Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 14
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 3915 chữ
- 2020-05-09 12:55:53
Số từ: 4171
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Mặt trời khắc nghiệt quất xuống tôi, nhưng tôi vẫn không ngừng run rẩy. Có người phủ một
tấm chăn dầy quanh tôi. Lông chăn làm tôi ngứa ngáy, nhưng cảm giác thật tuyệt vời. Sau thời
gian tê liệt của Hồ Linh Hồn, cảm giác nào cũng tuyệt vời.
Người vừa phủ chăn lên tôi, đang ngồi kế bên và quay đầu tôi lại. Tôi chớp mắt cho sạch
nước, tập trung nhìn. Mấy giây sau tôi mới thấy rõ người đã cứu vớt mình. Đó là một người Tí
Hon. Lúc đầu tôi tưởng là Harkat, vui mừng mở miệng định gọi tên anh. Nhưng nhìn kỹ lần nữa,
tôi nhận ra không phải bạn cũ của tôi, mà chỉ là một đồng loại của Harkat, cũng da xám, mắt
xanh, chằng chịt thẹo.
Người Tí Hon lặng lẽ xem xét, chẫn đoán, bằng cách đâm thọc mấy ngón tay lên người tôi.
Rồi anh ta đừng dậy, bước tránh sang một bên. Tôi cuốn chăn chặt thêm, cố làm cho bớt run vì
lạnh. Một lúc sau tôi đã đủ sức nhìn quanh để biết mình đang nằm trên bờ Hồ Linh Hồn. Mặt
đất quanh tôi khô cứng như sa mạc. Nhiều người Tí Hon đang đứng gần tôi. Hai người đang
phơi tấm lưới vừa được dùng để vớt tôi lên. Những người khác lom lom nhìn vào khoảng
không, hoặc nhìn xuống hồ.
Trên đầu, một tiếng rít lanh lảnh vang lên. Ngước nhìn, tôi thấy một con vật đang xòe cánh
lượn quanh hồ. Qua chuyến đi lần trước tới nơi này, tôi biết đó là một con rồng. Tôi sợ đến thắt
ruột. Rồi tôi nhận ra con thứ hai. Con thứ ba. Thứ tư. Há hốc miệng, tôi nhìn bầu trời đầy rồng.
Mấy chục, có lẽ mấy trăm con. Nếu chúng thấy tôi...
Vừa yếu ớt lê đi tìm nơi ẩn náu, tôi ngừng lại, nhìn những người Tí Hon. Họ biết sự hiện
diện của những con rồng, nhưng tỏ ra không bận tâm với những con rắn khổng lồ biết bay đó.
Có lẽ họ lưới tôi lên để làm mồi cho rồng. Nhưng nếu họ làm thế thật, với tình trạng lực tàn sức
kiệt này tôi cũng thể chống trả, hay chạy trốn, mà... cũng không có nơi nào để trốn! Vì vậy tôi
đành nằm im tại chỗ, chờ đợi những gì xảy ra sẽ phải xảy ra.
Suốt nhiều phút, những con rồng cứ lượn vòng, người Tí Hon vẫn cứ bất động. Toàn thân
ớn lạnh, nhưng tôi không còn run rẩy như lúc mới được vớt lên nữa. Gom toàn bộ chút sức lực
có được, tôi cố bước lại đám người Tí Hon, chưa kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra, một người đã
lên tiếng sau tôi:
- Xin lỗi vì đã tới trễ.
Quay lại, tưởng là Tí Nị, nhưng lại là con gái lão, chị cùng cha khác mẹ của tôi, Evanna. Bà ta
nhìn tôi với một mắt nâu một mắt xanh ngời sáng.
Cổ họng tôi khào khào chỉ bật ra được một âm thanh:
- Ô...
- Bình tĩnh.
Evanna cúi xuống, nhẹ bóp vai tôi:
- Đừng cố nói. Mấy tiếng sau ảnh hưởng của hồ mới hết. Chị sẽ nhóm lửa nấu ăn cho em. Chị
phải đi tìm củi nên đã không có mặt tại đây khi chúng lưới em lên.
