• 461

Chương 142: Tôi sai rồi


Thẩm Trí Ninh khẽ nhếch môi, mang theo sự chế giễu,
Một, nói đi.
Ngay lúc này, điện thoại của Thịnh Kiều Dương kêu lên

Tôi nghe điện thoại.
Cô nhìn Thẩm Trí Ninh bằng ánh mắt chờ mong, muốn anh buông mình ra.

Thẩm Trí Ninh kh3ông hề động đậy, tỏ vẻ
Nếu cô không nói thì tôi sẽ không khách sáo
.

Thịnh Kiêu Dương hận đến nghiến răng, nhưng 9không dám để lộ ra ngoài, để tỏ vẻ chân thật, cô không dám chớp mắt lấy một cái:
Anh còn nhớ buổi tối trước ngày xuất phá6t không, tôi đã mơ thấy ác mộng.
Đúng vậy, Thẩm Trí Ninh thầm chấp nhận.

Vậy là được rồi, ông vừa mới gọi điện thoại cho con bé mà không thấy nghe, tưởng con bé đã xảy ra chuyện rồi.

Nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của ông cụ Dương, Thẩm Trí Ninh vô cùng kinh ngạc, vài ngày trước ông cụ còn nói không muốn nhìn thấy người này nữa, bây giờ lại quan tâm sự an toàn của cô như vậy?
Cháu bảo con bé về nhà sớm chút, một đứa con gái đừng ở bên ngoài quá lâu.

..
Vâng.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Trí Ninh nhìn người nào đó đang cảnh giác theo dõi anh, giọng khó hiểu:
Cô đã nói việc vừa nãy với ông nội Dương?

Ông ấy tìm tôi hỏi chuyện, tôi liền nói cho ông ấy biết.
Thịnh Kiều Dương không hề chớp mắt đáp lời.
Ghế sofa
Anh thường xuyên nằm dựa vào nơi đó để một đôi tay xoa nhẹ đỉnh đầu, bên tai vang lên giọng nói trong trẻo thuộc về cô
Cô oán trách vì bị giáo viên nhắm vào.
Có suy nghĩ liên quan đến việc Từ Kiều Kiều gặp Kiểu Dương trong mơ, dù lý trí của anh nói cho anh biết không thể tin tưởng Từ Kiều Kiều, nhưng anh không cách nào giải thích, vì sao Từ Kiều Kiều vừa lại gần Kiều Dương liền ngất xỉu, Kiều Dương cũng dừng hô hấp
Có suy nghĩ về việc cô gái này bắt chước Kiều Dương ở khắp mọi nơi, có lẽ là si mê thần tượng thật sự, dù sao cô chỉ mới chỉ 17 tuổi, có hành động như vậy cũng không lạ
Còn có suy nghĩ..
về lời nói lúc cô rời đi.

Anh Trí Ninh, bà nội Andy nói dạ dày của anh không tốt, về sau một ngày ba bữa nhớ phải ăn đúng giờ.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, ngoại trừ việc cô cố hết sức nịnh nọt anh ra cũng không khiến người ta chán ghét, anh thật sự không nhận ra cô có ý đồ xấu gì, nhất là biểu hiện của cô trong vụ tai nạn xe cộ lần trước khiến anh có ấn tượng sâu sắc
Cô hơi kiêu ngạo bởi vì được các bạn học yêu thích.
Cô phiền muộn không thôi vì chó săn bám theo chụp ảnh
Nhưng ngón tay mềm mại của cô lại không hề dừng lại.
Thẩm Trí Ninh xoay người đi đến chiếc ghế ở sau bàn, lạnh nhạt nói:
Cô đi đi.

Trên khuôn mặt Thịnh Kiều Dương là nụ cười không thể che giấu được, cô nhẹ nhàng đi ra ngoài
Lần trước cô đã cầm chút quần áo về, phần còn lại đã được đóng gói kỹ càng, lúc kéo vali đi ngang qua cửa phòng sách, cô đột nhiên dừng bước, thò đầu vào nhìn Thẩm Trí Ninh vẫn ngồi sau bàn làm việc:
Anh Tri Ninh, bà nội Andy nói dạ dày của anh không tốt, về sau một ngày ba bữa nhớ phải ăn đúng giờ.

Đồ ăn còn nóng, nhanh tới ăn đi!
Cổ cắn ống hút vụng trộm híp mắt đánh giá anh, cô cho cả một cái sủi cảo vào trong miệng khiến hai má căng phồng; cô lè lưỡi vì nước canh nóng; cô uống sữa tươi xong bị dính một vòng râu trắng,...
Anh đưa tay xoa mi tâm, tùy ý đi qua, lại vô tình bước ra ban công
Thẩm Trí Ninh hơi thay đổi sắc mặt, nhìn cô một cái rồi xoay người đi nghe điện thoại
Thịnh Kiêu Dương ôm cổ của mình, thở ra một hơi, có cảm giác sống sót sau tai nạn, cô ngước mắt lườm bóng lưng của Thẩm Trí Ninh, nghe thấy anh cầm điện thoại nói:
Ông nội Dương.

