• 2,105

Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 19


Số từ: 1954
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Sáng hôm sau tôi vẫn còn tức. Evra luôn miệng hỏi tôi có chuyện gì, nhưng tôi im lặng,
không muốn cho nó biết chuyện tôi định giết ông Crepsley.
Evra bảo nó đã gặp Sam và R.C sau buổi diễn đêm qua.
- Sam mê tít, nhất là khi Cormac cưa đứt hai chân. Sao cậu không ở lại xem?
- Để lần sau. Còn R.C ông ấy có thích không?
- Không. Trái lại.
- Tức giận vì vụ con dê bị giết.
- Đúng. Nhưng mình bảo nó là con dê mua của hàng thịt, trước sau gì nó cũng phải chết.
Người-sói, con rắn và Octa làm ông ta khó chịu nhất.
- Vì sao?
- Ông ta sợ chúng không được đối xử đàng hoàng. Việc nhốt chúng trong lồng, ông ta cho là
tàn nhẫn. Mình bảo chỉ trừ con nhện, còn Người-sói thỉnh thoảng vẫn được ra ngoài, và cho
ông ta thấy là con rắn con ngủ chung với mình nữa.
- Ông ta có tin cậu về vụ Người-sói không?
- Có thể, nhưng khi ra về, trông ông ta vẫn có vể nghi ngờ. Ông ấy rất quan tâm đến vấn đề
ăn uống của chúng. Cho chúng ăn gì, đồ ăn lấy từ đâu? Phải thận trọng với cha này, ông ta rất có
thể gây cho chúng ta nhiều rắc rối đấy. Cũng may là vài ngày nữa họ đi khỏi đây rồi. Tuy nhiên,
cho đến lúc đó, chúng ta vẫn phải cảnh giác.
Một ngày yên tĩnh trôi qua. Xế chiều, Sam ghé tới, nhưng chúng tôi không có hứng thú chơi
đùa trong một ngày u ám như thế này, nên sau nửa tiếng quanh quẩn, Sam lủi thủi về nhà.
Mặt trời vừa khuất bóng, ông Crepsley gọi tôi tới lều. Tôi định không đến, nhưng nghĩ lại, dù
sao ông ta vẫn có quyền tống tôi ra khỏi đoàn, nên tốt nhất là đừng chọc giận ông ta thêm nữa.
Gặp ông ta, tôi làu bàu hỏi:
- Ông cần gì?
- Đứng lại gần đây, để ta nhìn cho rõ.
Mấy ngón tay xương xẩu của ông ta lật ngửa đầu tôi ra sau. Vạch mắt tôi. Để quan sát tròng
trắng, rồi ông ta bảo tôi há miệng để có thể nhìn thấu cuống họng. Sau khi bắt mạch cho tôi,
ông hỏi:
- Cháu cảm thấy sao?
- Mệt?
- Yếu? Bệnh?
- Hơi hơi thôi.
- Gần đây cháu có dùng máu tươi không?
- Có.
- Nhưng toàn máu loài vật, phải không?
- Phải.
- Được rồi. Chúng ta ra ngoài.
- Đi săn sao?
- Không. Đi gặp một người bạn.
Ra ngoài, tôi nhảy lên lưng ông và ông bắt đầu chạy. Nhưng qua khỏi khu vực trại của đoàn,
ông vun vút phi hành. Quang cảnh chung quanh loáng thoáng giật lùi.
Đang mải nghĩ, cả ngày nay rảnh rỗi, mà quên khuấy chuyện kiếm tìm bộ quần áo mới, nên
tôi không quan tâm mình đang được đưa đi đâu.
Bộ quần áo tôi đang mặc rách tả tơi, bạc thếch, đất cát bám đầy. Chưa bao giờ tôi quan tâm
đến chuyện chưng diện, nhưng tôi rất sợ trông mình như một thằng lang thang đầu đường xó
chợ. Nhất định ngày mai phải kiếm cho ra một bộ đồ mới.
Ông Crepsley giảm tốc độ khi chúng tôi tới một thành phố. Chúng tôi ngừng lại mặt sau môt
toà nhà cao tầng. Vừa định hỏi nơi này là đâu, ông Crepsley đưa ngón tay lên môi, ra hiệu bảo
tôi yên lặng.
Ông ta đặt một tay lên cánh cửa khóa, tay kia búng tách một tiếng. Cửa bật mở ngay. Ông đi
trước dẫn đường dọc một hành lang tối, rồi qua một cầu thang, chúng tôi lên tới một phòng
sáng rực ánh đèn.
