Quyển 3 : Địa đạo máu - Chương 22
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1398 chữ
- 2020-05-09 12:54:51
Số từ: 1496
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Murlough kéo đầu tôi ngửa ra sau. Khi lưỡi dao lạnh ngắt dí sát cuống họng, tôi chỉ còn biết
nhủ thầm:
Thế là hết! Không ngờ đời mình chấm dứt một cách tồi tệ, vô ích đến thế này!
Nhưng con quỷ điên khùng chỉ mới đùa giỡn với tôi thôi. Nó chậm rãi thu dao về, cười khả
ố. Chẳng có lý do gì làm nó phải vội vàng. Nó đem chúng tôi làm trò đùa cho đã, trước khi giết
thịt.
Evra lẩm bẩm:
- Cậu ngu quá! Đáng lẽ đừng đến đây. Nhưng...mình rất cảm ơn, Darren.
- Nếu là cậu, cậu có bỏ mình không?
- Bỏ.
Biết nó chỉ dối lòng, tôi bảo:
- Đừng lo. Rồi chúng ta sẽ tìm ra cách thoát.
Murlough gào lên:
- Cách thoát nào? Chỉ toàn chuyện ngu ngốc. Mày cắn đứt dây à? Được đấy. Nhưng trước
hết, mày phải có thể cong mình lên tới chân. Hay mày dùng sức mạnh phi thường của ma-cà-
rồng, quẫy mình cho đứt dây? Khó lắm. Ta đã thử trước rồi. Dây này cực kỳ bền chắc, không ăn
thua gì đâu. Darren, tỉnh táo lại đi. Dùng óc đi. Đời mày tàn rồi. Không kẻ nào có thể tìm ra để
cứu mạng mày đâu. Tao còn dư thời gian để băm vụn mày ra, rải thịt xương mày khắp thành
phố, như tung hoa giấy vậy. Tỉnh lại đi, đừng hy vọng hão huyền nữa.
Tôi năn nỉ:
- Ít nhất thì mi hãy thả Evra ra. Mi đã bắt được ta. Mi đâu có cần gì tới cậu ấy. Để cho cậu ấy
sống, với gánh nặng là cái chết của ta, đủ cho cậu ấy đau khổ khủng khiếp hơn là chính cậu ấy
bị giết.
- Ý đó cũng hay. Nhưng tính tao đơn giản lắm, tao khoái những trò đơn giản thôi. Tao khoái
từ từ, nhẹ nhàng cắt từng lát thịt nó. Như thế mới đã, đúng không? Mày cũng được ta ưu ái như
vậy, hiếu chứ?
- Ta cầu xin mi thả cậu ấy ra. Ta sẽ làm bất cứ điều gì mi muốn. Ta...ta...sẽ trao ông
Crepsley cho mi.
Nó hô hố cười:
- Không được. Trước đây mày đã có cơ hội làm chuyện đó, nhưng mày bỏ lỡ. Hơn nữa, chắc
chắn giờ này, lão già đó đã cao chạy xa bay rồi. Có muốn, mày cũng không biết lão ở đâu mà
tìm.
- Nhưng chắc ta phải có điều gì để làm vừa lòng mi chứ? Ta có thể...
Tôi thấy rõ Murlough đang giỏng tai nghe. Thấy tôi im lặng, nó nóng nảy hỏi:
- Sao? Mày định nói gì?
- Khoan, để ta suy nghĩ đã.
- Lẹ lên.
Murlough thúc giục. Nó đứng trước mặt tôi. Bộ mặt tím ngắt của nó chập chờn trong ánh
sang lờ mờ, hai mắt và cái miệng đỏ lè của nó như ba quả cầu nhỏ bồng bềnh trôi nổi. Nó gầm
gừ:
- Tao không có thời gian tán nhảm với mày suốt đêm đâu. Nói lẹ.
- Ta đang tính toán đây...Sau vụ này, mi sẽ rời thành phố chứ?
- Hả? Đi khỏi đây? Khỏi địa đạo xinh đẹp này của tao? Không bao giờ. Tao yêu nơi này. Mày
biết, trong đường hầm này, tao cảm thấy như thế nào không? Như sống trong cơ thể thành
phố. Những đường hầm này là mạch máu. Hang động này là trái tim. Trái tim vận chuyển máu
huyết của thành phố.
Nó cười. Lần đầu tôi thấy mặt nó chân chất, không chút xảo quyệt. Murlough nhẹ nhàng nói
tiếp:
- Thử tưởng tượng: sống trong một cơ thể, tự do thoải mái đi lại trong những huyết quản-
những địa đạo máu-sung sướng biết bao.
Tôi cứ lải nhải tiếp:
- Tuy nhiên, mi sẽ phải rời khỏi nơi này.
Murlough đánh tôi bằng con dao:
- Mày làm tao bực rồi đó. Nói gì? Đi đâu?
- Đã bảo là ta đang tính. Chẳng hạn...chuyện ông Crepsley đã biết mi ở đây. Ông ta sẽ trở
lại... Mi không thể...
- Lão hèn đó hả? Dám trở lại đây sao?
- Dám lắm chứ. Ông ta không trở lại một mình, mà sẽ có thêm sự tiếp tay của những ma-cà-
rồng khác.
