tôi. Nhưng
với một tay nó không thể đâm thẳng theo ý muốn. Tôi gạt vũ khí ra bằng ta trái. Một vết cắt
toang hoắc ngay dưới khuỷu tay làm tôi cảm thấy mấy ngón tay không còn chút sức lực nào.
Vội đưa kiếm lên đỡ nhát thứ hai của nó. Nhưng nó chỉ ra đòn giả. Xoay người, nó quăng
mình vào vai phải, rồi đập một cú cực mạnh lên ngực tôi. Tôi ngã nhào ra sau, buông rơi thanh
kiếm. Một tiếng thét vang lên sau tôi. Tôi đổ rầm lên ông Vancha. Chân tay chúng tôi vướng víu
vào nhau.
Không hơn một giây, ông Vancha đã gỡ tay chân khỏi tôi. Nhưng Gannen Harst chỉ cần một
giây đó. Phóng tới – nhanh tới nỗi gần như tôi không nhìn thấy – Gannen thúc mũi kiếm vào
lưng dưới ông Vancha, rồi đẩy mũi kiếm lòi ra khỏi bụng ông.
Mắt, miệng ông Vancha mở lớn. Gannen đứng sau ông một lúc, rồi bước lui, rúi kiếm lại. Cả
bụng và lưng ông Vancha máu đều trào ra. Mặt rúm ró, chân tay co giật, ông đau đớn đổ sụp
xuống.
Mặt hốc hác, mắt thất thần, Gannen thì thầm:
- Thưa anh... Xin thần linh tha tội cho em. Mặc dù chính em cũng không bao giờ cs thể tha
thứ cho mình.
Tôi nhích khỏi ông hoàng vừa bị hạ, lần mò tìm thanh kiếm. Steve đứng cười sằng sặc,
Gannen cố bình tĩnh lại, đạp lên thank kiếm c ủa tôi. Tay trái còn lành lặn tra kiếm vào vỏ, rồi
nắm đầu tôi, thúc giục Steve:
- Mau, giết nó ngay đi.
Steve lẩm bẩm:
- Sao phải hấp tấp thế chứ?
Gannen gào lên:
- Nếu Vancha chết vì vết thương tôi gây ra, chúng ta phạm luật lời tiên tri của Tí Nị.
Steve nhăn mặt:
- Tiên tri chết tiệt. Có lẽ ta cứ để lão chết, thử xem chuyện gì sẽ xảy ra. Có lẽ ta không cần
quan tâm tới Tí Nị và ... Ồ, sao chúng ta ngốc thế nhỉ! Ta sẽ giết Vancha trướckhi lão chết vì vết
thương của mi. Bằng cách đó chúng ta sẽ đáp ứng đòi hỏi của lời tiên tri ngớ ngẩn và ta sẽ có
thể hành hạ thằng Darren sau.
Tôi nghe lão Tí Nị lẩm bẩm:
- Thằng bé khôn ngoan đấy.
Gannen lại gào lên:
- Muốn làm gì thì làm. Nhưng nếu giết nó thì giết ngay đi, như thế chúng ta...
- KHÔNG!
Một tiếng gào át tiếng Gannen. Chưa ai kịp phản ứng, một bóng người cao lớn, phóng ra từ
dưới gầm cầu, đánh bật Gannen khỏi tôi, làm ông ta suýt lộn xuống sông. Ngồi dậy, tôi bàng
hoàng thấy kẻ giải cứu bất ngờ nhất – R.V.!
Đập Gannen bằng những cái móc, R.V. gào lên:
- Không để các người làm chuyện này được. Lũ ma quỷ độc ác!
Gannen hoàn toàn bị bất ngờ, nhưng bình tĩnh lại ngay, rút kiếm đâm R.V. Với mấy móc
vàng của tay phải, R.V nắm bắt lưỡi kiếm, đập xuống đất, gãy làm hai khúc. Rú lên cười đắc
thắng, lão phang một móc bạc của tay phải lên thái dương Gannen. Một tiếng
rắc
vang lên.
Mắt đứng tròng, Gannen rũ xuống ngất đi dưới chân lão. Vui mừng rống lên, R.V. giết chết
Gannen bằng cả hai tay.
Steve tiến lại, thúc dao găm qua lớp râu rậm, đâm sâu vào cổ họng R.V. Lão rùng minh, xô
Steve bật ra, điên cuồng quơ tay bắt con dao. Bắt trượt nhiều lần, lão quỳ xuống, ngửa đầu ra
sau.
R.V. quỳ gối, lảo đảo một lúc rồi từ từ đưa hai cánh tay lên. Nhìn lom lom mấy cái móc vàng
và bạc, mặt sáng ngời, lão kinh ngạc thì thầm:
- Tay tôi! Hai bàn tay tôi trở lại rồi. Tất cả đều đã ổn. Ôi trời, tôi đã trở lại bình thường.
Rồi hai tay buông xuống, nụ cười và đôi mắt đỏ lợt bất động trên mặt lão. Linh hồn R.V lặng
lẽ sang thế giới bên kia.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.