• 2,105

Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 28


Số từ: 1056
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Nhờ cỏ ẩm ướt nên bước chân tôi không gây ra tiếng động. Tới chiếc xe tải cuối cùng, đậu
trước chuồng Người-sói, tôi dừng lại nghe ngóng.
Tiếng lanh canh nho nhỏ, như những sợi xích nặng nề nhè nhẹ chạm nhau.
Tôi bước hẳn ra khỏi tầm khuất của cái xe. Ánh sáng lờ mờ quanh chuồng, đủ để tôi nhìn rõ
ràng từng chi tiết. Chuồng Người-sói đã được đẩy về đây sau buổi diễn. Và cũng như hằng đêm,
một tảng thịt đã được bỏ vào chuồng. Nhưng đêm nay nó không ăn. Đêm nay nó đang chăm
chú vào một thứ khác...
Một người đàn ông to lớn đang ngồi trước cửa chuồng, tay cầm một cái kìm lớn và đã cắt
được mấy mắt xích ràng chặt cửa chuồng.
Tôi kêu lên:
- Làm gì vậy?
Người đó giật mình, buông rơi cây kìm, quay lại.
Đúng như tôi đoán, đó là R.C.
Lúc đầu hơi hoảng, nhưng thấy tôi có một mình, ông ta bình tĩnh lại ngay:
- Đi chỗ khác.
- Ông đang làm gì vậy?
- Thả tự do cho một sinh vật khốn khổ. Không bao giờ ta giam hãm thú hoang dã trong
chuồng như thế này. Đây không phải là người, ta thả nó về rừng. Dù đã báo cảnh sát - họ sẽ đến
đây sáng sớm mai – nhưng ta quyết định làm chuyện nhỏ này trước đã.
- Ông điên à? Không thể làm vậy. Nó hung dữ lắm. Thả ra, nó sẽ giết ráo từ người tới vật
trong vòng năm cây số.
- Đó là mày nói thôi. Ta không tin. Theo kinh nghiệm của ta, loài vật phản ứng tùy vào hành
động cư xử của con người. Nếu mi cư xử với nó như một quái vật điên khùng, nó sẽ phản ứng
lại y như vậy. Trái lại, nếu tôn trọng, yêu thương, tỏ lòng nhân đạo...
- Ông không biết mình đang làm gì đâu. Người-sói không giống như những loài thú khác.
Ông đi đi, trước khi gây ra những tai hoạ không lường được. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau...
- Không. Ta nói đủ rồi.
Gầm lên, ông ta thò tay vào chuồng kéo ra sợi xích. Người-sói lẳng lặng nhìn.
Tôi thất thanh giọng thét lên:
- Ngừng lại, R.C.
Nhào tới, tôi ôm chặt R.C cố ngăn ông ta mở cửa chuồng. Không kéo nổi, tôi thoi liên tiếp
vào mạn sườn ông ta, nhưng R.C cũng hết sức bình sinh nắm chặt sợi xích.
R.C gầm thét:
- Buông ta ra. Mi không ngăn cản được ta làm bổn phận đâu. Công lý phải được thi hành.
Nạn nhân phải được tự do...
Thình lình ông ta nín bặt, da trắng như người chết, toàn thân run bần bật rồi... cứng đờ.
Tiếng răng rắc, rào rạo vang lên. Tôi nhìn vào chuồng. Người-sói đã ra tay! Nó đã ngoạm đứt
hai cánh tay R.C tới khuỷu.
Ông ta bật ra khỏi chuồng, đưa hai cánh tay cụt ngủn lên, trợn trừng nhìn máu ròng ròng
chảy.
Tôi cố kéo hai tay R.C khỏi miệng Người-sói (nếu lấy lại được, có thể người trong đoàn sẽ
gắn lại được cho ông ta). Nhưng Người-sói nhảy thoắt ra sau, nhai rau ráu. Chỉ một thoáng hai
tay của R.C đã nát vụn.
Ông ta cứ ngơ ngác hỏi:
- Tay tôi đâu? Tay tôi đâu? Mới tức thì đây thôi, tôi còn đủ hai tay mà. Máu ở đâu ra mà
nhiều thế này?
- Tôi đưa ông đi băng bó, đừng để máu ra nhiều quá.
- Cút đi. Tránh xa ta ra.
Đưa tay để xua đuổi tôi, nhưng nhìn hai tay cụt toàn máu, ông ta lại rú lên:
- Tay ta đâu? Đây là lỗi của mày. Mày chặt đứt hai tay tao rồi.
- Không phải tôi đâu, R.C. Người-sói đã cắn ông.
- Mày, chính mày. Đồ quỷ nhỏ. Quái vật. Mày lấy tay tao. Trả tay cho tao.
Tôi tiến lại gần, nhưng bị ông ta xô ra, rồi quay đầu chạy. Hai cánh tay cụt, ròng ròng máu,
đưa cao khỏi đầu; tiếng gào thét của ông lồng lộn khắp khu trại, cho đến khi ông khuất vào đêm
tối. Sợ ông tấn công, tôi không dám đuổi theo. Vừa định đi tìm ông Cao và Crepsley báo lại sự
việc, bỗng một tiếng gầm ngay sau lưng làm tôi đứng chết sững.
Từ từ quay lại, tôi thấy Người-sói đứng bên cửa lồng khép hờ. Nó đã rút tay chân khỏi mấy sợi
xích bị R.C cắt đứt.
Người-sói đứng im, nhe hàm răng nhọn hoắt, trắng nhởn. Nhìn quanh, rồi giang hai tay,
năm hai bên song sắt, tung mình, phóng thẳng tới tôi.
Nhắm mắt, tôi đành buông xuôi chờ đợi. Tiếng chân nó nặng nề hạ xuống cách tôi chừng
một mét. Nhưng rồi tôi nghe tiếng nó vọt bay qua khỏi đầu tôi. Trong mấy giây khủng khiếp
đó, tôi chờ đợi những cái răng nhọn hoắt của nó cắn từ sau gáy và gặm đứt đầu tôi.
Nhưng không có gì xảy ra. Tôi bối rối, chớp mắt, quay lại nhìn: Nó đang đuổi theo một bóng
người chạy thoăn thoắt qua những cái xe. Nó đã bỏ qua tôi, để săn một con mồi ngon lành hơn.
Thầm cám ơn trời đã giúp tôi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Tôi loạng choạng bước đi.
Bỗng chân đạp phải một vật trên mặt đất, tôi cúi xuống nhặt và lần đầu tiên tôi tự hỏi, không
biết Người-sói đang đuổi theo ai. Đó là một túi xách nhỏ, đựng đầy quần áo. Khi tôi lật ngược
túi, một cái bình nhỏ rớt ra. Tôi nhặt lên, mở nắp: một mùi thơm chan chát của... hành nướng
bốc lên.
Tim như ngừng đập, tôi lục lọi tiếp, cầu xin mùi hành nướng không đúng như điều tôi lo sợ.
Lời cầu xin của tôi không được đáp trả.
Trên thành túi những chữ viết tay nguệch ngoạc:
Túi này của Sam Grest. Cấm đụng tới.

Sam! Chắc nó đã lẻn vào đây đêm nay, để đi theo chúng tôi.
Người-sói đang đuổi theo Sam!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.