• 1,980

Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 11


Số từ: 1783
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi nhìn vẻ mặt thanh thản của R.V. trong tư thế đang quỳ.
Sau cùng, lão đã mãi mãi bỏ lại nhưng khổ đau. Tôi mừng cho lão. Nếu sống, lão sẽ luôn bị
ám ảnh vì những tội ác đã gây ra trong thời gian liên kết với ma-cà-chớp. Có lẽ ra đi thế này lại
tốt cho lão hơn.
- Bây giờ chỉ còn mày và tao thôi.
Giọng run run của Steve làm ngắt dòng suy nghĩ của tôi. Ngước lên, tôi thấy nó đang cười
cười, đứng cách R.V. mấy mét. Gannen Harst vẫn mê man. Dù còn sống, ông Vancha vẫn nằm
bất động, không đủ khả năng tự vệ nói chi tấn công.
- Đúng. Tao đồng ý.
Tay phải nâng kiếm lên, tay trái không hoạt đọng nổi, nhưng tôi còn đủ sức cho trận cuối
cùng này. Tuy nhiên, trước hết phải lo cho ông Vancha. Tôi bước lại, quan sát vết thương đang
rỉ máu và khuôn mặt rúm rõ vì đau đớn của ông. Ông cố nói nhưng không thốt thành lời.
Khi tôi đang áy náy, không muốn bỏ lại ông trong hoàn cảnh này, bà Evanna tién lại, quỳ gối
bên ông, chẩn đoán. Ngước nhì tôi, bà nghiêm trang nói nhỏ:
- Không trầm trọng lắm. Ông ấy sẽ sống.
Tôi lẩm bẩm:
- Cám ơn.
Đứng ngay sau tôi, Tí Nị lên tiếng:
- Hãy để dành lời cảm ơn, ngốc ạ. Evanna không nói để làm mi vui đâu. Đó là một lời cảnh
cáo. Vancha không chết lúc này, nhưng hắn đã ra khỏi cuộc chiến. Mi còn lại một mình. Thợ săn
cuối cùng. Trừ khi mi bỏ chạy, trận quyết định là của mi và Steve. Nếu Steve không chết, thì
trong vài phút nữa cái chết sẽ đến với mi.
Tôi quay đầu lại, nhìn con người nhỏ thó trong bộ vét vàng và đôi ủng màu xanh. Mặt lão
sáng lên niềm vui khát máu. Tôi nói:
- Làm bạn đồng hành với cái chết còn hơn với ông nhiều.
Lão cười, bước lên bên trái tôi. Đứng đậy, Evanna đứng bên phải tôi. Cả hai chờ tôi di
chuyển để bước theo. Nhìn ông Vancha lần cuối – ông nháy mắt cười đau khổ - rồi tôi quay
sang nhìn Steve.
Nó thận trọng lùi vào bóng tối dưới cầu. Tay cầm kiếm, tôi bám theo, hít mấy hơi thật sâu
cho đầu óc tỉnh táo, tập trung vào trân dấu sinh tử sắp xảy ra. Dù đây có thể là cuộc đấu của
ông Vancha, nhưng trong thâm tâm tôi luôn biết chuyện phải xảy ra như thế này. Steve và tôi
như hai mặt đối nghịch của một đồng xu, bó buộc với nhau từ khi tuổi còn thơ dại, lúc đầu là
bạn sau chuyển thành thù. Trận đấu quyết định này là của hai chúng tôi.
Bước vào đường chui dưới gầm cầu tăm tối, mất mấy giây tôi mới điều chỉnh được thị giác.
Steve đang đứng chờ, mắt phải nháy liên tục. Ngoài tiếng răng va vào nhau và tiếng thở dồn
dập của chúng tôi, chỉ còn tiếng dòng sông róc rách.
- Có một nơi chúng ta giải quyết mọi chuyện lần cuối cùng ... trong bóng tối.
- Nơi nào cũng thế thôi.
Steve đưa bàn tay trái lên. Tôi lờ mờ thấy chữ thập hồng nó đã rạch từ mười tám năm
trước. Nó hỏi:
- Nhớ khi tao làm chuyện này không? Đêm đó tao đã thề là sẽ giết mày và lão Crepsley.