Nhìn theo tay Evanna chỉ đống cành khô, tôi muốn tuôn ra một tràng câu hỏi, nhưng cổ
họng như thắt nghẹn.
Evanna nâng tôi dậy, dìu tới đống củi như dìu một đứa trẻ con. Khi ngọn lửa bùng lên,
Evanna lấy từ trong áo choàng ra một vật hình tròn. Tôi nhận ra ngay: cái nồi xếp giống như
của ông Crepsley. Bà ta ấn vào chính giữa, cái nồi nở ra thành hình dạng bình thường – đổ
nước vào từ một thùng xô – cho thêm cỏ và dược thảo, rồi treo lên một cành cây, trên ngọn lửa.
Nước canh nhạt nhẽo, không mùi vị, nhưng làm tôi ấm áp như lửa thần. Tôi húp sùm sụp
một bát, hai bát, rồi bát thứ ba. Evanna nhìn tôi, mủm mỉm cười, rồi chậm rãi nâng bát húp
từng ngụm nhỏ. Tiếng những con rồng lượn vòng, đều đều rít lên trên đầu, mặt trời rạng rỡ, và
mùi khói thật diệu kỳ. Tôi cảm thấy thoải mái như một trưa chủ nhật lười biếng vào mùa hè.
Muốn làm thêm bát thứ tư, nhưng bụng lên tiếng
Đủ rồi
, thở dài khoan khoái, tôi đặt bát
xuống. Sau cùng, tôi ngước nhìn Evanna, thử thanh quản, lắp bắp:
- Ca...cam...
Tôi cố nói
cảm ơn
. Evanna vội nói:
- Phải mất một thời gian dài em mới nói lại được. Hãy cố bắt đầu bằng những chữ cái đơn
giản thôi. Chị đi kiếm thêm củi. Dù không ở đây lâu, nhưng cần giữ ấm. Tập đi, có thể khi chị trở
lại, em có thể nói được rồi.
Tôi làm theo lời khuyên của bà phù thủy. Tập nói rõ chữ A, rồi B, và cứ thế tiếp tục. Sau khi
đã lập đi lập lại nhiều lần những chữ cái, tôi bắt đầu tập nói mấy từ đơn giản như
cá, chó, ba,
má, tôi, anh...
. Sau đó là những cái tên dài hơn, sau cùng là một câu đầy đủ. Cổ họng đau rát và
phát âm hơi ngọng nghịu, nhưng khi Evanna ôm bó củi về, tôi đã có thể nói, tuy chưa bình
thường:
- Cám ơn món súp.
Quăng bó củi xuống, Evanna ngồi bên tôi:
- Cảm thấy sao rồi?
- Như rỉ sét.
- Em nhớ tên mình không?
Bực mình vì câu hỏi ngớ ngẩn, tôi lườm bà ta:
- Sao không nhớ?
- Hồ xoáy vặn tâm trí con người, nó có thể hủy diệt hết ký ức. Nhiều linh hồn quên họ là ai.
Họ hóa điên, mất hết dấu vết quá khứ. Chị sợ... Vì em đã ở trong hồ một thời gian dài rồi.
- Em cũng gần mất trí. Thật khủng khiếp. Ở trong hồ, thà hóa điên còn hơn tỉnh táo.
- Thật sao?
Thấy tôi ngơ ngẩn chớp mắt, Evanna cười hỏi:
- Tên em là gì?
Tôi cười:
- Ồ... Darren. Darren Shan. Em là một ma-cà-rồng nửa mùa. Em nhớ hết: Chiến Tranh Của
Các Vết Thẹo, ông Crepsley, Steve...
Mặt tôi sa sầm:
- Em nhớ cái chết của mình, nhớ những gì lão... ông Tí Nị nói ngay trước đó...
- Không gì bất ngờ hơn... Ông ta có đúng là cha chúng ta không?
