Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 15
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 3110 chữ
- 2020-05-09 12:55:53
Số từ: 3309
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Ông Tí Nị là người cuối cùng trong thế giới – trong mọi thời gian – mà tôi muốn gặp. Tôi
nóng nẩy tranh luận với Evanna, vì sao tôi phải gặp ông ta, hoặc gặp để làm gì. Bây giờ, tôi biết
quá nhiều về ông, tôi sợ và ghét phải liên quan tới ông hơn bao giờ hết. Tôi gào lên:
- Nếu ông ta ở đầu này thế giới, em muốn được đứng tại đầu kia. Hoặc nếu có thể, tại một
vũ trụ khác.
- Chị hiểu, nhưng dù sao chúng ta vẫn phải tới gặp ông.
- Chính ông bắt chị làm điều này? Chính ông đã ra lệnh lưới em ra khỏi hồ? Chính ông thúc
ép chị đưa em tới gặp, để ông lại có thể hủy hoại sự sống của em lần nữa?
- Em sẽ biết khi gặp ông.
Evanna lạnh lùng nói. Tôi đi theo vì không còn chọn lựa nào khác nữa. Nếu không, rất có thể
Evanna sẽ quăng lại tôi xuống hồ.
Khi chúng tôi bỏ lại ngọn lửa ấm áp, con rồng vỗ cánh bay lên trời. Tôi nhìn theo cho đến
khi nó mất dạng, lẫn vào bầy. Cúi xuống, tôi thấy Evanna vẫn đang ngước lên trời, buồn bã nói:
- Ước gì chúng ta được bay một lần.
- Trên lưng rồng?
- Phải. Chị vẫn luôn ước được bay trên lưng rồng.
- Em có thể gọi nó trở lại.
- Không phải lúc này. Chúng quá đông. Thấy chúng ta, chúng sẽ tấn công ngay. Chị nghĩ, em
chưa đủ khả năng điều khiển một bầy như thế.
Vừa bước đi, tôi vừa nhìn quanh. Thấy những người Tí Hon đứng bất động bên hồ, tôi hỏi
Evanna:
- Họ ở đây làm gì?
- Đây là thời đại cha chúng ta câu linh hồn người chết, để tạo ra người Tí Hon, vì thời gian
này không có ai quấy rầy. Ông để lại đây một nhóm nhỏ, bất kỳ khi nào được lệnh, chúng sẽ
lưới linh hồn lên.
Liếc nhìn tôi, Evanna tiếp:
- Ông có thể giải thoát em sớm hơn nhiều. Nhưng ông để hai năm trôi qua là vì muốn trừng
phạt em. Sự hy sinh của em đã làm hỏng kế hoạch của ông. Vì vậy ông căm hận em, dù em là
con trai của ông. Nhưng ông đã phóng chị tới đây đúng thời điểm để cứu em. Trong tương lai
này, linh hồn em phải chịu đau khổ cho vô vàn thế hệ. Ông muốn em đau khổ gần như đọa đày
đến vô tận, thậm chí có thể hóa điên, đến không thể cứu vớt nổi nữa.
- Tử tế quá!
Tôi cay đắng nói, rồi lim dim mắt nói:
- Nếu căm ghét em đến thế, sao còn giải thoát cho em?
- Điều đó sẽ sớm sáng tỏ thôi.
Chúng tôi đã đi xa khỏi hồ. Mặt trời đã xuống, không khí lạnh hơn. Evanna đang tìm kiếm
một vị trí đặc biệt, dừng lại mỗi vài giây, quan sát mặt đất, rồi đi tiếp. Sau cùng, tới một điểm,
bà ta quì xuống, thở nhè nhẹ trên mặt đất đầy bụi. Sau một tiếng rung động, mặt đất nứt ra, mở
thành một cửa đường hầm. Chỉ nhìn thấy vài mét bên dưới, tôi đã cảm thấy sự nguy hiểm.
- Đừng nói là chúng ta phải xuống dưới đó.
- Đây là đường tới thành lũy của cha chúng ta.
- Tối quá.
- Chị sẽ cung cấp ánh sáng.
Hai bàn tay Evanna phát sáng, rọi mờ mờ mấy mét trước mặt. Nhìn tôi, Evanna nói với
giọng nghiêm túc:
- Đi sát bên chị khi xuống đó. Đừng để lạc đường.
- Nếu bị lạc, ông Tí Nị có bắt em không?
