• 2,104

Quyển 3 : Địa đạo máu - Chương 11


Số từ: 1059
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Theo dõi ông Crepsley chẳng dễ chút nào. Đêm đầu tiên, chỉ sau vài phút chúng tôi đã mất
dấu ông ta: Crepsley nhảy vọt lên ống khói, khi chúng tôi lên tới nóc nhà, ông ta đã mất hút.
Lang thang khắp thành phố suốt đêm, chúng tôi không tìm ra tăm tích ông ta.
Rút kinh nghiệm, hôm sau, trong khi Crepsley đang ngủ, tôi chạy đi mua hai điện thoại di
động.
Đêm đó, ông Crepsley vừa nhảy lên nóc nhà, tôi bám theo. Evra không nhanh nhẹn bằng tôi,
nên nó thủ dưới đất. Phần tôi, theo dõi và thông tin qua điện thoại cho nó.
Rất may là ông ta không hề biết tôi theo dõi và ông không đi nhanh. Nhưng chỉ theo được
chừng mấy tiếng, khi ông ta nhảy xuống một khu phố với rấtt nhiều chỗ rẽ vào những con
đường nhỏ, qua mấy ngã rẽ, tôi lại bị mất hút ông.
Những đêm sau đó, có khi tôi bị mất dấu ông sau vài giờ, có khi tôi bám theo ông được tới
sáng.
Suốt thời gian đó, tôi thấy dường như ông không làm gì đặc biệt. Có những khi ông ta ngừng
lại một nơi rất lâu, phía trên những đám đông, lặng lẽ quan sát (Để tìm con mồi mới?). Lúc
khác, ông chạy vù vù không ngừng nghỉ. Lộ trình rất bất chợt: Hai ba đêm vẫn trên một tuyến
đường, có đêm lại trên một tuyến hoàn toàn mới. Không thể đoán được là ông ta định đi đâu.
Sau mỗi đêm Evra mệt nhoài khi trở về khách sạn – tôi quên là nó không đựoc khoẻ như
tôi. Tôi bảo nó nghỉ mấy đêm, nhưng Evra nhất quyết đi theo. Có lẽ nó sợ, vắng mặt nó tôi sẽ
giết ông Crepsley.
Sau sáu xác được phát hiện, người ta không tìm thấy xác nào mới nữa. Cơ quan điều tra đã
xác nhận tất cả nạn nhân – Hai nam bốn nữ- đều bị rút kiệt máuvà đều là những người bình
thường ở rải rác trong thành phố. Họ còn rất trẻ, người lớn nhất mới hai mươi bảy tuổi. Evra
thất vọng ra mặt khi nghe các nạn nhân là người bình thường. Nó hỏi:
- Liệu các bác s có phân biệt được người thường và ma-cà-rồng không?
- Tất nhiên.
- Bằng cách nào.
- Máu khác nhau.
- Nhưng những xác này đâu còn máu nữa.
- Tế bào ma-cà-rồng cũng không giống người. Nguyên tử hoạt động một cách kỳ lạ trong
ma-cà-rồng, vì vậy người ta không thể quay phim, chụp hình họ được. Rồi còn móng tay và
những cái răng cứng rắn khác thường nữa.
Trong thời gian bị chúng tôi theo dõi, ông Crepsley không giết ai. Hay ông ta đang chờ cho
những ồn ào này lắng xuống rồi mới tiếp tục ra tay?
Hoặc có thể, biết bị chúng tôi theo dõi, ông ta chỉ hành động khi nào cắt đuôi được tôi và
Evra. Ông Crepsley có rất nhiều mánh khoé. Dù tôi đã cố gắng không để sót bất kì một cử chỉ
nào của ông ta.
Tuy phải ngủ bù gần như suốt ngày, để lấy sức thức đêm, nhưng tôi vẫn thức dậy trước lúc
mặt trời lặn mấy giờ để chơi với Debbie. Tôi rất sung sướng khi được ở bên cô bé. Chúng tôi
ngồi trong phòng cô nghe nhạc và tán gẫu. Thỉnh thoảng chúng tôi đi dạo hay mua sắm.
Tôi quyết định không để ông Crepsley huỷ hoại tình bạn của hai chúng tôi. Biết nên về sớm,
để không lỡ việc theo dõi cùng Evra – vì tôi vẫn nhớ tôi là ai - những tôi không thể cắt giảm
những giờ phút bên nhau.
Một chiều thứ bảy, vừa trong rạp chiếu phim ra, Debbie hỏi tôi:
- Sao lúc này bạn không đến vào buổi tối
Tôi làm bộ rùng mình:
- Sợ ma
- Xạo
Debbie nhéo tay tôi, cười nói. Tôi phịa:
- Ông già không thích mình ra ngoài buổi tối. Ông cảm thấy áy náy vì đi suốt cả ngày, nên
buổi tối muốn ba cha con quây quần chuyện trò bên nhau.
- Chắc ông không quan tâm nếu thỉnh thoảng bạn mới đi đâu. Như những ngày đầu bạn mới
gặp mình đó.
- Mình phải chuồn ra đó. Ông nổi giận đùng đùng khi biết chuyện. Bắt mình
cấm trại
cả
tuần. Vì vậy mình chưa cho bạn gặp ông. Ba mình vẫn chưa hết giận.
- Coi bộ ông già bạn khó dữ há?
- Khó trời thần luôn. Nhưng mình là con mà, biết sao.
Tôi cảm thấy hơi ngượng vì phải nói dối Debbie, nhưng vẫn còn hơn là phải nói ra sự thật.
Tôi tủm tỉm cười, tưởng tượng khi tiết lộ:
Lão già tôi gọi là cha là một ma-cà-rồng. Lão không
phải là cha tôi. Ôi! Lão còn là chính lẻ, tôi tin đã giết sáu mạng người
.
- Bạn cười gì vậy.
- Đâu có.
Đúng là một đời sống hai mặt lạ lùng: ban ngày là một đứa con trai bình thường, ban đêm là
một ma-cà-rồng theo dõi một ma-cà-rồng khác. Nhưng tôi cũng cảm thấy thú vị. Nếu là hơn
một năm trước, tôi đã lo lắng, trăn trở cả đêm mất ngủ, rồi mặt mày ủ rũ như đám ma. Nếu tôi
là tôi của thời gi đó, lo chuyện gì chỉ chăm chăm vào một chuyện, thì chắc tôi đã chấm dứt hẹn
hò với Debbie rồi.
Bây giờ thì không. Kinh nghiệm sống cùng ông Crepsley và Gánh Xiếc Quái dị làm tôi thay
đổi. Tôi có đủ khả năng thủ diễn một lúc hai vai. Thật lòng, tôi khoái sự chuyển vai này: theo
dõi Crepsley ban đêm làm tôi thấy mình đã lớn và quan trọng – Darren Shan, người bảo vệ cho
thành phố được yên giấc. Bên Debbie những buổi chiều, cho tôi cảm giác lại là đứa con trai
bình thường của loài người. Hai thế giới của tôi đều tuyệt vời!
Nhưng điều đó kết thúc khi ông Crepsley xông vào nạn nhân kế tiếp: một người đàn ông to
béo.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.