Evanna nhìn tôi, chờ câu trả lời, nhưng tôi không biết phải nói sao. Nói gì khi được biết Des
Tí Nị là cha mình, và một bà phù thủy già khú khụ mấy trăm tuổi là chị mình?
Nhìn quanh tôi nói:
- Nơi này khác quá. Khi em tới đây cùng Harkat, cỏ cây còn xanh tươi.
- Trước kia, em chỉ du hành khỏi hiện tại hơn hai trăm năm vào tương lai. Lần này em đã
vượt qua hàng trăm ngàn năm, có thể nhiều hơn nữa. Chị cũng không biết chắc, vì đây là lần
đầu cha chúng ta cho phép chị tới đây.
Tôi quay đầu nhìn:
- Hàng trăm...
- Đây là thời đại của rồng, sau thời đại của loài người.
Tằng hắng tới ba lần, tôi mới hỏi nổi:
- Nghĩa... nghĩa là loài người chết hết?
- Chết hết, hoặc chuyển tới một thế giới hay một quả cầu khác. Chị không thể nói chắc, chỉ
biết bây giờ thế giới thuộc về rồng. Chúng kiểm soát thế giới như khủng long đã từng kiểm
soát và sau đó là loài người.
- Còn... Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo? Ai đã thắng?
Im lặng một lúc, Evanna nói:
- Chúng ta còn nhiều chuyện cần nói. Đừng hấp tấp.
Chỉ tay lên bầy rồng, bà ta nói:
- Gọi một con xuống đi.
- Cái gì?
- Như cách em vẫn gọi quý bà Octa đó. Em có thể điều khiển những con rồng như điều
khiển mấy con nhện cưng vậy.
Tôi ngơ ngác hỏi:
- Bằng cách nào?
- Chị sẽ hướng dẫn. Nhưng trước hết, hãy gọi đi. Chúng không làm hại chúng ta đâu. Tin chị
đi.
Tôi không tin lắm. Nhưng tuyệt làm sao, nếu điều khiển được một con rồng. Nhìn lên, tôi
quan sát chúng trên trời, rồi chọn một con hơi nhỏ hơn. Chăm chú nhìn nó mấy giây, rồi tôi
dang tay về phía nó, thì thầm:
- Đến với ta. Xuống đây. Đến đây, sinh vật đẹp của ta.
Con rồng lộn ngược ra sau, buông mình xuống. Tưởng chừng nó sắp đè nát chúng tôi thành
từng mảnh, hốt hoảng tôi định chạy, nhưng bị Evanna níu lại:
- Bình tĩnh. Em không thể điều khiển nó, nếu cắt đứt liên lạc. Bây giờ nó đã biết chúng ta ở
đây, sẽ rất nguy hiểm.
Thật sự không muốn chơi trò này chút nào, nhưng đã quá muộn để rút lại. Tim đập thình
thình, tôi tập trung vào con rồng đang lao xuống, nói:
- Thoải mái nào. Bay lên đi. Ta không muốn làm mi đau. Ta cũng không muốn mi làm chúng
ta đau. Hãy chỉ bay lượn trên chúng ta một chút thôi và...
Con rồng ngừng lại, lơ lửng trên chúng tôi vài mét. Hai cánh có màng vỗ mạnh, át hết những
âm thanh chung quanh và làm tôi bật ngửa ra sau. Trong khi tôi đang cố đứng vững lại, con
rồng hạ xuống kế bên. Xếp lại đôi cánh, nó vươn đầu như định ngấu nghiến tôi, nhưng rồi nó
ngừng lại, lom lom nhìn.
Trông nó rất giống những con rồng tôi đã thấy trước đây. Cánh màu lục nhạt, dài chừng sáu
mét, vẩy như vẩy rắn, ngực nở phồng, đuôi thanh mảnh. Lớp vẩy ngực đỏ đục và hoàng kim,
nhưng vẩy lưng màu xanh lục đốm đỏ. Móng nó sắc bén, đầu như cá sấu với hai mắt lồi và hai
tai nhọn. Mặt màu tía đậm. Nó cũng có cái lưỡi dài chẻ nhọn, và chắc cũng như những con rồng
khác, nó có thể phun ra lửa.