- Tin hay không, nhưng em nên biết có những quái vật còn kinh khủng hơn cả cha chúng ta.
Nếu chúng đặt bàn tay lên em, hàng ngàn năm bị hành hạ trong Hồ Linh Hồn chỉ như một giờ
vui vẻ trên bờ biển.
Tôi không tin, nhưng lời đe dọa của Evanna đủ sức mạnh làm tôi không dám tách khỏi bà
chị phù thủy một ly khi xuống đường hầm. Đường hầm dốc ba mươi độ, sàn và vách phẵng
nhẵn như bằng đá. Nhưng trong đá, có những hình dạng di chuyển. Toan hình bóng là người,
xoắn vặn, kéo dài, đầy móng vuốt, răng và những tua vòi. Khi chúng tôi đi qua, vách tường
phồng lên, những vật trong đó, vươn tới chúng tôi. Nhưng không thể vượt ra ngoài.
Toát mồ hôi vì sợ và vì hơi nóng trong đường hầm, tôi hỏi:
- Chúng là gì?
- Là sinh vật đáng thương trong cõi hỗn mang của vũ trụ. Chúng là những quái vật chị vừa
nói với em. Chúng là họ hàng của cha chúng ta, dù ông không mạnh bằng chúng. Chúng bị cầm
tù bởi hàng loạt luật pháp của không gian và thời gian – luật pháp mà cha và chị phải tuân
theo. Nếu chúng ta phạm luật, những sinh vật này sẽ được tự do. Chúng sẽ làm thế giới này
thành hỏa ngục. Tất cả sẽ tan tành dưới chân chúng. Chúng sẽ xâm nhập vào mọi vùng thời
gian, hành hạ tất cả những con người đã từng sinh ra, đời đời kiếp kiếp.
- Đó là lý do chị nổi giận khi phát hiện ra em là con ông Tí Nị? Chị tưởng ông đã phá luật?
- Chị đã lầm. Nhưng chị tin là chính ông cũng không tin chắc là kế hoạch thành công. Khi
ông tạo ra chị và Hibernius, chị và Hibernius biết và tuân theo luật. Nếu sai lầm, ông cho em
quyền năng hơn ý định của ông, thì em có thể vô tình phá luật, hủy hoại tất cả những gì chúng
ta biết và yêu thương.
Nhìn tôi, Evanna cười:
- Chắc em không ngờ, đối với thế giới, em quan trọng đến thế.
- Không, nhưng em cũng không bao giờ muốn bị là người quan trọng đó.
- Đừng lo. Em đã tự đưa mình ra khỏi vành đai lửa, khi để cho Steve giết. Em đã làm một
việc mà chị và Hibernius không hề nghĩ tới. Em đã đổi thay một tương lai dường như không
thể nào thay đổi nổi.
Tôi háo hức hỏi:
- Nghĩa là em đã ngăn chặn sự xuất hiện của Chúa tể Bóng Tối? Chính vì thế em đã để cho
Steve giết. Đó là cách duy nhất em có thể ngăn chặn điều đó. Em không muốn thành một quái
vật. Em không thể chịu đựng ý nghĩ hủy hoại thế giới. Một trong hai chúng em phải trở thành
Chúa tể Bóng Tối. Nhưng em nghĩ nếu cả hai đều chết thì...
- Em đã nghĩ đúng. Cha chúng ta đã đẩy thế giới tới một thời điểm: chỉ có hai tương lai. Khi
em giết Steve rồi hy sinh thân mình, thế giới lại mở ra hàng chục tương lai khả thi. Chị không
thể làm được đó – nếu can thiệp vào, chị sẽ phạm luật – nhưng là một con người, em có thể.
- Chị nói đã hai năm trôi qua từ khi em chết? Từ đó những gì đã xảy ra? Mà-cà-rồng đã đánh
bại ma-cà-chớp và thắng Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo chưa?
- Chưa. Chiến tranh vẫn đang khốc liệt. Nhưng hồi kết thúc đã cận kề. Một kết thúc hoàn
toàn không như ý cha chúng ta. Những lãnh đạo có tài thuyết phục đang ráo riết thúc đẩy một
nền hòa bình. Bên ma-cà-rồng có Vancha và Harkat Mulds, phía ma-cà-chớp là Gannen Harst.
Họ đang bàn thảo một hòa ước, soạn thảo một bản nguyên tắc sống chung. Cả hai phe đều có
những kẻ không muốn hòa bình, nhưng tiếng nói của chính nghĩa đang thắng thế.