- Ha ha ha! Mày định nói đến các tướng quân?
- Đúng vậy!
- Điên! Đã có thỏa hiệp giữa ta và họ. Họ không can thiệp vào đâu. Crepsley không còn là
một tướng quân nữa, đúng không? Vì nếu còn là một tướng quân, lão đã không truy lung ta. Đó
là quy luật sống. Quy luật này rất có ý nghĩa đối vớ cả ma-cà-chớp và ma-cà-rồng.
- Vậy mà các tướng quân vẫn sẽ đến đây. Trước thì không, nhưng bây giờ họ có thể. Chỉ đêm
nay hay ngày mai thôi.
- Mày lảm nhảm gì vậy?
- Mi đã tỏ ra ngạc nhiên khi thấy ông Crepsley theo ta xuống nơi này. Lúc đó chính ta cũng
tưởng ông ta có ý giúp ta cứu Evra, nhưng bây giờ...
- Bây giờ thì sao? Nói mau. Ta cho mi một dao là hết nói.
Nó dứ dao hăm dọa. Tôi vội nói:
- Thỏa hiệp giữa các ngươi và họ là không cho phép can thiệp vào công việc của nhau, đúng
không?
- Đúng.
- Trừ khi phải tự vệ hay trả thù?
- Đúng vậy.
- Mi không thấy ta là một nửa ma-cà-rồng sao? Nếu mi giết ta, các tướng quân sẽ có cớ để
truy lùng mi. Có thể ông Crepsley đã lên kế hoạch này từ lâu rồi.
Tôi thở dài, nhìn thẳng mắt Murlough:
- Ông ta để mi phát hiện ra ta. Vì ông muốn mi bắt được và giết ta.
Trợn trừng hai mắt, Murlough ú ớ:
- Không... không... Lão ta không làm thế.
- Làm chứ. Ông ta là một ma-cà-rồng. Thành phố này là quê hương của ông. Còn ta, chỉ là
một đệ tử hạng bét, có đáng gì để ông ta phải lưỡng lự khi chọn lựa.
Nó bối rối gãi mặt:
- Nhưng... đâu phải lỗi tao? Chính mày theo dõi tao mà.
Tôi lắc đầu:
- Ta vô tội. Chính ông Crepsley theo dõi, truy lùng mi. Ta không hù mi đâu: nếu giết ta là mi
lọt bẫy của ông ta. Các tướng quân sẽ xử tội mi, và đồng loại mi sẽ không nhập cuộc để bảo vệ
mi đâu.
Murlough im thin thít. Tôi cũng im lặng để những lời của tôi thấm thía. Bỗng nó nhảy tưng
lên, giận dữ chửi thề. Tôi cứ để nó điên lên vì tức giận, một lúc sau mới từ từ nói:
- Chưa muộn quá đâu. Hãy thả ta và Evra, rồi đi khỏi thành phố này. Họ sẽ hết lý do để
chạm tới mi.
- Nhưng ta yêu những đường hầm này.
- Mi yêu đến có thể chết vì chúng sao?
Nó lim dim mắt hỏi:
- Mày thông minh lắm, đúng không?
- Chưa chắc. Nếu thông minh lắm ta đã không mò xuống đây. Nhưng ta có thể nhìn ra sự
thật khi sờ sờ trước mắt. Giết ta đi, Murlough. Giết ta là mi tự ký án tử hình cho mình đó.
Murlough đứng xõng hai vai. Tôi biết mình đã được an toàn. Giờ chỉ phải lo cho phần Evra.
Quả nhiên Murlough lên tiếng:
- Còn thằng rắn? Nó không phải ma-cà-rồng, chẳng lý do gì ngăn tao giết nó, đúng không?
Tôi gào lên:
- Không được. Nếu mi hại Evra, ta sẽ đích thân tới gặp các tướng quân, để nói...
- Nói gì? Mày tưởng họ quan tâm à? Họ sẽ liều chết gây chiến chỉ vì một con vật bò sát à? Ha
ha ha! Ta không thể giết một ma-cà-rồng nửa mùa nhóc, nhưng giết một con rắn thì kẻ nào
dám đụng đến ta? Đừng hòng bịp ta. Nhìn đây, Darren Shan. Nhìn tao cứa cho con rắn có thêm
một cái mồm nữa...ngay giữa bụng.
Tay trái nó kéo Evra lại gần, tay phải đưa cao lưỡi dao. Tôi kêu lên:
- Khoan! Đừng giết nó.
- Sao?
- Ta thế chỗ cho Evra.
- Không được. Mi liên quan tới ma-cà-rồng.
- Ta trao cho mi người khác, ngon lành hơn nhiều.
- Kẻ nào khác đâu? Ha ha! Còn kẻ nào mày có thể trao cho tao nữa?
Tôi nhắm mắt, lấy hết hơi, thì thầm mấy lời khủng khiếp. Murlough không tin nổi tai mình,
nó hỏi:
- Cái gì? Nói lớn lên, tao không nghe rõ.
Tôi liếm môi, ráng bật ra câu nói:
- Ta... ta trao bạn gái ta cho mi. Nếu mi tha cho Evra, ta cho mi...Debbie.