Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 20
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1159 chữ
- 2020-05-09 12:54:41
Số từ: 1250
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Ngày hôm đó tôi ở lì trong lều. Nghe tiếng Sam, tôi cũng không bước ra. Tinh thần sa sút
thảm hại, tôi cảm thấy xa lạ với tất cả mọi người, mọi chốn. Chẳng là người, cũng không thể là
ma. Tôi bị giằng xé giữa hai ngả đường.
Ban đêm tôi ngủ li bì, nên sáng hôm sau tôi cảm thấy khá hơn. Mặt trời lên rạng rỡ và dù
vấn đề của tôi vẫn còn nguyên đó, nhưng tôi tạm thời quên đi.
Vì con rắn bị bệnh, nên khi Sam rủ đi xem nhà ga bỏ hoang, Evra phải ở lại lều để săn sóc
cho con rắn của nó.
Khu nhà ga cũ rất tuyệt. Một sân tròn, rộng bao la, viền đá, một ngôi nhà ba tầng, trước kia
là văn phòng bảo vệ, vài nhà kho cũ kỹ và rất nhiều toa tàu bỏ phế. Cỏ mọc tràn lan trên những
đường rầy.
Hai đứa chúng tôi nhảy qua những thanh đường tàu, thỉnh thoảng làm bộ trượt chân kêu rú
lên. Nhờ khả năng của ma-cà-rồng, tôi giữ thăng bằng rất tài tình nên chơi trò này trội hơn
Sam.
Những toa tàu tả tơi mục nát, nhưng có vài toa gần như còn nguyên vẹn tuy phủ đầy bụi đất.
Chúng tôi leo lên nóc nhà, giang hai tay đón ánh mặt trời.
Một lát sau, Sam bỗng nói:
- Cậu biết tụi mình nên làm gì không?
- Làm gì?
- Cắt máu ăn thề, kết làm anh em.
- Là sao?
- Vui lắm. Mỗi đứa mình cắt chút xíu trên tay, đặt lên nhau và thề sẽ là bạn thân suốt đời.
- Hay đấy. Cậu có dao không?
- Tụi mình lấy mảnh kính, ở đây thiếu gì.
Sam nói, rồi bò ra sát mí góc tàu, vươn tay xuống một cửa sổ vỡ. Khi trở lại, nó dùng mảnh
kính rạch một vết nhỏ trên bàn tay, rồi đưa mảnh kính cho tôi.
Vừa định cắt tay mình, tôi khựng lại. Có thể một chút máu ma-cà-rồng chắc không đến nỗi
nguy hại cho Sam, nhưng nghĩ lại, tôi lắc đầu bảo:
- Tớ không làm đâu.
- Làm đi, đừng sợ. Cắt tí xíu không đau đâu.
- Không.
- Hèn. Gà chết.
Rồi nó ngoác mồm hát:
- Hèn hẻn hèn hen, hèn như gà chết.
- Ừa, tao hèn.
Tôi phì cười nói. Thà nói láo còn hơn cho nó biết sự thật.
- Ai chẳng sợ một cái gì đó. Mới nhờ cậu tắm cho Người-sói, cậu đã sợ vãi tè đó thôi.
Chúng tôi chọc phá nhau chán, nhảy xuống đất, chạy về ngôi nhà bảo vệ. Bước vào ngôi nhà
cửa long kính vỡ, qua mấy phòng nhỏ, chúng tới một phòng lớn, chắc trước kia đây là phòng
họp. Vòng qua một lỗ thủng to đùng giữa sàn nhà, Sam bảo:
- Ngó lên kìa.
Tôi ngước nhìn... thẳng lên mái nhà. Vì sàn của những từng trên đã sụp đổ từ đời nào rồi.
Bốn chung quanh chỉ con trơ lại những bức tường ọp ẹp. Ánh nắng xuyên qua mái nhà lỗ chỗ
thủng.
- Theo tớ.
Vừa nói Sam vừa đi trước lên cầu thang. Tôi lò mò theo sau, leo lên cái cầu thang rệu rạo
như răng bà già, vì không muốn lại bị nó gọi là gà chết thêm nữa.
Cầu thang dẫn tới lầu ba. Chúng tôi vươn tay đụng mái nhà. Tôi hỏi:
- Leo lên mái được không?
- Được chứ, nhưng hơi bị nguy hiểm đấy. Mấy cái xà này muốn long ra hết rồi.
