• 2,105

Quyển 3 : Địa đạo máu - Chương 12


Số từ: 1453
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Lúc đầu tôi không nhận ra là ông Crepsley đang theo dõi ai. Ông ta lượn lờ trên những khu
phố sầm uất hàng giờ, quan sát những người đi mua sắm. Rồi thình lình ông bám vào tường
một tòa nhà, leo thoăn thoắt lên mái.
Tôi bấm điện thoại cho Evra. Nó không bao giờ gọi cho tôi vì sợ ông ta phát hiện. Tôi thì
thầm:
- Ông ấy di chuyển lại rồi đó.
- Tốt. Ông ấy ngừng lại một chỗ mình khổ lắm. Đúng như trời trồng dưới này, lạnh chết
luôn.
- Đi ăn chút gì, nghỉ ngơi mấy phút đi. Ông ấy đi chậm l
- OK. Có muốn mình đem cho cậu món gì không? Cà phê, dồi nướng?
- Thôi. Cám ơn. Giữ liên lạc nhé.
Tôi lần bước theo lão ma-cà-rồng.
Không thể ăn gì khi theo dõi Crepsley. Mũi ông ta rất thính. Tôi phải đem theo nước lã và
mẫu bánh mì khô – những món không bốc mùi thơm.
Mấy phút sau, tôi càng lấy làm lạ: những đêm trước ông ta không có phương hướng gì,
nhưng đêm nay rõ ràng ông ta có mục đích.
Dù biết là rất nguy hiểm, nếu bị phát hiện, nhưng tôi vẫn phải tiến gần, mới biết được ông
ta muốn làm gì.
Ông Crepsley đang nghiêng đầu khỏi mái nhà, chăm chú nhìn xuống con đường phía dưới.
Tôi nhìn theo xuống quang cảnh tấp nập, rực rỡ ánh đèn, nhưng không biết ông ta đang tìm
kiếm ai. Chỉ khi ánh mắt ông ta ngừng lại trên một đèn đường, tôi mới nhận ra một người đàn
ông to béo đang lom khom cột lại giây giày.
Thì ra vậy! Crepsley đang theo dõi người đàn ông này. Đúng như tôi nghĩ, khi người đan
ông đó vừa đứng dậy đi tiếp, Crepsley chuyển động ngay.
Lùi lại mấy bước, tôi liên lạc với Evra. Nó hỏi:
- Sao rồi?
Tôi nghe tiếng nó đang nhai nhóp nhép và tiếng ồn ào quanh nó. Tôi nói gọn:
- Hành động.
- Trời đ
Hình như nó chạy ra một nơi yên tĩnh hơn để hỏi:
- Chắc không?
- Chắc. Con mồi đã xuất hiện.
- OK. Cho tớ biết địa điểm của cậu đi.
Kèm theo là tiếng nó thở dài. Tôi không trách nó, vì chính tôi cũng đang rầu thối ruột. Cho
nó biết tên phố xong tôi dặn thêm:
- Đừng hấp tấp. Họ đi chậm lắm. Giữ khoảng cách chừng mấy con đường. Đừng để ông ta
thấy cậu.
- Rõ.
Tôi khóa máy, len lén nhìn theo ông Crepsley. Ông ta theo người đàn ông to béo cho đến khi
người đó biến vào một ngôi nhà rất lớn. Chờ chừng nửa tiếng rồi ông Crepsley mới từ từ rảo
quanh ngôi nhà, quan sát từng cửa ra vào và cửa sổ. Tôi giữ khoảng cách vừa đủ để nếu ông ta
vào nhà, tôi sẽ theo ngay.
Nhưng khônh, quan sát xong, ông Crepsley ngồi nghỉ trên một mái nhà gần đó, nơi rất
thuận lợi để thấ rõ từng lối ra vào của ngôi nhà kia. Tôi báo cho Evra. Nó hỏi:
- Ông ta chỉ ngồi đó thôi sao?
- Ngồi và theo dõi.
- Đó là ngôi nhà gì vậy?
Tôi đã đọc những dòng chữ ghi trên tường và mùi tanh tưởi của máu loài vật có thể cho tôi
biết nơi này là đâu. Tôi bảo:
- Một lò giết m
Im lặng một lúc nó mới nói:
- Hay ông ta chỉ đến vì máu heo bò?
- Không. Nếu thế thì ông ta đã vào rồi. Không phải súc vật đâu, ông ta đến đây vì máu
người.
- Hay ông ấy chờ đến khi lò đóng cửa?
- Làm gì có chuyện đó. Lò sát sinh mở cửa suốt đêm.
- Đừng di chuyển trước khi mình đến nhé.
- Dù cậu đến kịp hay không, mình di chuyển, khi Crepsley di chuyển...
Nó tắt máy trước khi tôi nói hết câu.
Mấy phút sau Evra tới chỗ tôi, hơi thở nó nồng nặc mùi hành và mù tạt. Tôi lèm bèm:
- Từ nay cậu chỉ nên ăn bánh mì khô thôi.
