• 2,105

Quyển 3 : Địa đạo máu - Chương 24


Số từ: 1270
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Trên đường ra khỏi địa đạo, tôi bắt Murlough gạch móng tay, đánh dấu lên vách hầm. Nó
không muốn, nhưng tôi bảo sẽ bỏ cuộc nếu nó không làm theo yêu cầu. Bằng cách đó, khi trở
lại tôi sẽ dễ dàng tìm đường hơn. Những lối ngang, ngả dọc rối rít như mê cung dưới lòng đất
này rất khó nhớ.
Murlough phải cõng tôi những khi bò hoặc leo qua những đoạn khó khăn. Hơi thở tanh tưởi
mùi máu của nó làm tôi muốn lộn mửa. Nhưng không còn cách nào khác được, vì nó nhất định
không nới lỏng sợi dây xiết chặt hai tay tôi ra sau lưng.
Chúng tôi ra khỏi đường hầm bằng một miệng cống gần quảng trường. Murlough vừa bế tôi
lên, vội ném phịch tôi xuống đất, khi thấy một xe hơi chạy qua.
Nó rít lên:
- Thận trọng. Cảnh sát như ruồi khắp thành phố kể từ khi chúng tìm ra những xác chết. Sau
này tao phải nhớ chôn xương kĩ càng hơn mới được.
Phành phạch phủi bụi bám đầy bộ quần áo trắng, Murlough càu nhàu:
- Khi nào có thể trở lại, tao phải may bộ đồ mới. Nè, không nên trở lại một cửa hàng may
hai lần, đúng không?
- Vì sao?
- Mày không có óc à? Bản mặt tao dễ quên lắm sao?
Nó chỉ làn da xanh lè và cái mặt đỏ chót:
- Chẳng ai quên nổi khi chỉ thoáng thấy tao một lần. Vì vậy, sau khi bộ đồ hoàn chỉnh, tao
giết ngay thằng thợ may. Ăn cắp một bộ trong cửa hàng cũng được, nhưng thân hình tao ngoại
khổ mà. Khó lắm. Nào, mày dẫn đường đi. Đi ngả sau, ít người thấy hơn.
Đường vắng hoe: Đêm Giáng sinh gần tàn, tuyết tan làm mặt đất nhão nhoét, trơn trượt.
Chúng tôi lẩn lút theo những con ngõ nhỏ. Mỗi khi có xe chạy qua, Murlough xô tôi ngã xuống
đất. Hai tay bị trói giật cánh khủy, tôi không thể nào chống đỡ, mặt bầm dập và đầy bùn đất.
Nhưng nó chỉ cười nắc nẻ khi nghe tôi phàn nàn, lại còn bảo:
- Tập cho mày rắn chắc hơn.
Sau cùng chúng tôi cũng tới nhà Debbie. Đứng trước cửa sau, Murlough nhìn quanh khung
cảnh vắng vẻ tối tăm. Nhìn vẻ bối rối của nó, tôi tưởng nó định bỏ cuộc. Tôi hỏi:
- Sợ rồi à?
- Chàng tuổi trẻ Murlough cóc sợ gì.
- Vậy còn chờ gì?
Nó nghi ngờ nói:
- Mày có vẻ nhiệt tình đưa tao đến đây quá. Vì sao?
- Dù không muốn, nhưng ta không thể chịu đựng hơn được nữa. Chỉ mong chuyện này chấm
dứt cho xong, rồi ta đi cứu Evra, tìm một chỗ ấm áp nghỉ ngơi thôi. Hai chân ta tê dại như nước
đá rồi.
- Tội nghiệp nhóc ma-cà-rồng quá.
Nói xong, nó dùng móng tay cắt một đường tròn trên kính cửa sổ. Thò tay mở rộng cánh
cửa, rồi nó đẩy tôi vào trong.
Lắng nghe động tĩnh, nó hỏi nhỏ:
- Nhà này có mấy người?
- Ba, Debbie và cha mẹ.
- Không anh chị em hay khách trọ?
- Không. Chỉ ba người.
- Sau con bé, tao sẽ xơi bố mẹ nó.
- Điều này không có trong hợp đồng.
- Thì sao nào? Tao chưa hề nói là tha cho cha mẹ nó. Nhưng có thể ta sẽ trở lại đêm sau, nếu
vẫn còn đói.
- Mi ghê tởm quá.
- Tiến lên, phòng cha mẹ nó trước. Tao cần biết chắc cha mẹ nó ngủ rồi.
- Tất nhiên là họ đã ngủ rồi, nếu không mi đã nghe thấy.
