Chương 143: Quà cưới
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 1959 chữ
- 2022-02-04 08:05:32
Ông ngoại.
Cô gọi.
Cháu không xảy ra chuyện gì chứ?
Ông cụ quan tâm
Thịnh Kiêu Dương nhìn tài xế đang lái xe, 8cô sờ khẩu trang, nhỏ giọng nói:
May mà ông ngoại gọi điện thoại tới.
Trí Ninh bắt nạt cháu hả?
Không có.
Cô sở cổ, đừng nó3i việc bóp cổ này thì hơn, tránh cho ông ngoại lại phải lo lắng
Không cẩn thận bị đập trúng.
Lúc Thịnh Kiêu Dương nói lời này, không nhịn được mà nhìn về phía Thẩm Trí Ninh, lúc nhìn thẳng vào mắt anh, cô lập tức nhìn đi chỗ khác
Ánh mắt sâu xa của ông cụ Dương đảo qua Thịnh Kiêu Dương và Thẩm Trí Ninh, cũng không nói thêm gì nữa
Thịnh Kiều Dương vô cùng xoắn xuýt, có cảm giác mọi người trên bàn đều đang nhìn cô, nhất là ánh mắt có ý tứ không rõ ở bên phía tay phải khiến cô có áp lực tâm lý rất lớn
Kiều Kiều, cháu có lạnh lắm không?
Ông cụ Dương quay sang nói với An Cảnh,
An Cảnh, tăng nhiệt độ của điều hòa lên một chút.
Không cần, không cần, cháu không lạnh.
Thịnh Kiêu Dương vội nói.
Ông cụ nhìn dáng vẻ cô dùng cổ áo lông che nửa bên mặt, hơi nhướng mày, ánh mắt như đang nói, cháu như vậy còn nói không lạnh? Thịnh Kiều Dương đành phải bẻ cổ áo xuống một chút, che lại cái cằm.
Nếu cháu cứ để thể ăn cơm sẽ làm bẩn cổ áo đấy, nếu cháu thật sự thấy lạnh thì chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút.
Ông cụ nói
Thịnh Kiêu Dương đẩy xe lăn của ông cụ theo người phục vụ đi vào phòng riêng đã đặt trước, vừa mới bước vào cửa phòng, cô liền thấy hoảng hốt, ông ngoại không nói còn hẹn cả Thẩm Trí Ninh..
Trí Ninh, cháu đợi lâu chưa?
Ông cụ Dương nói
Thẩm Trí Ninh rời mắt khỏi người nào nói:
Chưa ạ, cháu cũng vừa mới đến.
Ngồi xuống đi!
Ông cụ Dương nói
Sáng mai ông tới đón cháu.
Vâng, ông ngoại, tối nay ông nghỉ ngơi sớm một chút.
Biết rồi, ch5áu cũng phải nghỉ ngơi sớm đấy.
Tắt điện thoại, Thịnh Kiêu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người
Về đến nhà, Từ Tinh và Lý Duy Kỳ đều chưa trở về, cô về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.
Lúc đánh răng, cô nâng cằm lên nhìn vào trong gương, nhìn dấu tay trên cằm và cổ
Ông ngoại, ông không biết đâu, lúc đầu cháu không biết kính mắt bị mất đâu rồi, cháu nhìn cái gì cũng mơ hồ, mấy ngày đó dù là đi bộ cũng lo lắng không yên.
Ông cụ Dương thương tiếc vuốt ve khuôn mặt cô,
Có thời gian thì đi chữa đi.
Cháu đã tìm hiểu rồi, với số độ của cháu mà đi chữa thị lực, sẽ dễ phản tác dụng, đến lúc đó nói không chừng số độ sẽ cao hơn
Thẩm Trí Ninh đáng chết! Thịnh Kiều Dương nghiến răng nghiến lợi.
Ngày hôm sau, Thịnh Kiều Dương phát hiện chỗ bị bóp đã bầm tím, cô căm hận lẩm bẩm chửi kẻ đầu sỏ vài câu, lấy phần lót ra, dặm phấn lên cằm và cổ, nhưng vẫn khó mà che giấu được
Cô đành phải mặc một chiếc áo lông cao cổ, ngay cả phân căm cũng được che kín.
Sao ông nội Dương phải đưa cô ấy đến đây?
Lần này, ông cụ Dương biết Thẩm Trí Ninh chưa phát hiện ra thân phận của Kiều Kiều, nhất định tối qua Kiều Kiều đã tìm lý do khác để qua loa lấy lệ
Ông cụ hiểu rõ tính cách của cháu gái mình.
Có điều, đứa nhỏ Thẩm Trí Ninh này vẫn là người ông cụ coi trọng nhất
Oh.