- Hay mình chuồn, sợ ông ta ngửi thấy...
- Không sao. Ông ấy ở sát bên lò mổ, mùi máu đánh bạt các mùi khác rồi.
- Crepsley đâu?
Nó phải nheo mắt, nhìn theo hướng tôi chỉ một lúc mới nhận ra bóng ông Crepsley. Tôi
bảo:
- Chúng ta phải vô cùng thận trọng. Một tiếng động nhỏ là ông ta phát hiện ra ngay.
Nó rùng mình. Chẳng biết vì lạnh hay hay vì sợ bị ma-cà-rồng tấn công. Chúng tôi phải thở
vào hai bàn tay úp ngang miệng. Nếui có tuyết, hơi thở có thể lẫn vào màu trắng, đêm nay trời
lạnh, nhưng lại rất trong, hơi thở bốc lên như khói.
Chúng tôi ngồi đó tới ba giờ sáng. Nghe tiếng răng Evra va vào nhau, tôi vừa định bảo nó đi
về, thì người đàn ông to béo xuất hiện bên lò mổ. Lập tức ông Crepsley bám theo.
Quá muộn để trốn khỏi mắt ông ta, tôi chỉ còn biết thì thầm với Evra:
- Im lặng. Nín thở đi.
Tiến về hướng chúng tôi, với những bước chân trần vững vàng trên mái nhà đóng băng, ông
Crepsley chắc chắn đã phát hiện ra chúng tôi, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú về người đàn ông
kia. Qua khỏi chỗ chúng tôi chằng năm mét – bóng ông ta lướt qua hai đứa như một bóng ma –
rồi ông Crepsley... biến mất.
Evra run rẩy nói:
- Mình tưởng vỡ tim.
Tôi nghe tiếng đập thình thịch quen thuộc trong lồng ngực cậu bé rắn (chậm hơn nhịp tim
của người bình thường) mỉm cười bảo nó:
- Ổn rồi. Cậu xuống đường đi.
- Ông ấy không đi nhanh. Chúng mình thử đuổi theo xem sao.
- Không thể đoán được khi nào ông ta tăng tốc, nếu người kia lên taxi hay vào thang máy.
Tốt nhất là chúng ta tách ra, như vậy, nếu đứa này bị bắt còn có đứa kia.
Evra tuột theo lối cứu hỏa xuống đường. Tôi bắt đầu lần theo dấu ma-cà-rồng và người đàn
ông to béo.
Người đàn ông to béo đang thủng thẳng đi ngược lại con đường tôi đã thấy hắn ta cúi
xuống buộc giây giày, qua một con đường vắng vẻ, rồi bước vào một khu nhà.
Hắn sống trong căn hộ trên tầng sáu. Ông Crepsley bước vào một thang máy. Tôi vừa chạy
lên cầut hang vừa ngước nhìn lên cuối hành lang.
Tưởng ông Crepsley sẽ mở khóa cửa và tiến vào phòng (mở bất kì loại khóa nào là chỉ
chuyện nhỏ đối với ông ta), nhưng ông chỉ quan sát cửa sổ và cửa ra vào, rồi trở lại thang máy.
Tôi chạy xuống cầu thang vừa kịp thấy ông ta ra khỏi khu nhà. Tôi gọi Evra biết hướng đi
của ông Crepsley. Mấy phút sau nó lại cùng tôi theo ông ta qua nhiều con phố.
Evra hỏi:
- Sao ông ta không vào phòng gã mập nhỉ?
- Không hiểu. Có lẽ trong phòng có người khác nữa. Hay ông ta định sẽ trở lại sau. Một điều
chắc chắn là: ông ta không lên tầng sáu đó để gửi một lá thư rồi.
Khi rẽ vào một ngõ nhỏ, hai đứa tôi bắt gặp Crepsley đang cúi xuống một người đàn bà nằm
bất động. Evra nín thở, xông tới. Tôi nắm tay nó, kéo lại. Evra nho nhỏ:
- Làm gì vậy? Không thấy sao? Phải ngăn ông ta...
- Không sao đâu. Ông ta không tấn công, chỉ xin chút máu thôi.
- Chắc không?
- Cậu thấy ông ta hút máu từ cánh tay bà ta ? Còn những xác chết được tìm thấy, bị cắt cổ.
Mình không lầm đâu.
Khi ma-cà-rồng bỏ đi, chúng tôi chạy vội lại. Đúngn hư tôi đoán, người đàn bà còn sống, chỉ
bị ngất đi. Trên cánh tay trái bà ta có một vết sẹp nhỏ xíu, còn mới.
Tôi bảo:
- Đi thôi. Chúng ta không nên ở đây khi bà ta tỉnh lại.
- Còn ông Crepsley?
Tôi ngước lên nhìn trời:
Gần sáng rồi. Chắc chắn ông ta đang trên đường về khách sạn. Mau, nếu chúng ta không kịp
về trước, khó mà cắt nghĩa lý do chúng ta vắng mặt lắm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.