• 461

Chương 332: Hỗn loạn


Tưởng Nhân cười lạnh,
Ha, Kiều Kiều, gọi thân thiết thể, em thấy là chính anh muốn nhận cô ta về, có phải bước tiếp theo còn định nhận cả vợ trư8ớc của anh về hay không?
Khi phụ nữ cổ tình gây sự thì đúng là không thèm suy nghĩ, có thể lúc tỉnh táo lại sẽ hiểu rõ nói lời như vậy không tố3t, nhưng lúc đó lại không muốn quan tâm, chỉ muốn phát tiết hết ra ngoài.

Phan Tử Huy nghe lời nói của Tưởng Nhân, cảm thấy bất lực, thấ9t vọng nhìn Tưởng Nhân:
Lúc trước em là người hiểu rõ lý lẽ đến mức nào, sao bây giờ lại trở nên vô lý như vậy hả?

Em vô lý? Anh đã như vậy m6à còn nói em vô lý?
Tưởng Nhân cười lớn như đang nghe thấy một câu chuyện cười.

Con nói cha mẹ này,
Ở cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Phan Minh Nguyệt,
Hai người đủ rồi đó, vậy mà lại cãi nhau vì việc có nhận lại Từ Kiều Kiều hay không.
Phan Tử Huy và Tưởng Nhân cùng quay lại nhìn, thấy con gái Phan Minh Nguyệt của bọn họ đang tựa vào khung cửa, vẻ mặt xem trò vui.

Bây giờ là lúc người ta đang nổi tiếng, lại vừa thừa kế một số tài sản lớn, hơn nữa tương lai cô ta còn có một khoản tài sản được thừa kế, bạn trai cũng trâu bò như vậy, dù cha có muốn nhận cổ ta, cô ta cũng không vui đâu! Hiện tại không phải vấn đề hai người có muốn nhận hay không, mà là vấn đề người ta có muốn nhận chúng ta hay không.
Từ vụ tạt axit lần trước, sau khi cô ta được bảo vệ một lần, cô ta không còn ý kiến với người chị gái cùng cha khác mẹ này nữa.
Phan Minh Nguyệt mở to hai mắt, nghĩ rằng cha mình đã làm việc xấu gì đó, cũng vội vàng đi theo.
Bà ta đến khách sạn, dùng thái độ cứng rắn lấy một thẻ phòng dự bị ở quầy lễ tân, rồi chạy tới căn phòng kia.
Hơn nữa, thông qua mạng xã hội thấy đối phương từng bước trưởng thành, trở thành một ngôi sao nổi tiếng, trong lòng cô ta không khỏi nảy sinh cảm giác tự hào, có đôi khi còn sẽ có cảm giác kích động, muốn đi nói với người khác, nhìn đi, ngôi sao nổi tiếng mà mấy người đang nói tới là người chị có chung một nửa dòng máu với tôi đấy.

Cô ta không muốn nhận càng tốt.
Tưởng Nhân khinh thường.
Phan Tử Huy quay sang nhìn cô ta, có lẽ do bầu không khí, hoặc là ông ta đang cần một người lắng nghe, thể là ông ta chậm rãi kể lại câu chuyện xưa của mình:
Lúc trước...
Khi câu chuyện kết thúc, ông ta quẹt thẻ trả tiền liền định rời đi, nhưng lại ngã ra đất vì đã uống quá nhiều rượu, vẫn là Thanh Thanh đỡ lấy ông ta.
Còn ở Phan gia, Tưởng Nhân đang nói chuyện điện thoại.

Thật xin lỗi, tôi nhận sai người.
Phan Tử Huy buông tay ra, bảo người pha chế rót cho cô bé bên cạnh một ly rượu coi như ông ta mời, sau đó xoay người sang chỗ khác uống rượu của mình.
Cô gái tên Thanh Thanh không nhịn được nhìn sang người bên cạnh, ngoại hình của Phan Tử Huy rất tốt, tuy năm nay đã đến độ tuổi trung niên, nhưng giữ dáng khá tốt, bề ngoài cũng được, lại thêm sự trầm ổn chững chạc nên vẫn rất đáng nhìn.

Sao hai người lại tới đây?

Còn dám hỏi sao tôi lại tới đây, nói đi, có phải anh ở bên ngoài kiếm tình nhân không hả?
Phan Tử Huy lôi kéo chăn đắp lên người, bất đắc dĩ nói:
Đừng nói lung tung, anh tìm tình nhân cái gì.

