• 1,980

Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 25


Số từ: 1122
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Sáng sớm hôm sau, nhìn Sam hớn hở chạy vào trại, tim tôi thót lại. Tôi không muốn làm nó
thất vọng, nhưng không còn cách nào khác nữa. Tôi không thể cho nó biết chuyện ông Crepsley
muốn biến nó thành một ma-cà-rồng nửa mùa như tôi.
Suốt đêm qua tôi đã suy nghĩ, và điều làm tôi hoảng nhất là: Sam sẽ chẳng ngần ngại gì với
đề nghị của ông ta. Dù nó thông minh, nhưng tôi nghĩ nó không đủ chín chắn để cân nhắc đến
nỗi cô đơn và những khốn khổ khi trở thành một ma-cà-rồng.
Quá nóng ruột, Sam chẳng thèm nhòm ngó gì đến bộ đồ xịn của tôi, nó hỏi ngay:
- Cậu hỏi ông ấy chưa?
Tôi mỉm cười buồn bã gật đầu:
- Rồi.
- Sao?
- Rất tiếc, Sam. Ông ta từ chối.
Nó nói như quát vào mặt tôi:
- Tại sao?
- Cậu còn nhỏ quá.
- Mốc xì. Cậu lớn hơn tớ bao nhiêu?
Tôi nói dối:
- Nhưng mình không cha mẹ, chẳng ai kiện cáo gì khi mình đi theo gánh xiếc.
- Mình cóc cần gia đình
- Dóc. Rồi cậu sẽ nhớ nhà.
- Những ngày nghỉ mình về thăm nhà.
- Bộ dễ lắm hả. Dính vào gánh xiếc quái dị thì đi mút mùa luôn. Thì giờ đâu mà về. Thôi, chờ
khi nào cậu lớn hãy tính
- Tớ cóc cần cái
khi nào
của cậu. Tớ muốn ngay bây giờ. Tớ sẽ làm việc cật lực. Tớ sẽ tự
chứng tỏ cho họ biết. À, cậu có nói với ông Cao, hôm qua mình đã im lặng khi nghe cậu nói xạo
về chuyện người sói không?
- Mình đã kể tất cả mọi chuyện với ông ấy.
- Tớ cóc tin. Cậu chưa gặp chưa nói cóc khô gì với ông ta hết. Tớ sẽ tự đi gặp.
Tôi nhún vai chỉ về xe ông Cao:
- Đó lại đó mà gặp.
Nhưng mới bước được mấy bước, nó ngừng lại, bực dọc thọc mấy ngón chân xuống cát, rồi
quay lại ngồi bên tôi. Nước mắt đầm đìa trên má, nó lèm bèm:
- Thật bất công. Mình đã lên hẳn một kế hoạch khi được họ thu nhận. Vậy mà...
- Còn nhiều dịp khác nữa mà...
- Bao giờ? Bao giờ mình mới gặp lại họ? Đây là lần đầu tiên mình biết đến một gánh xiếc
quái dị.
Im lặng một lúc tôi mới nói:
- Chẳng thú vị như cậu tưởng đâu. Thử nghĩ, phải thức dậy từ năm giờ sáng giữa mùa đông,
tắm rửa bằng nước lạnh như băng, làm việc ngoài trời dưới những ngọn gió giá rét như dao
cắt...
- Chuyện nhỏ, mình cóc ngán. Hay là... mình cứ đi. Trốn trong mấy xe tải, khi phát hiện, ông
Cao đành phải chấp nhận thôi.
- Cậu không được làm thế.
- Tớ cứ làm. Cậu không cản được đâu.
- Mình sẽ không để cậu làm thế.
- Bằng cách nào?