Evanna nói:
- Không thể tin nổi. Đây là lần đầu chị được nhìn gần một con rồng. Cha chúng ta đã vượt
trội hơn chính bản thân với sáng tạo này.
- Ông Tí Nị tạo ra rồng?
- Ông giúp những nhà khoa học của loài người tạo ra chúng. Thật ra, một người bạn em là
thành viên chủ chốt trong nhóm họ. Đó là Allan Morris. Với sự hỗ trợ của cha chúng ta, Allan đã
có một khám phá quan trọng, giúp họ làm sinh sản vô tính từ một kết hợp tế bào khủng long.
- Allan? Allan Morris tạo ra rồng? Hoàn toàn không thể...
Tôi ngưng bặt. Tommy đã cho tôi biết, Allan là một nhà khoa học, là chuyên gia về sinh sản
vô tính. Không thể tin nổi thằng bạn ngốc nghếch của tôi ngày nhỏ lại là người tạo ra rồng.
Nhưng ai ngờ Steve lớn lên thành Chúa tể Ma-cà-chớp, hay chính tôi là một ông hoàng ma-cà-
rồng. Tôi nghĩ, tất cả đàn ông đàn bà có tầm ảnh hưởng lớn đều bắt đầu là những đứa trẻ bình
thường, không có gì đặt biệt.
Evanna nói tiếp:
- Trong nhiều thế kỷ, những thủ lãnh của thế giới giữ rồng trong vòng kiểm soát. Về sau, khi
họ mất quyền lực – như chuyện phải xảy ra với tất cả những nhà lãnh đạo – rồng sẽ tự do tung
bay và sinh sản, trở thành một mối đe dọa thực sự. Sau cùng, chúng sống lâu hơn và vượt ngoài
vòng kiểm soát của tất cả loài người, ma-cà-rồng và ma-cà-chớp. Chúng sẽ thay họ trị vì thế
giới. Vì chưa bao giờ nhìn xa hơn thế, nên chị không biết còn những gì sẽ xảy ra.
- Sao chúng không giết chúng ta? Được thuần hóa rồi sao?
- Bình thường, rồng sẽ xé xác chúng ta ra từng mảnh. Nhưng cha chúng ta đã bảo vệ khu
vực này. Chúng không thể nhìn thấy Hồ Linh Hồn và bất cứ ai quanh hồ.
- Nhưng con này nhìn thấy chúng ta.
- Phải. Nhưng em đang điều khiển nó, nên chúng ta được an toàn.
- Lần trước, tại đây em đã suýt bị lửa rồng quay sống. Sao trước kia không thể, nhưng bây
giờ em lại điều khiển được chúng?
- Em có thể, vì em có khả năng đó, chỉ vì em không biết thôi. Lúc đó rồng theo lệnh em
giống như bây giờ.
- Vì sao? Em có gì đặc biệt?
- Em là con trai của Desmond Tí Nị. Dù không chuyển chức năng phép thuật sang em,
nhưng nguyên tố của ông vẫn có trong em. Đó là nguyên nhân em có tài điều khiển những con
thú như nhện và sói. Nhưng còn hơn thế nhiều...
Evanna vươn tay dài hơn bình thường, vuốt ve đầu con rồng. Sọ con rồng rực sáng. Làn da
tía nhạt dần, rồi trong suốt. Tôi có thể thấy bộ não của nó. Hình dạng như một khối đá bầu dục
quen quen, nhưng mất mấy giây tôi mới nhớ ra. Tôi bật kêu lên:
- Huyết Thạch!
Dù nhỏ hơn khối Huyết Thạch trong Cung Ông Hòang nhiều, nhưng hình dáng rất giống
nhau.
Huyết Thạch là món quà Tí Nị đã tặng ma-cà-rồng. Suốt bảy trăm năm, ma-cà-rồng đã nuôi
huyết thạch bằng máu họ, và sử dụng để theo dõi và liên lạc với nhau. Đó là một công cụ vô giá
nhưng nguy hiểm, nếu để lọt vào tay ma-cà-chớp, chúng sẽ theo dõi và truy sát hết ma-cà-
rồng.