Mi mắt Thịnh Kiều Dương cong cong
Ông cụ Dương nhìn cô một cách nghiêm túc, dáng vẻ bây giờ của Kiều Dương hoàn toàn không giống trước kia, nhưng từ lúc biết cô chính là Kiều Dương, ông nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp mắt
Trước kia cháu không phải đeo kính, bây giờ đã quen đeo nó chưa?
Thịnh Kiêu Dương đưa tay đẩy gọng kính lên, vừa cười vừa nói:
Lúc đầu cháu cũng không quen, nhưng không đeo càng không quen hơn, đeo kính sát tròng lại cảm thấy không thoải mái, cho nên ngày thường vẫn quen đeo kính
Dậy sớm vậy à? Hôm nay cuối tuần con không cần lên lớp mà!
Từ Tình nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương muốn đi ra cửa, giật mình hỏi.
Con có việc, con rời đi, vừa vặn trả cho mẹ thế giới hai người mà.
Lúc đi ra cửa, Thịnh Kiêu Dương vẫn không quên trêu chọc một câu.
Từ Tình xấu hổ đỏ mặt.
Cháu không lạnh, thật!
Thịnh Kiều Dương đành phải bẻ cổ áo xuống chút nữa, chỉ che cổ
Bởi vì hành động vừa rồi của cô, trái lại khiến mọi người chú ý.
Chỗ này của cháu sao thế?
Ông cụ Dương híp mắt, chỉ cằm của Thịnh Kiêu Dương
Ồ? Thật sao?
Ông cụ Dương nhìn Thẩm Trí Ninh.
Thẩm Trí Ninh nhìn sang chỗ khác, anh lạnh nhạt nói:
Đúng vậy.
Chia tay vì lý do gì?
Hai đứa gặp nhau không mở miệng chào hỏi sao? Ông nhớ hình như hai đứa là người yêu mà.
Ông cụ Dương liếc nhìn Thịnh Kiêu Dương và Thẩm Trí Ninh, cố ý nói.
Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn ông cụ, nhìn ra tâm tư muốn xem trò vui kia, cô cảm thấy buồn bực trong lòng.
Bọn cháu đã chia tay.
Cô chỉ có thể nói như vậy
Lót dạ một chút, Thịnh Kiêu Dương liền nói ăn no rồi, lấy cớ rửa tay để rời khỏi phòng
Ở bên này, Thẩm Trí Ninh hỏi thẳng:
Ông nội Dương, ông tin lời của cô ấy sao?
Anh đang chỉ chuyện Từ Kiều Kiều nói Kiều Dương báo mộng cho cô.
Đôi mắt ông cụ Dương sáng lên, ông cụ nghĩ rằng anh đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Kiều Kiều rồi,
Sự thật vẫn còn đó, ông không có cách nào không tin.
Bởi vì An Cảnh đang ở đây, ông cũng không nói thẳng ra.
Thịnh Kiều Dương quay lại nháy mắt với ông cụ còn đang truy hỏi, cô không biết ông ngoại cứ bám lấy không tha tình cảm giả này của bọn họ làm gì nữa, cô chỉ biết bây giờ cô rất xấu hổ, cực kì xấu hổ!
Ông cụ Dương không đáp lại ánh mắt của Thịnh Kiều Dương.
Thẩm Trí Ninh nhìn động tác nhỏ giữa hai người, với câu hỏi của ông cụ Dương, anh chỉ đáp lời:
Không có lý do gì hết.
Thịnh Kiêu Dương sợ ông cụ tiếp tục truy hỏi, vội nói:
Chọn món ăn thôi.
Mọi người ngồi xuống, tất nhiên Thịnh Kiêu Dương sẽ ngồi bên cạnh ông cụ Dương, An Cảnh là người chăm sóc ông cụ Dương, nên cũng ngồi cạnh ông cụ, thể là, Thịnh Kiêu Dương và Thẩm Trí Ninh ngồi cạnh nhau.
Thịnh Kiều Dương không dám nhìn sang bên tay phải, nhưng cái bàn cũng chỉ lớn từng ấy, hơi liếc mắt một cái là có thể nhìn qua.
Điều khiển cho cô hơi ngồi không yên là, Thẩm Trí Ninh đang nhìn cô.
Nhưng bản thân việc báo mộng này vốn không khoa học, còn không biết có phải Từ Kiều Kiều đang nói dối không, ông nội Dương đặt niềm tin lên một người khả nghi là một chuyện rất nguy hiểm
Lúc Thịnh Kiều Dương quay lại thì phát hiện ra, ánh mắt ba người nhìn cô đều rất quái lạ
Ánh mắt bất đắc dĩ không còn cách nào của ông ngoại là có ý gì? Ánh mắt kỳ lạ như nhìn thấy quái vật của An Cảnh là có ý gì?