Tôi nghẹn ngào:
- Vậy là thành công rồi! Nếu ma-cà-rồng và ma-cà-chớp sống chung hòa bình, thế giới sẽ
được cứu rỗi.
- Có thể thôi. Dưới thời Steve, ma-cà-chớp đã liên lạc với giới lãnh đạo chính trị và quân sự
của loài người. Chúng hứa cho họ quyền năng và đời sống trường thọ, để đổi lấy sự giúp đỡ của
loài người trong việc chế tạo nguyên tử và hóa chất chiến tranh. Mục đích của chúng là thống
trị những người sống sót của thế giới. Việc này có thể vẫn còn đang diễn tiến.
Tôi kêu lên:
- Phải ngăn chặn ngay. Chúng ta không thể để...
- Bình tĩnh. Chúng ta cố gắng ngăn chặn. Đó là lý do chị có mặt tại đây. Dù không thể can
thiệp sâu vào công việc của loài người, nhưng bây giờ chị có thể làm được nhiều việc hơn
trước. Những hành động của em đã thuyết phục chị... phải can thiệp. Hibernius và chị luôn
đứng trung lập, không tham gia vào công việc của loài người. Hibernius rất muốn, nhưng chị
đã chống lại, vì sợ phạm luật và những quái vật này sẽ được tự do.
Evanna thở dài:
- Chị lầm. Phải mạo hiểm. Cha chúng ta đã mạo hiểm trong ý đồ tàn phá của ông, chị phải
mạo hiểm để cố gắng bảo vệ hòa bình.
Tôi nhíu mày:
- Chị nói sao?
- Loài người đang tiến hóa. Một sự phát triển hướng đến những điều tuyệt vời, điều mà cha
chúng ta kiên quyết phá hủy. Ông sử dụng ma-cà-rồng và ma-cà-chớp làm loài người lạc
hướng, đẩy những thành thị của thế giới vào đổ nát, kéo con người trở lại thời đại tối tăm, để
ông lại có thể điều khiển họ. Nhưng mưu đồ của ông đã thất bại. Bây giờ các thị tộc của đêm tối
đang cố đạt tới sự thống nhất và sống tách biệt với loài người, không gây tổn hại cho họ như
trong quá khứ. Vì ma-cà-rồng và ma-cà-chớp là một thành phần của hiện tại, nên cha chúng ta
không thể tiên diệt chúng. Ông có thể trở lại quá khứ, tạo ra một loài khác để chống lại chúng,
nhưng đó là điều rất khó và không đủ thời gian. Nếu ông không thể chia rẽ các thị tộc trong
năm tới, làm con người suy sụp như dự tính, thì rất có thể ông sẽ làm lại từ đầu trong tương lai,
để tìm những phương pháp khác. Nhưng thời gian này, thế giới sẽ được an toàn.
Evanna nâng cao hai bàn tay, ánh sáng soi tỏ khuôn mặt trầm ngâm:
- Em còn nhớ chuyện chị được tạo ra bằng cách nào chứ?
- Nhớ. Một ma-cà-rồng – Corza Jarn – muốn ma-cà-rồng có con cháu, đã nài nỉ cho đến khi
ông Tí Nị đồng ý chấp nhận. Bằng cách phối hợp máu Corza Jarn với máu một sói cái bằng
phép thuật, ông đã tạo ra chị và ông Cao.
- Còn một nguyên nhân quan trọng nữa. Chị có thể sinh ra một ma-cà-rồng hoặc một ma-
cà-chớp, và con cái chị cũng sẽ có khả năng sinh nở. Nhưng con chị sẽ không giống như cha
chúng. Chúng sẽ có một phần quyền năng của chị và... có thể sống giữa ban ngày. Ánh sáng mặt
trời sẽ không giết chết chúng.