Phan Tử Huy đã say đến chuếnh choáng, không phân biệt được cách phát âm
Tình Tình

Thanh Thanh
, nhưng vẫn kịp nhận ra mình nhận sai người.
Đi tìm! Mặc kệ thế nào cậu cũng phải tìm ông ấy về cho tôi! Tìm được ông ấy thì gọi điện thoại cho tôi.

Đến nửa đêm, Tưởng Nhân luôn chờ điện thoại cũng nhận được cuộc gọi đến.
Phan Minh Nguyệt bất đắc dĩ, nghĩ thầm, vậy trước kia mẹ cũng không nói chuyện với cha như vậy mà! Trong ấn tượng của cô ta, mẹ mình luôn là người phụ nữ ưu nhã ung dung, nhưng hôm nay cô ta thấy mẹ mình giống một con nhím đang xù lông.
Còn Phan Tử Huy đang lái xe rời đi thì càng nghĩ càng tức giận, hiển nhiên lời nói của Tưởng Nhân đã làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng đàn ông của ông ta, cái gì mà
Tất cả của anh đều là em cho
, nói như thể sự nỗ lực bao năm qua của ông ta không là gì, cứ như ông ta là một tên mặt trăng được bao nuôi vậy.

Chẳng lẽ không đúng sao? Nói tới chuyện này cũng là em5 gây ra, nếu không phải em cố ý để lộ giấy giám định cha con ra ngoài, muốn khuấy cho nước đục ngầu, mọi việc cũng không ầm ĩ đến bước này, tất cả mọi người vẫn bình yên vô sự, tất cả sống như trước kia, không liên quan đến nhau.
Phan Tử Huy cũng không muốn nhượng bộ, ông ta cảm thấy bản thân đã nhượng bộ đủ nhiều rồi.
Tưởng Nhân hơi nghẹn lời, sau đó lại có cảm giác tức giận vì bị chống đối, bà ta chỉ ra cửa:
Được, anh đã nhận lại đi, nhưng tôi cho anh biết, Phan Tử Huy, có cô ta thì không có tối!

Em!
Phan Tử Huy cũng bị lời nói quyết tuyệt của bà ta chọc giận.
Phan Minh Nguyệt đi theo cả đoạn đường cũng hơi sững sờ, không ngờ sự việc đột nhiên biến thành như vậy.
Nhìn thấy mẹ mình bật khóc, Phan Minh Nguyệt vời để lấy mẹ, an ủi:
Mẹ, chắc chắn cha chỉ nói đùa thôi, mẹ đừng để trong lòng, sau này nói chuyện lại với cha.

Cha con thay đổi rồi, trước kia ông ấy chưa từng nói chuyện với mẹ như vậy.
Tưởng Nhân rất đau lòng.
Lúc này là thời điểm người ta sẽ càng dễ để tâm đến chuyện vụn vặt, Phan Tử Huy càng nghĩ càng tức giận, một mình chạy đến quán bar uống rượu giải sầu.
Từ Tình là vợ cũ của ông ta, cũng là mối tình đầu của ông ta, mọi người đều nói mối tình đầu dễ khiến người ta lưu luyến không quên, bởi vì khi ấy thích và yêu đều là tình cảm thuần khiết.

Tìm được rồi, Phan tổng uống say đang ngủ trong phòng khách sạn.

Uống say còn biết chạy đến khách sạn để ngủ sao?
Tưởng Nhân ư nổi giận.
Có lẽ người bên kia cho rằng bà ta đang vận hỏi, vội nói:
Là một người phụ nữ đưa Phan tổng đến khách sạn.

Cái gì?
Tưởng Nhân đứng bật dậy,
Là khách sạn nào?

Tôi sẽ gửi định vị cho bà.
Người bên kia nói thẳng.
Vào phòng, bà ta thấy Phan Tử Huy chỉ mặc một cái quần cộc nằm ở trên giường, ngoài ra không có ai khác.
Tưởng Nhân nhìn thấy Phan Tử Huy gần như trần truồng, lại nghĩ đến có một người phụ nữ đưa ông ta đến khách sạn thì nhào tới, dùng sức lay đánh Phan Tử Huy:
Phan Tử Huy, anh đứng lên!
Phan Minh Nguyệt vội bước tới khuyên Tưởng Nhân:
Mẹ, có phải mẹ hiểu lầm chỗ nào không, nơi này chỉ có một mình cha thôi mà, hay là tìm hiểu tình hình trước đã.
Ồn ào như thế, Phan Tử Huy đâu ngủ được nữa, ông ta lặng lẽ mở mắt ra, sau khi nhìn rõ người trước mặt thoáng chốc đã giật mình tỉnh táo.
Cô gái tên Thanh Thanh không nhịn được nhìn sang người bên cạnh, ngoại hình của Phan Tử Huy rất tốt, tuy năm nay đã đến độ tuổi trung niên, nhưng giữ dáng khá tốt, bề ngoài cũng được, lại thêm sự trầm ổn chững chạc nên vẫn rất đáng nhìn.