Evanna nói:
- Cha chúng ta đem bộ não rồng vào quá khứ, cho ma-cà-rồng. Ông thường làm điều đó: du
hành vào quá khứ, thay đổi vài sự kiện nho nhỏ, làm ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai. Qua
huyết thạch, ông ràng buộc ma-cà-rồng chặt chẽ hơn theo ý muốn của ông. Nếu ma-cà-rồng
thắng Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo, họ sẽ sử dụng huyết thạch để điều khiển rồng, qua rồng
họ sẽ kiểm soát bầu trời. Chị không nghĩ, nếu thắng, ma-cà-chớp sẽ sử dụng huyết thạch. Vì
chưa bao giờ chúng tin tưởng vào quà tặng đó của ông. Đó là một trong những lý do, chúng
hoàn toàn tách khỏi thị tộc ma-cà-rồng. Chị không biết mối quan hệ của chúng với rồng như
thế nào. Có thể cha chúng ta cung cấp cho chúng cách khác để điều khiển rồng. Hay... có thể để
rồng thành kẻ thù của chúng sẽ làm ông thích thú hơn.
Không thể rời mắt khỏi bộ não đang phát sáng, tôi lẩm bẩm:
- Huyết Thạch được xem như hy vọng cuối cùng của thị tộc. Có một truyền thuyết: nếu thất
bại trong Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo, một đêm kia huyết thạch sẽ giúp thị tộc hồi sinh.
Evanna gật đầu, rút tay ra khỏi đầu rồng, bộ não ngưng phát sáng, trở lại bình thường. Con
rồng dường như không nhận ra sự thay đổi nào, vẫn tiếp tục nhìn tôi, chờ lệnh.
- Trên hết mọi sự, cha chúng ta khao khát sự hỗn hoạn. Ổn định làm ông chán nản. Ông
không muốn thất bất cứ loài nào cai trị lâu dài. Có khi ông để loài người thống trị hành tinh
này, vì họ tàn bạo, luôn gây chiến với nhau. Nhưng gần cuối thế kỷ hai mươi, thấy họ hướng tới
hòa bình – hoặc ông nghĩ là họ có ý định đó – ông thu xếp để lật đổ họ. Vì vậy, nếu ma-cà-chớp
chiến thắng trong Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo và tiêu diệt hết ma-cà-rồng, ông sẽ sử dụng
huyết thạch trong tương lai. Ông sẽ dạy cho loài người khai thác tế bào máu từ huyết thạch,
tạo ra một đạo quân ma-cà-rồng mới, bằng phương pháp sinh sản vô tính. Nhưng họ sẽ không
giống những ma-cà-rồng em từng biết. Desmond sẽ kiểm soát tiến trình sinh sản, can thiệp
vào các tế bào, tạo lại hình dáng chúng. Những sinh vật mới sẽ man rợ hơn ma-cà-rồng gốc,
não kém phát triển hơn, thuần phục hoàn toàn tính nết thất thường của cha chúng ta.
Evanna cười như mếu:
- Vì vậy... cha chúng ta đã thành thật khi nói: Huyết Thạch có thể giúp ma-cà-rồng hồi sinh,
nhưng... ông không nói hết vài sự thật đầy cay đắng.
- Vậy là không bên nào thật sự thắng. Ông tạo ra chiến thắng để rồi làm nó suy tàn.
- Đó luôn là tính cách của Desmond Tí Nị. Những gì ông giúp tạo dựng, sau đó ông phả hủy.
Nhiều đế chế - như Anh, Ba Tư, Ai Cập – đã phải trả giá.
- Ai Cập?