- Ta không muốn chúng bất chợt thấy ta.
Tôi thở dài:
- Mi phí thời gian quá. Sao không hành động mau mau để chuồn sớm ra cho an toàn.
- Tốt thôi. Nhưng nếu chúng thình lình xuất hiện là bị giết ngay, đừng đổ lỗi tại tao.
- Ta hiểu rồi.
Tôi bước lên cầu thang. Hai tay bị trói, tôi không thể bước đi nhẹ nhàng, không gây tiếng
động. Murlough cũng căng thẳng như tôi: hai tay nó vặn vào nhau, nín thở, mỗi khi tôi ngừng
lại vì tiếng bước chân cót két trên cầu thang.
Tới cửa phòng Debbie, tôi thở dài bảo:
- Đây.
Nó xô tôi sang một bên, ghé sát mũi vào cửa đánh hơi, hớn hở:
- Đúng rồi. Tao ngửi thấy mùi máu của con bé. Mày cũng vậy, đúng không?
- Đúng.
Nó vặn quả đấm từ từ đẩy cánh cửa. Trong phòng tuy tối, nhưng đối với tôi và nó, phòng
này vẫn còn sáng hơn địa đạo.
Murlough nhìn quanh: tủ quần áo, tủ búp-phê, mấy bức poster, mấy cái bàn ghế. Cây Giáng
sinh trơ trụi gần cửa sổ.
Thân thể Debbie thấy rõ dưới tấm chăn hơi nhúc nhích, hình như cô bé đang nằm mơ.
Murlough trói chặt tôi vào nắm cửa. Nó ghé sát tai tôi hỏi:
- Mày thấy cái chết bao giờ chưa, Darren Shan?
- Rồi.
- Tuyệt vời, đúng không?
- Không. Khủng khiếp lắm.
- Vì mày không thấy được vẻ đẹp trong cái chết. Không sao, lớn lên mày sẽ biết.
Mấy ngón tay tím ngắt của nó hất cằm tôi lên:
- Hãy ngắm khi tao rạch toang cổ họng nó nhé. Ngắm khi tao thu linh hồn nó vào trong tao.
Tôi cố quay mặt đi, nhưng Murlough nắm chặt hơn:
- Nếu mày không chịu nhìn, tao sẽ lên thẳng buồng ngủ cha mẹ nó, giết chết chúng ngay.
Hiểu chứ?
- Mi là quái vật.
Nó bóp mạnh thêm, lập lại:
- Hiểu chứ?
- Được. Ta sẽ nhìn.
- Ngoan lắm. Thông minh lắm, nhóc. Rồi mày sẽ thích. Không chừng thích quá, đến nỗi sẽ
xin đi theo tao luôn. Sao? Darren Shan? Bỏ rơi lão già chán ngắt, làm đệ tử cho ta chứ?
Tôi ghê tởm nói:
- Làm gì thì làm mau đi.
Murlough êm ru bước qua phòng. Nó quay tít hai con dao sáng loáng, huýt sao nho nhỏ,
nhỏ tới mức chỉ những tai cực thính mới nghe thấy được.
Thân hình dưới tâm chăn vẫn nhè nhẹ thở.
Bụng tôi đau thắt khi nó tiến lại gần con mồi. Dù tôi bị bắt buộc nhìn, mắt tôi cũng không
thể nhìn đi chỗ khác. Nó như một con nhện đang sà xuống con mồi. Nhưng Murlough là một
con nhện có hai lưỡi dao, ăn thịt người và giăng tơ khắp thành phố.
Cách giường chừng nửa thước, Murlough ngừng lại, móc túi lấy ra một vật. Tôi căng mắt ra
nhìn: Đó là một cái bao nhỏ. Mở bao, nó rải một thứ giống như muối lên sàn. Chắc đây là một
nghi thức của ma-cà-chớp khi giết người tại nhà của họ. Ông Crepsley từng nói chúng có rất
nhiều nghi thức.
Murlough đi quanh giường vừa rải muối vừa lẩm nhẩm những câu tôi không hề hiểu.
Xong xuôi, Murlough ngừng lại chân giường, liếc lại nhìn, để biết chắc tôi đang theo dõi, rồi
với một cú nhảy chớp nhoáng, nó vọt lên giường. Hai chân kẹp hai bên thân hình người đang
ngủ, nó kéo mạnh tấm chăn, hai dao vung cao, sẵn sàng hạ xuống cứa đứt cổ họng Debbie,
chấm dứt mạng sống của cô ngay lập tức.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.