Quyển 3 : Địa đạo máu - Chương 26
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 919 chữ
- 2020-05-09 12:54:51
Số từ: 971
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Chúng tôi gói xác Murlough trong một bao nhựa lớn màu đen, sau đó sẽ thả xuống địa đạo
máu. Không nơi nào thích hợp hơn để làm mồ chôn Murlough. Đó là nơi nó từng yêu quý,
không muốn xa rời.
Con dê cũng được cho vào một bao, nhưng có vài lỗ thở. Chúng tôi đã lấy trộm con dê này
trong một công viên thiếu nhi. Ông Crepsley muốn đem về gánh xiếc cho con rắn của Evra và
đám Tí hon làm mồi ăn, nhưng tôi năn nỉ ông trả nó về chỗ cũ.
Tôi và ông Crepsley bắt tay vào việc dọn dẹp lau chùi căn phòng trong mấy tiếng đồng hồ.
Sau đó, lên rầm thượng, chúng tôi bồng Debbie, cô chú Jesse và Donna trở lại giường của từng
người.
Toàn bộ kế hoạch này đã được tính toán trước. Khi ở trong nhà bếp của Debbie, tôi đã bỏ
thuốc mê của ông Crepsley vào ba cái ly. Họ sẽ ngủ li bì trong vòng mấy tiếng, tỉnh dậy, chỉ hơi
nhức đầu và không gây phản ứng nghiêm trọng nào.
Tôi cười thầm, khi nghĩ đến cảnh ba người thức dậy: thấy mình nằm trên giường, quần áo
chỉnh tề và không còn nhớ chuyện gì đêm qua.
Tuy nhiên đây không phải là một kế hoạch hoàn hảo. Rất nhiều sự cố có thể xảy ra. Trước
hết, không có gì bảo đảm là Murlough sẽ phát hiện ra tôi khi tôi làm bộ to tiếng cãi nhau với
ông Crepsley. Cũng không có gì bảo đảm là nó sẽ không giết tôi ngay khi bắt được.
Nếu nó hạ thủ tôi ngay, tôi làm gì có thời gian thuyết phục nó để cho tôi sống? Hoặc rất có
thể Murlough không coi lời cảnh giác về các tướng quân là quan trong. Những gì tôi nói là đúng
sự thật, nhưng vấn đề là...Murlough bị điên.
Dụ dỗ nó đồng ý đổi Evra lấy Debbie là điều căng nhất. Đưa ngay đề nghị, nó sẽ nghi ngờ và
không bị mắc bẫy. Nhưng cũng nhờ đầu óc điên khùng của nó, kế hoạch của chúng tôi mới
thành công.
Tất nhiên việc giết Murlough cũng phải tính rất kĩ. Vì nếu Murlough hạ được ông Crepsley,
cả sáu chúng tôi sẽ phải chết: ông Crepsley, tôi, Evra, Debbie, chú Jesse và cô Donna.
Đây là một canh bạc nguy hiểm đối và không công bằng đối với gia đình Debbie: Họ không
biết gì về vai trò của mình trong vụ nguy hiểm chết người này.
Điều duy nhất tôi học được qua sự đụng độ với một ma-cà-chớp điên loạn: kể cả một kẻ bất
tử cũng là con người. Không có chút lòng nhân đạo, chúng ta sẽ giống như Murlough, chẳng
khác gì một quái vật khát máu.
Tôi đặt Debbie dưới tấm chăn mới. Gần mắt cá chân trái cô có một vết sẹo nhỏ. Ông
Crepsley đã hút chút máu từ đó, bôi lên con dê, để đánh lừa khứu giác Murlough.
Tôi nói với ông Crepsley:
- Đêm nay ông đã làm một việc vĩ đại tuyệt vời. Cháu cảm ơn ông nhiều.
- Ta làm việc phải làm. Vả lại kế hoạch này do chính cháu sắp đặt. Chúng ta không cần cảm
ơn lẫn nhau.
- Chuyện gì sẽ xảy ra khi những ma-cà-chớp khác phát hiện Murlough đã bị ta giết chết?
- Nếu may mắn, chúng sẽ không tìm ra xác nó.
- Nhưng nếu chúng tìm thấy thì sao?
- Thì chúng sẽ truy lùng chúng ta cùng trời cuối đất để trả thù. Chúng sẽ tìm gặp các tướng
quân hang chục lần, cho tới khi các vị không còn có thể che chở, giúp đỡ chúng ta gì được nữa.
- Tốt nhất là đừng cho Evra biết chi tiết này, nó chỉ thêm lo. Hơn nữa hiện nay nó còn đang
giận cháu đến phát điên, vì tưởng cháu đã bắt Debbie thế mạng cho nó.
- Evra sẽ yên tâm khi chúng ta cho nó biết sự thật. Nào, bây giờ chúng ta đi giải thoát cho
nó.
Tôi bối rối nhìn Debbie:
- Cháu ở lại vài phút được không?
- Tất nhiên. Nhưng đừng lâu quá, trời gần sáng rồi. Ta chờ cháu dưới nhà.
Ông ra khỏi phòng. Tôi nhìn đồng hồ: gần bốn giờ sáng. Như vậy là ngày 25 rồi. Ngày Giáng
sinh.
Tôi hấp tấp bắt tay vào việc. Đặt cây Giáng sinh bên giường Debbie, mở hộp đồ trang trí,
gắp lên cây những quả cầu lóng lánh, những thiên thần bé nhỏ, những sợi kim tuyến và chùm
đèn chớp tắt.
Sau đó, tôi xoay người Debbie, để khi thức dậy, vật đầu tiên cô bé nhìn thấy sẽ là cây Giáng
sinh.
Rất buồn vì ra đi không nói được một lời chia tay, tôi chỉ hy vọng với cách này, cô bé sẽ
hiểu tôi đã nghĩ về cô rất nhiều trước khi đi.
Tôi lặng đứng ngắm khuôn mặt Debbie. Chắc đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô. Cô nằm
ngủ, dịu dàng xinh đẹp biết bao. Ước gì tôi có một máy chụp hình. Nhưng thật ra cũng không
cần thiết, vì đây là hình ảnh tôi sẽ ghi nhớ từng chi tiết. Hình ảnh này sẽ cùng những hình ảnh
của cha mẹ, em gái tôi, của Sam... những khuôn mặt thân thương sẽ không bao giờ phai nhạt
trong tâm trí của tôi.
Nghiêng mình, cúi xuống hôn lên trán Debbie và vén mấy lọn tóc phủ trên trán cô, tôi thì
thầm:
- Chúc Giáng sinh vui vẻ, Debbie.
Rồi tôi ra khỏi phòng, đi cứu Evra.
HẾT