Trừng trừng nhìn tôi, Evanna nói:
- Đó sẽ là một loài mới. Một loại ma-cà-rồng, hoặc ma-cà-chớp cao cấp. Nếu bây giờ chị
sinh ra những đứa con như thế, chúng sẽ phân hóa các thị tộc. Những kẻ hiếu chiến của cả hai
phe sẽ dùng những đứa trẻ này để khích động những ảo tưởng và bạo lực mới. Thí dụ, nếu chị
có một đứa con với một ma-cà-rồng, những ma-cà-rồng phản đối hòa bình sẽ tung hô đứa trẻ
này như một vị cứu tinh, và tuyên bố nó được gửi tới để giúp họ tiêu diệt ma-cà-chớp. Thậm
chí nếu những ma-cà-rồng sáng suốt chiếm ưu thế, lấn át được những kẻ gây rối, thì ma-cà-
chớp cũng sẽ nghi ngờ kế hoạch sống chung hòa bình lâu dài của ma-cà-rồng. Làm sao có thể
đàm phán hòa bình, nếu biết ở yếu thế hơn, luôn phập phồng sống trong đe dọa? Cả hai phe
đều tưởng Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo sẽ kéo dài vô tận. Nhưng khi Chúa tể Ma-cà-chớp và
các thợ săn của ma-cà-rồng tích cực hoạt động, mọi người đều biết chiến tranh phải tới hồi kết
thúc. Bây giờ, em và Steve đã chết, có thể chiến tranh sẽ chẳng bao giờ kết thúc được nữa. Cả
ma-cà-rồng và ma-cà-chớp đều không muốn thế. Vì vậy họ nóng lòng nói chuyện hòa bình.
Nhưng... các con chị có thể thay đổi tất cả. Phục hồi lại hứa hẹn chiến thắng – cho ma-cà-rồng
hoặc ma-cà-chớp, tùy thuộc vào việc chọn cha đứa trẻ của chị - chiến tranh sẽ lại tiếp tục. Khi
con chị lớn lên – chúng lớn rất nhanh, vì là sinh vật của phép thuật, chúng sẽ được nuôi dưỡng
bằng căm thù và sợ hãi. Tới khi chúng trở thành những chiến binh, lãnh đạo thị tộc tới chiến
thắng – kế hoạch của cha chúng sẽ lại được áp dụng, chậm hơn dự tính một chút, nhưng hiệu
quả.
Tôi kêu lên:
- Chị sẽ không sinh con. Ông Tí Nị không thể ép chị làm chuyện đó, đúng không?
- Không trực tiếp. Nhưng từ sau khi em và Steve chết, ông đã hăm he rồi mua chuộc chị.
Tuy nhiên ông không có quyền bắt chị phải có con.
Tôi gượng cười:
- Vậy là ổn rồi. Chị sẽ không có con...
- Ôi... nhưng chị sẽ có.
Evanna hạ thấp tay để ánh sáng soi lên vùng bụng:
- Thật ra... chị đang có thai.
- Cái gì? Chị vừa mới nói...
- Chị biết.
- Nhưng nếu chị...
- Chị biết.
- Nhưng...
- Darren. Chị. Biết.
- Biết! Sao còn làm thế?
Evanna dừng bước để giải thích. Lập tức, những hình dạng trong vách đá ép sát về phía
chúng tôi, nhe răng rít lên. Thấy vậy, Evanna lại vừa sải bước vừa nói:
- Chị đã xin Desmond giải phóng linh hồn em. Tội lỗi đã đưa em tới Hồ Linh Hồn, và sẽ
giam em trong đó đời đời kiếp kiếp. Không cách nào thoát ra khỏi sự đọa đày đó. Nhưng vẫn có
thể giải cứu bằng cách lưới linh hồn lên. Biết em là em chị, chị cảm thấy có trách nhiệm giải
thoát cho em.
- Còn Steve? Nó cũng là em chị.
- Steve đáng bị giam hãm. Chị tội nghiệp nó, vì nó cũng là một nạn nhân của cha chúng ta.
Nhưng tội ác của nó là do chính nó gây ra. Nó đã chọn, nên phải chịu hậu quả. Còn em, em đã cố
làm điều tốt. Để em mục rữa trong Hồ Linh Hồn là không công bằng, vì vậy chị đã năn nỉ cha
chúng ta giúp...
Khúc khích cười, Evanna nói tiếp:
- Đương nhiên là ông từ chối. Mấy tháng trước, ông tới gặp chị, vì thấy chị là giải pháp duy
nhất. Từ khi em chết, ông luôn cố thuyết phục chị có con. Nhưng cũng không thành công như
chị cố thuyết phục ông giải thoát em. Sau cùng ông gợi ý, nếu chị có một đứa con, ông sẽ giải
thoát em.
Tôi gào lên:
- Chị đã đồng ý? Bán cả thế giới để giúp em?
- Tất nhiên là không.