- Cha chúng ta là người ngưỡng mộ cuồng nhiệt các đế chế. Hầu như ông không quan tâm
tới người hang động đánh nhau bằng xương và gậy gộc. Ông thích số đông xung đột bằng
những vũ khí hiệu quả hơn. Nhưng để loài người tiến tới tàn nhẫn, thì cũng phải làm họ tiến bộ
về nhiều phương diện: xã hội, văn hóa, tín ngưỡng, kỹ thuật, y học. Một quốc gia hùng mạnh về
mọi mặt mới có thể tiến hành những cuộc chiến lớn. Cha chúng ta đã nhúng tay vào hầu hết
những tiến bộ quan trọng của loài người, từ kiến trúc, kỹ thuật tới y khoa. Không bao giờ ông
công khai hướng dẫn, chỉ ngấm ngầm gây ảnh hưởng. Lãnh vực duy nhất ông thật sự không có
năng lực, là văn chương. Desmond không là người mơ mộng hão huyền. Với ông tất cả phải là
thực tế. Ông không quan tâm đến những chuyện diệu kỳ của con người. Nhà văn hoàn toàn xa
lạ với ông. Chưa bao giờ ông đọc, hay quan tâm tới tiểu thuyết.
- Bỏ qua chuyện đó đi. Cho em biết thêm về những can thiệp của ông với loài người, về
chuyện ông có thể du hành qua thời gian. Chị đã nói, ông có thể trở lại quá khứ để thay đổi hiện
tại và tương lai. Nhưng còn thời gian nghịch chiều thì sao?
Từng xem nhiều phim khoa học giả tưởng, tôi biết tất cả những vấn đề lý thuyết liên quan
tới du hành qua gian.
Evanna nói:
- Không có sự nghịch chiều. Vũ trụ giữ trật tự của thiên nhiên. Những sự kiện trong quá khứ
không thể thay đổi. Chỉ có thể thay đổi những kẻ liên quan.
- Hả?
- Khi một sự kiện xảy ra trong hiện tại – vũ trụ, đó là cái tên tạm gọi quyền lực cao hơn, sẽ
quyết định điều gì là quan trọng – sự kiện đó sẽ không bao giờ có thể thay đổi. Nhưng có thể
thay đổi con người. Chẳng hạn lúc này, chúng ta không thể trở lại quá khứ và ngăn chặn Đệ Nhị
Thế Chiến, nhưng chúng ta có thể trở lại để giết Adolf Hitler. Lập tức, vũ trụ sẽ tạo ra một kẻ
khác thay thế hắn. Kẻ đó sẽ được sinh ra như một người bình thường, lớn lên, và làm những
việc Hitler đã làm, với kết quả chính xác y như vậy. Ngoài cái tên người, mọi chuyện khác
không hề thay đổi.
- Nhưng Hitler là một quái vật. Hắn đã giết mấy triệu con người. Ý chị là, nếu ông Tí Nị giết
Hitler, sẽ có một người thay thế? Tất cả những nạn nhân đó vẫn sẽ bị chết?
- Đúng.
Tôi nhăn nhó nói:
- Nếu vậy thì... con người đâu có chọn số phận đó, đâu phải chịu trách nhiệm những hành
động của mình.
- Vũ trụ phải tạo ra một đứa trẻ với bản chất xấu – người tốt không thể bị đẩy vào tội ác –
nhưng khi vũ trụ đã ra tay, kẻ đó sẽ trở thành nạn nhân của định mệnh. Điều này không thường
xảy ra. Chỉ thỉnh thoảng cha chúng ta mới thay đổi con người trong quá khứ. Đa số có ý chí tự
do, nhưng vài kẻ thì không.
Tôi hỏi mà rất sợ câu trả lời:
- Em là một trong số vài kẻ đó?
- Chắc chắn là không. Thời gian của em là thời gian hiện tại. Em là một tạo vật nguyên gốc.
Dù em bị cha điều khiển từ lúc ra đời, nhưng con đường em qua, không do bất cứ kẻ nào sắp
đặt.
