Quyển 3 : Địa đạo máu - Chương 21
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1311 chữ
- 2020-05-09 12:54:51
Số từ: 1406
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tỉnh lại tôi thấy mình đang đối diện với 1 cái sọ. Không phải là một cái đầu lâu đã cũ – cái
sọ còn dính thịt tươi, 1 con ngươi vẫn còn đong đưa qua lại trong hố mắt.
Tôi rú lên vùng vẫy, nhưng không thể. Nhìn lên than hình mình (tại sao lại không nhìn
xuống?) Vì tôi nhận ra mình đang bị treo ngược bằng một sợi dây quanh mắt cá chân.
Mulough lên tiếng:
- Tao cá là mình từ trên ấy xuống khác hẳn phải không?
Vặn vẹo người – vì tuy không củ động được chân tay nhưng tôi vẫn có thể vặn mình – tôi
thấy nó ngồi cắn móng tay gần cái sọ. Đưa 1 chân đạp nhẹ cho cái sọ lắc lư, nó bảo tôi
- Nói chào Eva đi
Tôi gào lên:
- Ôi! Không! Mi đã hứa không giết Eva trước giáng sinh mà
Tôi vặn người, cố vươn mình cắn chân nó, nhưng sợi dây quá ngắn
Mulough ngây thơ hỏi:
- Ủa, chưa tới giáng sinh à? Ui cha cha! Tao cứ tưởng ...
- Ta sẽ giất mi. Ta thề sẽ giết mi ...
Tôi bỗng nín bặt, vì hình như còn ai khác nữa gần đây. Chắc là ông Crepsley, nhưng tôi vẫn
hỏi:
- Ai đó?
- D-D-D-Darren.
Một giọng nói nhỏ xíu yếu ớt gọi tôi. Kinh ngạc đến không ngờ, tôi vội hỏi:
- Eva hả?
Murlough ha hả cười, bấm cây đèn pin lớn. Mất mấy giây sau tôi mới nhận ra thân hình và
khuôn mặt than quen của bạn tôi. Trông nó đói khát, kiệt sức và sợ hãi nhưng ... Vẫn còn sống.
Murlough rúc rich cươi tiến lại gần:
- Tao giỡn hay không?
Eva rên lên hỏi:
- Cậu làm gì ở đây, Darren?
Mặt nó bầm tím, trầy trụa. Từ vai phải xuống dưới cánh tay nó, vẩy bị lột để trơ lớp thịt đỏ
hỏn.
- Câm mõm, đồ bò sát.
Murlough gầm lên, đá Evra bật ra sau. Tôi hét lên:
- Thôi đi.
- Ha ha, mày ra lệnh cho tao đó hả, Darren? Evra, nghe nè, nếu mở miệng nói mà tao chưa
cho phép, thì đó sẽ là những lời nói sau cùng của mày đó. Hiểu chứ?
Evra câm lặng gật đầu. Sự hành hạ đã hạ gục Evra. Trông nó tội nghiệp quá. Nhưng nó còn
sống, đó mới là điều quan trọng.
Tôi nhìn quanh. Đây là một hang động lớn, nhưng quá tối, nên không thể biết đây là một cái
hang thiên nhiên hay nhân tạo. Tôi và Evra đang bị treo trên một cây sắt. Những bộ xương
người rải rác trên mặt đất. Một cái giường thô sơ nơi góc hang, đâu đó có tiếng nước tí tách.
Tôi hỏi:
- Sao mi lại đưa ta tới đây?
- Thằng rắn thui thủi một mình. Tao đem mày về cho nó có bạn.
- Vì sao mi phát hiện ra ta?
- Dễ ợt! Dễ ợt! Thầy trò mày om sòm cách đây cả dặm. Tao theo dõi. Chàng tuổi trẻ
Murlough biết rõ địa đạo này còn hơn lòng bàn tay.
- Sao mi không tấn công? Ta tưởng mi muốn giết ông Crepsley?
- Có chứ. Tao đang chờ cơ hội, bỗng nhiên mi đến nạp mạng. Chàng Murlough không thể bỏ
lỡ dịp may. Hai đứa mày trước, sau đó tao sẽ tính sổ lão ma-cà-rồng.
- Ông Crepsley chỉ có một mình trong bóng tối. Không có đèn. Nhưng mi quá hèn. Mi sợ ông
ta. Sợ một đối thủ ngang tầm, nên mới bắt một thằng nhóc như ta. Mi chẳng hơn gì một...
Bàn tay cứng như thép của Murlough bóp mạnh hàm tôi, làm mắt tôi tóe sao. Nó rít lên:
- Nói lại coi. Tao sẽ xé tai mày ra.
Tôi đành ngậm miêng, ghê tởm nhìn nó. Murlough lại cất giọng đều đều:
- Murlough không biết sợ là gì, nhất là một ma-cà-rồng già khú, ốm yếu như lão Crepsley.