Nó dò dẫm quanh phần còn lại của căn phòng. Tôi dựa lưng sát tường, lần theo cho chắc ăn,
hỏi nó:
- Ê, liệu mấy mảnh sàn này có ụp xuống không?
- Biết đâu à.
Tôi vươn cổ, nhìn phía sau nó. Chúng tôi đã ra gần tới mấy cái đòn tay. Đó là sáu hay bảy
cây gỗ dài, gác từ đầu này tới đầu kia căn phòng. Sam cắt nghĩa:
- Đây là rầm thượng.
- Tớ cũng đoán thế.
Nó toe toét cười:
- Thế cậu có đoán được tụi mình sắp chơi trò gì không?
Tôi nhìn nó lom lom, rồi ngó xuống mấy cây đòn tay:
- Cậu định... định... bước qua mấy cây gỗ kia, phải không?
- Chỉ được cái đoán đúng.
Nó cười cười đặt chân trái lên một cây dòn. Tôi vội kêu lên:
- Sam. Không hay ho gì đâu. Cậu bước qua mấy thanh đường tàu còn lảo đảo. Nếu trượt
chân...
- Không bao giờ. Dưới đất tớ không khéo léo bằng trên cao đâu.
Nó từ từ bước, hay tay giăng ngang giữ thăng bằng.
Tim tôi như muốn lộn lên tới miệng. Tôi liếc xuống dưới, nếu nó ngã, không thể nào thoát
chết được. Tính cả từng trệt, thì tất cả là bốn tầng. Trời ơi! Quá cao như thế này, làm sao sống
nổi!
Nhưng Sam tới đầu kia một cách an toàn. Nó quay lại, cúi đầu chào.
Tôi thét lên:
- Mày điên rồi.
- Sao lại điên? Can đảm chứ. Còn cậu? Dám không? Cậu sẽ vượt qua dễ hơn tớ nhiều.
- Vì sao?
- Vì gà có tới hai cái cánh mà.
Đã thế, tôi cho nó biết tài của ma-cà-rồng.
Hít sâu một hơi. Tôi thoăn thoắt bước qua, chỉ mất mấy giây, tôi đã đứng bên cạnh nó.
Sam thộn mặt, hít hà:
- Wow, thật không ngờ!
Tôi khoái chí bảo:
- Muốn theo nghề xiếc thì hãy thủ thân lấy vài trò. Nhớ không, chú em?
- Cậu nghĩ mình có thể đi nhanh như thế không?
- Đừng liều.
Nó thách tôi:
- Tớ cá là cậu cóc dám làm lại lần nữa đâu.
- Nhìn anh đây, chú em.
Tôi phăng phăng đi trở lại, còn nhanh hơn lần đầu.
Lần lượt từng cây đòn, chúng tôi đi qua đi lại, cười rúc rích. Sam bỗng ngừng lại giữa chừng,
hỏi:
- Ê, chơi trò soi gương không?
- Là sao?
- Tớ làm gì, cậu làm theo đó. Như thế này này.
Nó ngoáy ngoáy bàn tay trên đầu. Tôi đưa tay lên bắt chước, bảo:
- Hiểu. Trừ trò cậu lộn cổ xuống đất chết, tớ không làm theo đâu.
Nó cười hô hố rồi nhăn nhó. Tôi cũng cười, rồi nhăn như khỉ. Nó đứng một chân. Tôi làm
theo. Nó cúi xuống, rờ ngón chân cái. Tôi làm giống hệt. Rồi không đợi đến lượt mình, tôi biểu
diễn trò nhảy từ cây đòn này sang cây đòn khác. Cu cậu bó tay luôn.
Lần đầu tôi hãnh diện vì có máu ma-cà-rồng. Và đó cũng chính là trò đã gây nên chuyện.
Hoàn toàn bất ngờ, tôi vừa khom mình để rờ ngón chân, bỗng mặt mày xây xẩm, hai tay chới
với, chân run cầm cập.
Đây không phải lần đầu tôi bị chóng mặt. Nhưng nếu ở dưới đất, tôi chỉ ngồi nghỉ cho qua
cơn. Còn lần này, tôi đang chơi vơi trên tầng bốn của tòa nhà, không có chỗ để ngồi.
Cố gắng hạ thấp mình xuống, tôi hy vọng sẽ bám vào đòn tay và từ từ bò qua. Nhưng trước khi
nắm được cây đòn, tôi bị trượt chân và rơi thẳng xuống...