Trầm ngâm một lúc, Evanna cố giải thích một cách dễ hiểu hơn:
- Mặc dù cha chúng ta không thể đổi thay quá khứ, nhưng ông có thể tạo ra những xoay
chuyển nhỏ. Nếu không thích điều gì xảy ra trong hiện tại, ông trở lại quá khứ, tạo ra một chuỗi
sự kiện để giải quyết những gì làm ông khó chịu. Đó là nguyên nhân ma-cà-rồng trở nên quá
đông và quá mạnh.
Dù theo truyền thuyết Tí Nị đã tạo ra chúng tôi, nhưng chưa bao giờ tôi tin. Tôi gào lên hỏi:
- Ông Tí Nị tạo ra ma cà rồng thật sao?
- Không. Ma-cà-rồng tự xuất hiện. Nhưng không nhiều. Chúng yếu đuối và vô tổ chức. Vào
giữa thế kỷ hai mươi, cha chúng ta thấy loài người liên kết với nhau, tiến tới hòa bình. Không
ưa chuyện đó, ông du hành về quá khứ, bỏ ra cả mấy thập kỷ cố gắng tiếp cận với loài người
bạc nhược. Sau cùng, ông ở lại với ma-cà-rồng. Ông cho chúng sức mạnh và tốc độ khác
thường, khả năng phi hành và liên lạc bằng tư tưởng. Tất cả những khả năng mà em đã biết.
Ông cũng cung cấp cho chúng những thủ lãnh, để tổ chức chúng thành một đạo quân. Dù chúng
trở thành một thị tộc hùng mạnh, cha chúng ta bảo đảm chúng sẽ không là mối đe dọa của loài
người. Ma-cà-rồng thuần túy có thể ra ngoài vào ban ngày. Desmond Tí Nị làm chúng thành tù
nhân của đêm tối và tước bỏ khả năng sinh sản của chúng. Bị ràng buộc bằng cách đó, ma-cà-
rồng phải sống tách biệt với thế giới của con người và ẩn mình trong bóng tối. Vì chúng không
làm thay đổi bất kỳ điều gì quan trọng trong lịch sử nhân loại, nên vũ trụ để chúng được tồn
tại. Dần dần chúng trở nên một thành phần của hiện tại, và cha chúng ta thoải mái sử dụng
chúng theo ý ông.
- Và... hiện tại là thời gian của em?
- Đúng. Dù cha chúng ta ở trong quá khứ, hiện tại hay tương lai, vận tốc thời gian cũng cùng
mức độ. Vì vậy, kể từ khi ông gắn bó với quá khứ hai mươi năm, cố tìm cách lật đổ loài người,
lúc ông trở lại hiện tại là cuối thế kỷ hai mươi.
- Và vì ma-cà-rồng là một thành phần của hiện tại, họ được tự do gây ảnh hưởng tới tương
lai?
- Chính xác. Nhưng cha chúng ta thấy ma-cà-rồng không có ý định tấn công loài người, mà
hài lòng với cuộc sống tách biệt của họ. Vì vậy, ông trở lại – lần này chỉ vài tháng thôi – đủ để
điều khiển ma-cà-chớp ly khai. Bằng cách tạo ra truyền thuyết về Chúa tể Ma-cà-chớp, ông gợi
ý cho chúng tiến vào một cuộc xung đột với ma-cà-rồng.
- Từ đó dẫn đến Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo, rồi dần dần sẽ là sự suy tàn của loài người.
Tôi rùng mình ghê sợ sự quỷ quyệt khủng khiếp của con người nhỏ bé đó.
Evanna nhoẻn cười:
- Nhưng... đó chỉ là kế hoạch.
Cảm thấy chút hy vọng, tôi sôi nổi hỏi:
- Nghĩa là...
- Suỵt. Chị sẽ tiết lộ một cách ngắn gọn. Nhưng đến lúc chúng ta phải đi rồi.
Chỉ tay về phía mặt trời đang xuống, Evanna tiếp:
- Trong tình trạng của em, đêm sẽ lạnh hơn. Dưới lòng đất chúng ta sẽ được an toàn. Ngoài
ra chúng ta còn một cái hẹn.
- Với ai?
- Cha chúng ta.