Ông ngoại gọi điện thoại tới...
Cô ấy nói tôi không cần làm gì cả, chỉ cần nhanh chóng đến gặp cô ấy
Mặt khác, cô ấy dặn tôi phải nói lại cho ông ngoại.

Nói cái gì?


Ông ngoại, cháu phải bắt đầu một cuộc sống khác ở một khoảng trời mới, về sau ông phải bảo trọng, đừng đau lòng vì cháu, bởi vì cháu sống ở một nơi khác rất tốt.
Thẩm Trí Ninh nhìn kĩ nét mặt của cô, lúc nói lời này vẻ mặt cô nghiêm túc, không giống như đang giả vờ.
Thịnh Kiều Dương cũng đang âm thầm đánh giá biểu cảm của Thẩm Trí Ninh, thấy anh có vẻ xiêu lòng, biết anh đã nghe lọt những lời cô nói, có lẽ không tin hoàn toàn, nhưng ít ra cũng chấp nhận lý do này.
Căn phòng chìm vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người họ
Đột nhiên một tiếng chuông vang lên
Đồng thời, anh phát hiện ra trên giá sách có không ít sách liên quan đến tiếng Trung, thơ ca cổ, từ điển, còn có một số sách về văn học
Chỉ có một quyển sách về chuyên ngành tiếng Anh ở trên giá sách, nhưng trong có rất ít ghi chú
Ngược lại, những quyển sách tiếng Trung khác không chỉ được ghi chú, mà còn có khá nhiều các hình vẽ, hình như là căn cứ theo bài thơ để vẽ ra.

Trí Ninh, ngày mai cháu cùng ông đi đến ngân hàng lấy món đồ mà dì Dương của cháu gửi trong tủ bảo hiểm.
Nghe thấy giọng ông cụ Dương vang lên trong điện thoại, Thẩm Trí Ninh trả lời một chữ
Được

Trong điện thoại, giọng của ông cụ lại thay đổi:
Trí Ninh, Kiều Kiều đang ở chỗ cháu sao?
Thẩm Trí Ninh hơi ngạc nhiên, anh quay lại nhìn, tóm được người nào đó đang làm mặt quỷ, tâm trạng của anh hơi khó nói.

Ở đây.
Anh đáp lời
Nói xong, cô cũng không đợi Thẩm Trí Ninh đáp lại, vô cùng vui vẻ kéo vali rời đi
Thẩm Trí Ninh nhìn cánh cửa trống rỗng, chính anh cũng không biết cảm xúc đang cuồn cuộn trong mắt là gì
Anh lặng lẽ ngồi ở đó suy nghĩ rất nhiều
Thẩm Trí Ninh nhắm mắt lại, dời tầm mắt đi chỗ khác, ánh mắt rơi vào giá sách
Hình như anh muốn tìm chuyện gì đó để dời đi sự chú ý của mình, anh ném gối ôm vào trong ghế treo, tiện tay lấy ra một quyển sách
Đây là một tác phẩm văn học Trung Quốc, bên trong có rất nhiều đoạn ghi chú nhỏ, chắc hẳn người đọc quyển sách này đã rất nghiêm túc.
Thịnh Kiêu Dương dùng hai tay nắm lấy cổ tay anh, sợ anh đột nhiên lên cơn, chẳng may không để ý lại bóp chết cô, cô lại không có cái mạng thứ hai.

Tôi hỏi vì sao cô ấy không thể tỉnh lại,
Sau khi thành công hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Trí Ninh, Thịnh Kiêu Dương tiếp tục nói,
Cô ấy nói cô ấy đã rời đi quá lâu, không tìm thấy đường về nữa rồi.

Thịnh Kiêu Dương hơi dừng lại,
Sau đó tôi hỏi cô ấy, phải giải thoát cô ấy như thế nào
Nhưng...
Chưa nói loại chuyện báo mộng này có thật hay không, vì sao cô ấy không trực tiếp báo mộng cho ông cụ Dương, mà lại tìm một người không có chút liên quan nào chứ?
Không đúng, cũng không phải không liên quan, Kiều Dương xảy ra chuyện là vì đâm phải người này!
Thẩm Trí Ninh trầm tư, qua một lúc lâu anh mới mở miệng,
Cô đi đi.


Mang theo đồ của cô nữa.


Thật sao?
Đôi mắt Thịnh Kiêu Dương sáng rực lên, cô liếm môi, hơi nhảy lên,
Về sau tôi không cần giả vờ là bạn gái của anh nữa sao?
Thẩm Trí Ninh dựa vào cạnh bàn, hai tay khoanh trước ngực,
Hình như cô rất vui vẻ?