Thứ ma-cà-rồng gì mà lại đi chơi với lũ nhóc con? Lão không đáng cho tao phải bận tâm. Tao
sẽ tính sổ lão sau. Mày can đảm hơn, nhiều máu nóng hơn lão.
Nó véo má tôi, bảo:
- Tao rất khoái máu nóng.
- Mi không uống máu ta được. Ta có một nửa máu ma-cà-rồng. Luật cấm điều đó.
- Ta là kẻ tự do, đứng ngoài luật pháp. Luật ma-cà-rồng chẳng làm gì được ta dưới địa đạo
này.
- Máu ma-cà-rồng rất độc đối với loài của mi.
Murlough ngẩn mặt ra:
- Có không đó?
- Có. Máu rắn cũng vậy.
- Đúng, mi nói đúng. Tao mới thử, mới thử một tí thôi đấy, nôn thốc nôn tháo mấy giờ liền.
- thấy chưa? Ta nói rồi, máu chúng ta vô dụng, không uống được đâu.
Murlough quay đi loay hoay tìm kiếm, rồi xách lại hai con dao lớn. Vừa thấy mấy lưỡi dao,
Evra đã rên lên nho nhỏ.
Murlough cười nham hiểm:
- A, thằng rắn biết công dụng của mấy con dao này rồi. Chúng ta đã có những trò thú vị với
cái này, phải không bò sát?
Tiếng hai lưỡi dao xoèn xoẹt mài vào nhau làm tôi rung mình.
Evra nức nở:
- Darren, mình xin lỗi. Nó bắt mình nói chỗ cậu ở. Mình đã không chịu đựng nổi. Nó cắt vẩy
mình và...
Tôi bình tĩnh nói:
- Không sao. Nếu là cậu mình cũng phải nói thôi. Nhưng không phải vì cậu nói mà nó bắt
được mình đâu. Mình và ông Crepsley đã đổi sang khách sạn khác.
Murlough xen vào:
- Mày bị bắt là vì mày không có óc. Tưởng lơn tơn xuống địa đạo này, cứu thằng bạn rắn
xong,là mày có thể tí tởn như con dê con nhảy cỡn khỏi đây sao? Mày không biết ta là chủ nhân
của địa đạo này và có thừa sức để triệt hạ một thằng nhóc ma-cà-rồng dỏm như mày à?
- Evra là bạn ta. Bằng mọi giá, ta phải tìm cách cứu cậu ấy.
Murlough lắc đầu, làu bàu:
- Đúng là suy nghĩ ngu xuẩn kiểu con người! Nếu là ma-cà-rồng thực sự, mày đã hiểu biết
hơn. Tao ngạc nhiên, chẳng hiểu sao đến bây giờ lão Crepsley mới chịu bỏ rơi mày.
Tôi kêu lên:
- Ông ấy không bỏ rơi ta.
- Ơ hơ! ... Ơ hơ! ... mày không tin à? Lão cho mày rơi rồi, nhóc ơi! Tao theo lão lên tận mặt
đất. Lão chạy như bị mặt trời đuổi sau lưng. Vì vậy tao mới không vội vàng bắt mày ngay. Hiểu
chứ?
- Mi nói láo. Ông Crepsley không bỏ chạy, không bỏ rơi ta.
- Không à? Mày chẳng hiểu gì cả. Lão chuồn rồi. Lão ra ngoài cuộc chơi rồi. Lúc này lão đang
cong đuôi chạy về khách sạn, mày hiểu chưa? Không có óc à?
Bất ngờ, nó nhảy lại, vung hai con dao hai bên má tôi. Tôi rú lên nhắm tịt mắt. Nhưng nó giữ
hai con dao cách mặt tôi chừng vài ly. Vỗ vỗ dao lên hai tai lên, rồi thu về, nó nham nhở cười:
- Thử chút xíu, coi mày gan đến cỡ nào. Không nhiều hả? Không gan lắm đâu. Thằng rắn bị
tao đâm đến năm sáu lần mới chịu rú lên. Chơi với mày cóc khoái như tao tưởng. Có lẽ tao
không mất công tra tấn mày nữa, giết quách cho xong việc. Mày thích vậy không, ma-cà-rồng
nửa mùa? Không đau đớn, không ác mộng. Ê, rắn, kể cho nó nghe về những cơn ác mộng của
mày đi. Kể cho nó biết mày giật mình, thút thít như em bé thế nào.
Evra mím chặt môi, im lặng.
- Hô hô! Ha ha! Giở trò gan cóc trước mặt bạn, phải không? Mày lấy lại can đảm rồi à? Được,
để tao coi mày can đảm được bao lâu.
Nó lại xoèn xoẹt liếc hai con dao vào nhau, đi vòng ra sau chúng tôi:
- Thằng nào trước đây nào?
Nó chợt im lặng. Tóc gáy tôi dựng ngược lên.
- Mày!
Thình lình nó gầm lên, nhảy bổ vào...tôi.