Đã đến lúc phải bịa ra một chuyện thật khủng khiếp để hù Sam, làm nó sợ đến nỗi không
nuôi mộng viển vông theo chúng tôi nữa. Tôi thì thầm như khổ tâm phải cho nó biết sự thật:
- Sam, mình chưa nói cho cậu biết, trước khi gia nhập gánh xiếc mình đã hành động thế nào
với cha mẹ mình phải không?
- Chưa, nhiều khi mình cũng định hỏi.
- Mình đã giết...
Mặt nó trắng nhợt:
- Hả? Cái gì?
- Thỉnh thoảng mình lên cơn điên, như Người-sói vậy. Không ai hiểu vì sao, và lúc nào mình
lên cơn. Ngày bé, mình ở trong bệnh viện và đỡ điên dần. Một lễ giáng sinh, ba má đưa mình về
nhà. Sau bữa ăn tối, đang ngồi kéo mấy ống pháo nổ với ba. Mình lên cơn. Xé ông ta ra từng
mảnh. Má nhào vào can, mình xé luôn bà, rồi đến em gái mình..., sau đó...
Phải diễn đoạn này tuyệt vời cho cu cậu tin vãi tè luôn. Hai mắt long sòng sọc, tôi nhìn xoáy
vào mắt nó, như đang lên cơn:
- Mình ăn thịt cả ba người.
Mồm há hốc, mắt nó nhìn tôi như đứng tròng, nhưng vẫn cố lắp bắp:
- Cóc...cóc...phải. Cậu phịa.
- Ăn thịt họ xong mình chạy trốn. Gặp ông Cao, ông ta đồng ý che giấu mình. Trong đoàn có
sẵn một cái chuồng để nhốt, khi mình lên cơn. Điều nguy hiểm là không ai biết trước khi nào
mình hóa điên như thế. Vì lí do đó mọi người lảng tránh mình. Evra và những quái nhân thì
không sao, vì họ mạnh lắm, nhưng những người khác thì mình có thể
xực
họ trong nháy mắt.
Tôi nhặt một cành cây lớn, múa may một lát, rồi bỏ vào miệng nhai rau ráu như nhai một củ
cà rốt.
- Mình có thể nhai nát xương cậu rồi phun ra như... cám.
Tôi cắt môi bằng cành cây gãy, máu me tùm lum làm Sam xanh mặt.
- Nếu cậu gia nhập đoàn, cậu phải ngủ cùng lều với tớ, có thể cậu sẽ là người đầu tiên làm
mồi cho tớ nhắm. Cậu không thể nào ngăn được chuyện đó đâu. Đừng theo gánh xiếc này. Mình
thèm có bạn lắm, nhưng mình xin cậu tránh xa nơi này ra.
Sam cố mở miệng mà không được. Nó tin tất cả câu chuyện
bịa đặt trời ơi đất hỡi
của tôi.
Từng xem những màn biểu diễn của gánh xiếc quái dị, nó tin chuyện tôi nói rất có thể xảy ra.
Tôi buồn rầu diễn tiếp:
- Đi đi Sam. Đừng bao giờ trở lại, như vậy sẽ an toàn cho cả hai đứa mình.
Nó liên tục lắc đầu:
- Darren, mình... mình...
- ĐI!
Tôi gầm lên, hai tay đấm thình thình lên đất, răng nhe ra, gầm gừ. Tôi có khả năng làm cho
giọng trầm vang hơn con người, giống như dã thú.
Sam rú lên, nhảy qua những hàng cây, cắm đầu chạy.
Nhìn theo nó, tim tôi nặng nề, khốn khổ. Nó sẽ không bao giờ trở lại. Chúng tôi đã rẽ hai ngả
đường khác nhau và chẳng bao giờ còn gặp lại nhau nữa.
Nếu biết mình đã sai lầm thế nào - nếu biết trước cái đêm khủng khiếp đang chờ phía trước
– thì tôi đã chạy theo nó và không bao giờ quay trở lại gánh xiếc điên rồ đẫm máu, gánh xiếc
kinh hoàng của tử thần này nữa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.