Không phải hình như là đúng đấy! Nhưng cô đâu dám nói như thế, chỉ có thể cố hết sức khống chế bản thân, mở to mắt nói:
Phải diễn kịch trong cuộc sống khiến tôi có áp lực rất lớn, tôi muốn là chính mình.

Cho nên, trước đó cô đều diễn kịch ở trước mặt tôi sao?
Câu nói này ẩn chứa hàm ý

Ồ..
Cũng không phải tất cả.
Thịnh Kiêu Dương cẩn thận đáp lời
Nếu như cô chỉ đang diễn kịch, anh cũng không thể nói gì hơn, còn phải khen ngợi kỹ năng diễn xuất này, vậy mà có thể diễn kín kẽ đến một giọt nước cũng không lọt như vậy.
Anh cụp mắt, nhìn bàn tay đang đặt lên tay vịn ghế, vừa nãy anh đã dùng bàn tay này bóp cổ cô, khuôn mặt hoảng sợ của cô hiện ra
Vậy mà cô lại không nhớ sự đau đớn khi bị anh đối xử như thế, lúc rời đi còn nhắc nhở anh nhớ ăn cơm.
Ngồi một hồi lâu, anh mới đứng dậy xuống lầu.
Phòng khách vẫn sáng đèn, nhưng người đã không còn ở đây nữa.
Thẩm Trí Ninh đứng ở đó, trong mắt anh, tất cả nơi này chứa đựng ký ức, ngày thường cảm thấy những việc đó rất nhỏ bé vô vị, nhưng gom lại một chỗ mới phát hiện ra, thì ra anh vẫn còn nhớ rõ
Nhà ăn.
Cô ngồi trên ghế, cong môi mỉm cười với anh
Chào buổi sáng, anh Trí Ninh!

Giải, thoát?
Thẩm Trí Ninh chậm rãi thốt ra hai chữ này, đôi mắt đen nhánh của anh phủ đầy mây đen

Khụ, anh nghe tôi nói hết đã.
Thịnh Kiều Dương yếu ớt nói
Thẩm Trí Ninh nhìn sắc mặt cô đỏ lên, chậm rãi nới lỏng tay

Trong giấc mơ đó, tôi đã gặp được Kiêu 5Dương.
Thẩm Trí Ninh hơi híp mắt,
Cô ấy không phải là thần tượng của cô sao? Mơ thấy cô ấy tại sao lại là ác mộng?

Thịnh Kiêu Dương nhắm mắt lại, trên mặt hiện ra chút cảm xúc, giọng nói nghẹn ngào:
Lúc đầu tôi rất vui vẻ vì mơ thấy cô ấy, nhưng ở trong mơ, cô ấy nói với tôi, cô ấy sẽ không tỉnh lại, nhưng cũng không muốn làm một người vô dụng, khiến ông ngoại phải lo lắng mỗi ngày, chi bằng giải quyết dứt khoát, muốn tôi giải thoát giúp cô ấy...

Bàn tay đang bóp cổ cô bỗng dùng sức
Nơi này đã trở thành một khu vực khép kín, so với ban đầu, ban công bây giờ càng giống như một phòng sách, một phía là giá đặt cây, có các loại cây cối hoa cỏ, một mặt khác đặt đầy sách
Phía bên kia của giá sách đặt một chiếc ghế treo, trong ghế treo có đặt một chiếc gối ôm in một ảnh chân dung chibi đáng yêu, bên cạnh là một giá vẽ, phía trên đặt một bức tranh sơn dầu đã hoàn thành, trên mặt đất còn đặt một số thuốc màu có màu sắc rực rỡ.
Anh chậm rãi đi đến trước ghế treo, cầm lấy cái gối bên trong, khuôn mặt phía trên có đôi mắt thật to, trên khóe môi là nụ cười xấu xa, mơ hồ hiện ra bóng dáng của cô
Điều này rất kỳ quái, rõ ràng cổ học chuyên ngành tiếng Anh, sao lại nghiên cứu sách về tiếng Trung?

Anh nhìn ra được cô thật sự rất thích vẽ vời, những hình vẽ nhỏ của cô ở khắp nơi, có một số là cảm hứng nhỏ bé chợt hiện ra, có một số là tùy bút vẽ nguệch ngoạc, có một số vẽ rất phóng khoáng, có một số lại vẽ cẩn thận tỉ mỉ.

Lúc đặt quyển sách trên tay lên giá sách, một tờ giấy được kẹp trong sách rơi ra

Thẩm Trí Ninh hơi dừng lại, nhặt tờ giấy lên, ngay lúc vừa lật sang, ánh mắt của anh hơi khựng lại.

Trên mảnh giấy nhỏ vẽ một cậu bé theo phiên bản chibi, đầu thật to, cơ thể nho nhỏ, trên mái tóc màu đen còn mọc ra một cặp sừng trâu

Có hai hàng nước mắt chảy ra từ đôi mắt thật to kia, khuôn mặt uất ức, trước ngực còn treo một tấm bảng nhỏ, viết ba chữ
Tôi sai rồi
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.