Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 23
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 668 chữ
- 2020-05-09 12:54:41
Số từ: 701
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi định đến thẳng xe ông Cao, báo với ông về sự nghi ngờ và những thắc mắc của R.C.
Nhưng trên đường đi, Truska (cô gái có khả năng mọc râu theo ý muốn) kéo cánh tay tôi và ra
dấu cho tôi đi theo.
Lều cô ta trang trí lòe loẹt nhất trại. Tranh ảnh, gương soi treo đầy trên vách. Mấy tủ áo lớn,
bàn trang điểm và một cái giường rộng mênh mông.
Sau một tràng líu lo thứ tiếng lạ tai, cô ta lấy một thước vải, đo thân thể tôi, rồi chu miệng
nghĩ ngợi. Búng ngón tay tách một tiếng, cô tiến lại tủ áo, lôi ra một cái quần, mở tủ khác lấy ra
cái áo, và rút một áo vét từ một tủ khác nữa. Mở ngăn kéo bàn trang điểm, Truska lấy ra mấy
bộ đồ lót và một đôi giày.
Tôi vào sau một tấm màn lụa thay quần áo. Chắc Evra đã nói với cô ta về việc tôi ước ao
một bộ đồ mới.
Tôi vừa bước ra, Truska vỗ tay mừng rỡ và đẩy tôi đến trước tấm gương. Bộ quần áo vừa
như in. Và điều làm tôi bàng hoàng nhất là: trông tôi... hơi bị bảnh trai. Cái sơ mi màu xanh lá
nhạt, quần tía sẫm, áo vét pha hai màu xanh dương và vàng đồng. Truska còn cuốn quanh bụng
tôi bằng một dải lụa đỏ. Trông tôi y hệt một tên cướp biển. Tôi bảo:
- Tuyệt vời. Chỉ đôi giày là hơi bị chật.
Truska đem ngay ra một đôi khác, da mềm hơn và mũi cong như giày của chàng thủy thủ
Sinbad. Tôi cám ơn Truska và định bước ra khỏi lều. Cô giang tay ngăn lại, kéo một chiếc ghế
tới trước một tủ áo, đứng lên, với tay lấy xuống một hộp tròn lớn. Truska mở hộp, lôi ra một
mũ nhỏ màu nâu, có đính lông chim; loại mũ hiệp sĩ rừng xanh Robin Hood vẫn đội.
Chưa kịp đội mũ lên đầu, Truska ấn tôi ngồi xuống ghế, cầm kéo lên cắt tóc cho tôi.
Mái tóc mới cắt và cái mũ hiệp sĩ rừng xanh làm tôi không nhận ra mình trong gương nữa. Tôi
kêu lên:
- Ôi! Truska, tôi... tôi...
Không thể tìm ra lời cám ơn, tôi ôm choàng lấy Truska, hôn một cái rõ kêu lên má cô. Khi
buông tay ra tôi bỗng ngượng chín cả người. May mà không có thằng bạn nào của tôi trông
thấy cảnh này. Trong khi đó Truska cứ mủm mỉm cười duyên.
Tôi vội chạy đi khoe Evra. Nó bảo trông tôi rất sành điệu, nhưng thề sống thề chết là chẳng
hề nói gì với Truska về chuyện quần áo của tôi, chắc chỉ vì cô ta phát hiện thấy tôi ăn mặc gớm
ghiếc quá, hay do ông Crepsley nhờ, hoặc vì cô ta... si tôi.
Nghe nó tán nhảm, tôi đỏ mặt quát lên:
- Đừng nói bậy.
Nó cứ nham nhở ngân nga:
- Bà con ơi! Truska mê tít Darren! Mê tít thò lò cu cậu Darren!
- Câm đi. Con rắn gầy tong gầy teo kia.
Nó cười ngặt nghẽo, tiếp tục làm trò:
- Anh ả ngồi trên cành cây. Hôn nhau hứa hẹn có ngày cưới nhau. Xe hoa của ma-cà-rồng.
Bay trên mặt đất khỏi cần ét –xăng.
Tôi nổi sùng, gầm lên, nhào vào vật nó xuống đất. Khóa cứng không cho cu cậu nhúc nhích,
cho đến khi nó hét ầm lên đầu hàng mới buông tha.
Sau đó, Evra vào lều săn sóc con rắn của nó. Tôi vừa làm việc của mình vừa lãnh luôn phần
việc của Evra. Một phần vì bận rộn như thế, một phần vì phấn khởi với bộ đồ mới, tôi quên
khuấy chuyện báo cho ông Cao biết vụ chiến sĩ bảo vệ môi trường hăm dọa điều tra chuyện bò
dê.
Nếu không quá đãng trí như thế, có lẽ mọi chuyện đã khác và nơi ở của chúng tôi có lẽ đã
không phải kết thúc trong máu và nước mắt.