Đứng trước một cái bàn trắng toát, ông Crepsley nhìn quanh để biết chắc trong phòng chỉ
có hai chúng tôi. Ông kéo sợi dây chuông trên tường. Cánh cửa của bức tường kính sau cái bàn
hé mở. Một người đàn ông mặc toàn màu trắng, khẩu trang xanh, bước ra, lên tiếng:
- Tôi có thể giúp gì đây... Ồ! Larten Crepsley! Quỷ già. Ông làm gì ở đây vậy?
Người đàn ông mở khẩu trang, nên tôi có thể thấy ông ta đang cười mừng rỡ. Hai người bắt tay
nhau. Crepsley nói:
- Chào Jimmy, lâu lắm mới gặp anh.
- Quá lâu. Nhưng tôi nghe đồn là anh bị giết chết rồi mà. Thiên hạ kể tùm lum chuyện ông bị
kẻ thù đâm một cây gậy xuyên qua tim.
- Đừng nghe tin đồn nhảm. Jimmy, đây là Darren Shan, bạn đồng hành của tôi. Darren, đây là
Jimmy Ovo, một người bạn cũ của ta. Ông ấy là một nhà bệnh lý học tài năng nhất thế giới đấy.
Tôi chào. Nhà bệnh lý học bắt tay tôi, nói:
- Rất hân hạnh được biết em. Em không là một... À, tôi định hỏi, em có phải là... người trong
hội không?
Ông Crepsley lên tiếng:
- Darren là ma-cà-rồng.
Tôi vội cải chính ngay:
- Một nửa thôi.
Jimmy nhăn nhó:
- Ồ, đừng ngại Darren, mình biết những người trong hội ra sao mà. Mình không nghĩ ngợi gì
đâu. Nhưng thú thật nghe tới tiếng
ma
là rùng cả mình rồi. Có lẽ vì xem quá nhiều phim kinh
dị thôi. Biết là các bạn không phải là quái vật, nhưng khó mà quên nổi những hình ảnh đó trong
phim.
Jimmy làm bộ rùng mình, le lưỡi. Tôi hỏi:
- Nhà bệnh lý học là sao?
- Mình mổ những cái xác, để tìm hiểu vì sao họ chết. Không phải tất cả mọi xác đâu, chỉ mổ
xác những cái chết khả nghi thôi.
Ông Crepsley nói thêm:
- Đây là nhà xác thành phố. Lưu giữ những xác chết của bệnh viện.
Tôi chỉ căn phòng phía sau bức tường kính:
- Đó là nơi lưu giữ xác phải không?
Jimmy vui vẻ gật đầu, mời chúng tôi vào trong. Tôi bị ngỡ ngàng, vì tưởng sẽ thấy hàng chục
cái bàn, chồng chất những thây người đã được mổ toang hoác. Nhưng không phải vậy. Chỉ có
một cái xác, phủ vải trắng từ đầu đến chân, trong căn phòng rộng mênh mông, đèn sáng rực.
Nhiều tủ hồ sơ kê sát tường và những dụng cụ y khoa rải rác đầy phòng.
Khi chúng tôi ngồi xuống ba cái ghế gần xác chết, ông Crepsley hỏi:
- Bận rộn lắm không?
- Không đâu. Thời tiết tốt và cũng ít có tai nạn giao thông, không có bệnh lạ, không ngộ độc
thức ăn, không nhà nào bị đổ. À này, tôi giữ một bạn cũ của ông ở đây mấy năm rồi.
- Ồ! Ai vậy?
Jimmy khịt khịt mũi rồi tằng hắng mấy tiếng. Ông Crepsley kêu lên:
- Barver Purl? Làm sao mà con chó già đó lại...
Hai người quay qua bàn bạc về Barver Purl. Tôi nhìn quanh, thắc mắc, không biết còn
những xác khác để đâu. Khi họ ngừng nói chuyện, tôi hỏi Jimmy. Ông ta đứng dậy, bảo tôi theo
đến những tủ hồ sơ, rồi kéo một ngăn ra.
Khói lạnh mù mịt toả ra từ ngăn kéo. Khi lớp hơi lạnh tan hết, tôi thấy tấm vải phủ màu
trắng. Thì ra đây không phải là những tủ hồ sơ. Đó là những quan tài lạnh chứa xác chết. Jimmy
nói:
- Chúng tôi lưu giữ xác tại đây cho đến khi nghiên cứu xong, hay có thân nhân đến lãnh về.