Thịnh Kiêu Dương xuống lầu, đi đến chiếc xe đã đợi ở dưới lầu một lúc
Ông ngoại, hôm nay đến ngân hàng sớm vậy sao? Hiện tại mới bảy giờ mà.
Thịnh Kiểu Dương giơ tay nhìn đồng hồ
Không vội, chúng ta đi ăn điểm tâm trước.
Ông cụ Dương vừa cười vừa nói
Cũng vì cân nhắc đến cái này, cho nên cháu vẫn chưa đi làm phẫu thuật.
Không sao, đeo kính thì đeo kính, Kiều Kiều đeo kính vẫn là đẹp nhất.
Nghe giọng điệu bà Vương bán dưa này, Thịnh Kiêu Dương không nhịn được mà thấy vui vẻ
An Cảnh đang ngồi lái xe ở phía trước nhìn vào kính chiếu hậu, trong mắt là dáng vẻ hai người ngồi phía sau trò chuyện vui vẻ, có thể nhìn ra ông cụ đang rất vui, anh ta không nói gì thêm, chỉ nghiêm túc lái xe
Đến một nhà hàng trà kiểu Hồng Kông, Thịnh Kiều Dương kéo cổ áo lên che khuất nửa gương mặt.
Vậy là tốt rồi, bây giờ cháu tới đây sao?
Thịnh9 Kiêu Dương suy nghĩ một lát rồi từ chối.
Vậy ngày mai cùng đến ngân hàng với ông, mẹ cháu để lại cho cháu một ít đồ tro6ng tủ bảo hiểm ngân hàng
Trong số những thứ gì Dương của cháu cất giữ, cũng có một phần của Kiều Dương.
Cái này đâu liên quan gì đến Từ Kiều Kiều?
Ông cụ Dương cảm thấy bản thân đã nói rất rõ ràng, nhưng đồng thời ông cũng hiểu, đứa nhỏ này lớn lên ở nước ngoài, bị ảnh hưởng sâu sắc bởi tác phong khắt khe của người Đức, nhất định sẽ không nghĩ việc này theo hướng huyền học
Ông cụ thở dài, không thể không nói rõ ràng hơn:
Bởi vì, thứ con bé nhìn thấy, Kiều Dương cũng sẽ thấy.
An Cảnh cúi đầu giả vờ như đang ăn, nhưng thật ra là che giấu sự hoảng sợ nơi đáy mắt
Thẩm Trí Ninh nghe thấy lời của ông cụ Dương, lại nghĩ thành, ông cụ Dương quá nhớ Kiêu Dương, đến mức nảy sinh ảo giác Kiểu Dương chưa rời đi, lại vì Từ Kiều Kiều nằm mơ như vậy, cảm thấy Kiều Dương sẽ lại báo mộng cho Từ Kiều Kiều.
Còn có, vì sao Thẩm ma vương lại nhìn cô như thế? Lúc cô không có ở đây đã xảy ra chuyện gì không thể đoán trước sao? Thịnh Kiêu Dương đè nén sự nghi ngờ của mình xuống đáy lòng, định tìm cơ hội hỏi riêng ông ngoại
Đến ngân hàng mà mẹ của Thịnh Kiêu Dương cất giữ đồ, ông cụ Dương lấy thứ được Dương Nhàn cất trong tủ bảo hiểm ra, có hai cái hộp, bên trên viết tên của hai người, một cái là Thịnh Kiêu Dương, một cái khác là Thẩm Trí Ninh.
Ông cụ Dương đưa hộp theo tên của hai người.
Trong mắt ông cụ đong đầy sự nhớ nhung khi nhìn hai cái hộp này, lúc con gái chuẩn bị hai món quà này đã là lúc hấp hối, là ông cụ cắt hai cái hộp này vào trong tủ bảo hiểm của ngân hàng theo lời cầu xin của con gái.
Lúc Thịnh Kiều Dương cầm lấy chiếc hộp, đôi mắt lập tức ướt đẫm, trước kia cô không thích khác, hơn nữa không thể khóc, vì cô sợ ông ngoại lo lắng
Cho nên, dù có đau lòng cũng sẽ đè nén, nhưng từ lúc biến thành Từ Kiều Kiều, có lẽ tuyển lệ của cơ thể này quá phát triển, dù chỉ rách da một chút, cô cũng có thể đau đến rơi nước mắt
Lúc này Thẩm Trí Ninh cũng không có tâm tư chú ý tình hình của người khác, tinh thần của anh đã bị chiếc hộp này hấp dẫn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.