- Nhưng chị nói là đã có thai.
- Đúng.
Nhìn tôi, Evanna mỉm cười e thẹn:
- Ý nghĩ đầu tiên là từ chối đề nghị của cha. Nhưng rồi, chị thấy một cách để có thể đạt được
lợi thế cho chúng ta. Việc thu xếp cho một nền hòa bình giữa ma-cà-rồng và ma-cà-chớp vẫn
chưa được đảm bảo lắm. Có vẻ hứa hẹn, nhưng không có nghĩa là chắn chắn. Nếu đàm phán
thất bại, chiến tranh lại vẫn tiếp tục, và cuộc chơi sẽ trở về tay cha chúng ta. Ông sẽ có thời
gian quay về quá khứ, tạo ra một thủ lãnh mới, thay thế cho Steve. Khi Desmond đưa ra đề
nghị, chị đã nghĩ đến điều này. Chị nhớ lại cách em đã lừa ông, và tự hỏi nếu ở vào vị trí chị, em
sẽ làm gì... Rồi, trong một thoáng, chị đã nhìn ra. Chị chấp nhận, nhưng bảo là chưa biết sẽ
muốn có một đứa con ma-cà-rồng hay ma-cà-chớp. Ông nói, chuyện đó không quan trọng. Chị
hỏi có quyền lựa chọn không. Ông chấp thuận. Vì vậy, chị đã gần gũi Gannen Harst vài lần, rồi
tới Vancha March. Khi trở lại, chị nói với cha là mình đã chọn và đã có thai. Ông mừng tới nỗi
không hề phàn nàn khi chị từ chối tiết lộ tên cha đứa bé, chỉ vội vàng thu xếp đưa chị tới đây để
giải thoát em.
Vẫn cười e thẹn, Evanna xoa xoa tay lên bụng. Tôi hỏi:
- Rút cục... là con của ai?
- Cả hai. Chị sẽ sinh đôi. Một của Vancha, một của Gannen.
Tôi rên lên:
- Một đứa con của ma-cà-rồng, một đứa con của ma-cà-chớp.
- Còn hơn thế nữa. Chị đã để ba dòng máu hòa trộn với nhau. Mỗi đứa sẽ mang một phần ba
máu ma-cà-rồng, một phần ba máu ma-cà-chớp và một phần ba máu chị. Đó là cách chị đã lừa
ông. Ông tưởng con chị sẽ phân tán các thị tộc, nhưng trái lại, chúng sẽ kéo họ đến gần nhau.
Sau này, các con chị sẽ sinh nở với những ma-cà-rồng và ma-cà-chớp khác, tạo ra một thị tộc
tổng hợp mới. Mọi chia rẽ sẽ được xóa mờ, và sau cùng sẽ bị quên lãng. Darren, bất chấp cha
chúng ta, chúng ta sẽ tạo ra hòa bình. Đó chính là điều em đã dạy chị. Chúng ta không thể cam
chịu số phận. Chúng ta, tất cả chúng ta, có thể tạo ra tương lai của chính mình, có quyền quyết
định cuộc đời của chúng ta. Phải biết quyết định để sử dụng đời ta. Em đã quyết định khi hy
sinh mạng sống. Bây giờ chị cũng quyết định... hy sinh mạng sống của mình. Chỉ thời gian mới
biết sự lựa chọn của chúng ta sẽ dẫn tới điều gì, nhưng chị tin dù chuyện gì xảy ra trong tương
lai, cũng sẽ tốt đẹp hơn những gì cha chúng ta mưu tính.
- Tạ ơn thần linh!
Tôi lẩm bẩm rồi lẳng lặng theo Evanna xuống đường hầm. Đầu óc quay cuồng, tôi vừa nghĩ
đến tất cả những bất ngờ và trái tính của tương lai, vừa không biết sẽ phải làm gì.. Nhưng một
điều tôi bíêt chắc: khi khám phá ra sự thật về mấy đứa con của Evanna, ông Tí Nị sẽ đùng đùng
nổi giận. Hình ảnh xấu xí của con người nhiễu sự nhỏ con khi biết sự thật làm tôi bật cười.
Evanna cũng cười theo. Tiếng cười kéo dài, theo chúng tôi dọc đường hầm như tiếng một bầy
chim khúc khích, như lời thần chú dội vào hai vách đá giam hãm những quái vật đời đời di
động, đời đời muốn vươn ra khỏi đó.