Tôi nhìn quanh, đếm những hàng ngăn kéo, hỏi:
- Trong những ngăn này đều có xác sao?
- Không. Hiện nay chúng tôi chỉ còn lại sáu vị khách thôi, chưa kể vị khách trên bàn kia. Tôi
đã bảo rồi mà thời gian này rảnh rỗi lắm. Nhưng kể cả thời điểm bận rộn nhất cũng vẫn có
nhiều ngăn bỏ trống.
Ông Crepsley hỏi:
- Có cái nào còn tươi không?
Tôi kêu lên:
- Chuyện gì vậy? Ông không định sử dụng xác chết đấy chứ?
Crepsley lôi từ trong áo choàng ra mấy cái chai nhỏ:
- Ta cần phải chứa đầy mấy chai này.
- Không làm như thế đựơc.
- Tại sao?
- Lấy máu của người chết là không đàng hoàng.
- Người chết không cần đến máu nữa. Vả lại lấy đầy những chai này của người sống, phải
cần nhiều thơi gian, nguy hiểm, công sức...
Jimmy nhận xét:
- Darren nói năng không giống một ma-cà-rồng chút nào.
Ông Crepsley ậm ừ:
- Nó còn đang học tập. Nào, vào việc đi. Tôi không rảnh suốt đêm đâu.
Jimmy kéo ra một người đàn ông cao lớn, tóc vàng rồi lật phăng tấm vải phủ. Trên đầu
người đó có một vết thương, da trắng toát, nhưng trông ông ta như người đang ngủ.
Crepsley rạch một đường dài trên ngực người đàn ông để lộ ra trái tim của người chết. Đặt cái
chai bên cạnh xác, lấy ra một cái ống, rồi một đầu ông cắm vào chai, đầu kia lùa vào quả tim,
ông ta nhè nhẹ bóp như bóp một cái bơm. Máu từ tim chuyển dần sang chai. Chai gần đầy,
Crepsley ngậm đầu ống, đóng nút chai, rồi chuyển ống sáng chai khác.
Liếm quanh răng như để thử chất lượng, Crepsley chép miệng:
- Tốt, rất tinh khiết, dùng được.
Chứa đầy tám chai nhỏ, Crepsley nhìn tôi nghiêm nghị:
- Darren, ta biết cháu không muốn, nhưng đây là lúc cháu phải...
- Không.
Tôi bật nói. Ông ta gắt:
- Thôi đi Darren. Người này chết rồi, chúng ta có làm gì hại hắn đâu.
- Tôi không thể. Đây là một xác chết.
- Nhưng còn tươi. Với người sống cháu cũng không dám...
Jimmy lên tiếng:
- Nếu cần, tôi sẽ lấy...
Crepsley quát lớn:
- Im đi, Jimmy. Darren, uống đi. Mi là một phụ tá ma-cà-rồng, đã đến lúc phải cư xử cho
đúng cách.
Tôi năn nỉ:
- Nhưng không phải đêm nay. Để khi nào tìm được một người sống đã. Tôi tởm xác chết
lắm.
Crepsley lắc đầu ngao ngán:
- Sẽ có ngày mi nhận ra mi ngu ngốc đến thế nào. Lúc đó chẳng còn cách nào cứu nổi mi đâu.
Quay qua cám ơn Jimmy, rồi ông ta lại cùng nhà bệnh lý học ông chuyện về những người
bạn cũ. Tôi im lìm ngồi, khổ sở với ý nghĩ tôi còn kéo dài cuộc sống này bao lâu nữa.
Sau đó Jimmy tiễn chúng tôi xuống nhà và vẫy tay chào. Ông ta là một người tử tế, chỉ tiếc là tôi
đã gặp ông trong hoàn cảnh ảm đạm này.
Suốt đường về, Crepsley không nói tiếng nào. Tới trại, ông ta giận dữ quăng tôi xuống, chỉ
mặt bảo:
- Nếu mi chết, không phải lỗi lại ta đâu.
- Đúng vậy.
Vừa càu nhàu ông ta vừa nhảy vào trong quan tài.
Tôi nấn ná thức, nhìn mặt trời lên. Tôi suy nghĩ rất nhiều về tình trạng của mình, không biết
chuyện gì sẽ xảy ra, nếu sức khỏe cứ hao mòn dần đưa tôi đến cái chết.
Tôi phải làm sao đây? Bỏ qua nguồn gốc, chấp nhận uống
thủy ngân đỏ
? Hay trung thành
với nguồn gốc loài người của mình và ... chết?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.