- Chắc mày thích thú lắm, vì đã đi được nửa đường rồi.
- Chưa hẳn thế. Thật tình tao nhớ lão. Thế giới không có Crepsley, không còn như xưa nữa.
Thậm chí tao còn nhớ mày hơn. Mày là động lực thúc đẩy tất cả những gì tao đã làm từ khi còn
là một thằng nhóc. Không có mày, chắc tao sẽ không quan tâm lắm đến cuộc đời này. Nếu có
thể, tao sẽ để mày đi. Tao khoái những trò chơi cuả chúng ta: truy lùng, gài bẫy, đánh nhau. Tao
cứ muốn được như thế mãi. Một trò ma mãnh chỗ này, một cú gây sốc chỗ kia.
- Nhưng đời sống không xảy ra giống thế. Mọi chuyện đều phải có hồi kết thúc.
Steve buồn rầu nói:
- Đúng. Đó là một điều tao không thể thay đồi được.
Nó tươi tỉnh lại, nhìn tôi khinh miệt.
- Đây là nơi diễn ra hồi kết thúc của mày, DarrenShan. Đây là chương cuối huy hoàng của
cuộc đời mày. Cầu nguyện thần linh ma-cà-rồng của mày chưa?
- Tao sẽ làm chuyện đó sau.
Tôi vung cao kiếm, để khi hạ xuống, nó sẽ lọt trong tầm vũ khí của tôi. Nhưng đầu mũi kiếm
nẩy vào vách tường đường chui, bật ra những đốm lửa và cánh tay tôi nhức buốt.
Nhái giọng lão Tí Nị, Steve thích thú nói:
- Thằng bé ngớ ngẩn, ở đây không đủ chỗ cho kiếm đâu. Nó nhảy tới, đâm tôi bằng một con
dao. Tôi giật lùi hươ hươ kiếm, tạm thời ngăn chặn nó. Đồng thời tôi rút một trong mấy con
dao đã lấy trong bếp nhà Annie. Steve tấn công tôi, tôi đỡ bằng cán dao, gạt sang một bên.
Trong đường chui này, không đủ chỗ cho chúng tôi xoay trở, nên chúng tôi chỉ có thể đâm,
xỉa, hụp nhổm né tránh. Tình trạng này thật sự có lợi cho tôi. Nếu là một khoảng trống, tôi sẽ
phải vận dụng hai chân để theo đuổi Steve. Điều đó sẽ làm tôi kiệt sức. Trong nơi chật chội
này, tôi có thể đứng tại chỗ, dồn sức vào tay cầm dao.
Cả hai đều tung ra những đòn nhanh gọn, sắc bén bất ngờ. Steve cứa một nhát lên cánh tay
tôi. Tôi cứa lại. Nó lại rạch hai đường trên bụng và ngực tôi. Tôi bồi trả ngay. Nó suýt cắt đứt
mũi tôi. Tôi xem cắt đứt tai trái nó.
Rồi Steve tấn công từ bên trái, lựoi dụng cánh tay vô dụng của tôi. Nó nắm vải áo, kéo tôi về
phía nó, tay kia dí sát lưỡi dao vào bụng tôi. Theo đà kéo, tôi quăng mình vào nó. Mũi dao của
nó đâm sâu qua thành bụng tôi, nhưng xung lực trong tôi bất chấp sự đau đớn. Tôi đẩy nó ngã
xuống, bám riết nó khi thân hình nó đổ xuống mặt đường. Bàn tay phải nó buông xuông, những
ngón tay duỗi ra, con dao văng xuống sông, nước tóe lên rồi mất tăm ngay.
Steve đưa bàn tay không lên, đẩy tôi khỏi nó. Tôi sửa mũi dao, đâm trúng bàn tay nó, toạc
tới cánh tay. Nó gào lên. Trước khi nó kịp đánh rơi dao khỏi tay tôi, tôi đưa cao dao, chĩa ngay
cuống họng nó. Nín thở, hai mắt nó trừng trừng nhìn lưỡi dao sáng loáng. Vậy là xong. Tôi đã
khống chế được nó. Nó biết là nó đã bị loại khỏi cuộc chiến. Một cú đâm chớp nhoáng và...
Đầu choáng váng, đau như bị xé. Tôi tưởng Gannen đã hồi tỉnh và tấn công tôi từ phía sau.
Nhưng không. Đó là hậu quả vụ truyền máu cho Darius. Ông Vancha đã cảnh giác tôi chuyện
này rồi. Chân tay tôi run rẩy. Tiếng gào rống vang vang trong tai, tôi không còn nghe được âm
thanh nào khác nữa. Tôi lảo đảo ngã vật khỏi Steve, suýt lộn xuống sông. Tôi cố kêu lên:

Không, không phải lúc này.
, nhưng không thôt thành lời. Đau đớn tới nỗi không thể nào gượng
nổi.
Thời gian như sụp đổ. Tôi mơ hồ biết Steve đang bò lên tôi. Nó cố gạt con dao khỏi tay tôi.
Cảm giác một nhát đâm vào bụng, rồi thêm một nhát nữa. Tiếng Steve đắc thắng reo lên:
- Bây giờ mày nằm trong tay tao rồi! Mày sẽ chết!
Một vật lờ mờ qua lại trước mắt tôi. Tôi cố nhìn. Đó là con dao. Steve đang phe phẩy, trêu
chọc tôi, kéo dài giây phút chiến thắng của nó. Nhưng nó tính lầm. Sự đau đớn từ mấy nhát
đâm đã kéo tôi hoàn toàn ra khỏi bờ vực rối trí. Cái đau cực cùng trong ruột da đã lấn áp cái
đau trong đầu. Thế giới quanh tôi bắt đầu trở lại bình thường. Steve đang ngồi trên tôi, cười
sằng sặc. Nhưng tôi không sợ. Nó không hề biết là chính nó đang giúp tôi có thời gian suy tính,
lên kế hoạch và... hành động. Trong khi nó tiếp tục chế nhạo tôi, tay tôi lén mò xuống lưng
quần. Tôi thoáng thấy lão Tí Nị đang nhìn qua vai Steve. Lão nhìn thấy tay tôi di động và biết
chuyện gì đang xảy ra. Lão gật đầu. Không biết là khích lệ tôi hay lão chỉ gật gù với sự háo hức.
Tôi nằm im lìm, thu hết sức lực còn lại, mặc cho Steve hành hạ bằng những lời điên rồ về
những gì nó sắp làm. Máu tuôn xối xả từ bụng, tôi không chắc mình sống sót sau khi kết thúc
vụ này, nhưng một điều tôi biết chắc là Steve sẽ chết trước tôi.
Nó vẫn đang huênh hoang:
- ... rồi sau khi cắt ngón chân ngón tay mày, tao sẽ cắt mũi mày. Nhưng trước hết tao phải
cắt mí mắt mày, để mày có thể nhìn tất cả những gì tao làm. Sau đó tao sẽ...
Tôi thều thào nói:
- Steve, muốn biết bí kíp chiến thắng trong một trận đánh khong? Nói ít thôi... Đâm nhiều
hơn...
Căng cơ bụng để đẩy thân mình lên, tôi lao vào nó. Steve bị bất ngờ. Nó bât ngửa ra sau. Tôi
hết sức bình sinh đẩy lùi nó bằng cả chân và đầu gối. Hự lên một tiếng, nó đập mình xuống vỉa
hè lần thứ hai trong vòng vài phút. Lần này nó cố nắm chặt dao, nhưng vô ích. Vì tôi sẽ không
phạm sai lầm tới hai lần.
Không ngập ngừng, không ngừng lại để chọn điểm đâm, không dài dòng mấy câu nói sau
cùng. Đặt niềm tin vào thần linh ma-cà-rồng, tôi thúc mũi dao tới trước. Nhờ may mắn, hay
định mệnh sắp đặt, mũi dao đâm trúng ngay ngực trái Steve – xuyên ngọt xớt vào quả tim giả
dối của nó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.