Chú ơi, người chú quen cũng tên là Thanh Thanh sao?
Thanh Thanh không nhịn được, chủ động bắt chuyện.
Nửa đêm, Phan Minh Nguyệt đi xuống uống nước thấy Tưởng Nhân vội vàng đi ra ngoài, cô ta tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo hỏi:
Mẹ, muộn như vậy rồi còn đi đâu thế?

Bắt! Gian!
.
Phan Minh Nguyệt mở to hai mắt, nghĩ rằng cha mình đã làm việc xấu gì đó, cũng vội vàng đi theo.
Phan Tử Huy đã say đến chuếnh choáng, không phân biệt được cách phát âm
Tình Tình

Thanh Thanh
, nhưng vẫn kịp nhận ra mình nhận sai người.
Chỉ là dáng vẻ của cô gái này rất giống lúc Từ Tình còn trẻ, đặc biệt là khí chất.
Chỉ là dáng vẻ của cô gái này rất giống lúc Từ Tình còn trẻ, đặc biệt là khí chất.

Thật xin lỗi, tôi nhận sai người.
Phan Tử Huy buông tay ra, bảo người pha chế rót cho cô bé bên cạnh một ly rượu coi như ông ta mời, sau đó xoay người sang chỗ khác uống rượu của mình.
Đến nửa đêm, Tưởng Nhân luôn chờ điện thoại cũng nhận được cuộc gọi đến.

Sao rồi, tìm được chưa?
Bà ta hỏi.
Có lẽ người bên kia cho rằng bà ta đang vận hỏi, vội nói:
Là một người phụ nữ đưa Phan tổng đến khách sạn.

Cái gì?
Tưởng Nhân đứng bật dậy,
Là khách sạn nào?

Tôi sẽ gửi định vị cho bà.
Người bên kia nói thẳng.
Nửa đêm, Phan Minh Nguyệt đi xuống uống nước thấy Tưởng Nhân vội vàng đi ra ngoài, cô ta tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo hỏi:
Mẹ, muộn như vậy rồi còn đi đâu thế?

Bắt! Gian!
.

Chú ơi, người chú quen cũng tên là Thanh Thanh sao?
Thanh Thanh không nhịn được, chủ động bắt chuyện.
Phan Tử Huy quay sang nhìn cô ta, có lẽ do bầu không khí, hoặc là ông ta đang cần một người lắng nghe, thể là ông ta chậm rãi kể lại câu chuyện xưa của mình:
Lúc trước...
Khi câu chuyện kết thúc, ông ta quẹt thẻ trả tiền liền định rời đi, nhưng lại ngã ra đất vì đã uống quá nhiều rượu, vẫn là Thanh Thanh đỡ lấy ông ta.
Nghĩ lại cũng đúng, bà là một người rất dễ thỏa mãn, chỉ cần một lời hỏi thăm quan tâm ân cần, một cái ôm gần gũi, bà đều sẽ cười vui vẻ.
Lại so sánh, tính cách con gái của bọn họ hoàn toàn không giống Từ Tình.

Cho tôi một ly rượu.
Bên cạnh vang lên giọng một cô gái trẻ.
Phan Tử Huy chỉ vô thức quay sang nhìn theo giọng nói, đột nhiên ngây ngẩn cả người, rồi bất ngờ đưa tay ra tóm lấy tay của đối phương:
Tình Tình!
Cô gái ngạc nhiên, tò mò hỏi:
Chú biết tôi sao? Sao chú biết tôi tên là Thanh Thanh?
() Hai chữ có cách phát âm gần giống nhau, Tình phát âm là Qing, Thanh phát âm là Qing, nên cô gái kia mới nghe nhầm Tình là Thanh.
Phan Tử Huy bất đắc sĩ liếc nhìn Phan Minh Nguyệt, người kia làm một biểu cảm kỳ quái, như là bảo ông ta tự mình cầu phúc đi.
Có con gái xông vào, Phan Tử Huy bình tĩnh lại, bước tới nắm chặt tay Tưởng Nhân, đi tới ngồi xuống chiếc giường gỗ, ôn tồn nói:
Được rồi, em nói không nhận thì không nhận nữa, nhưng bây giờ giá cổ phiếu của chúng ta bị giảm rất nhiều, trong hai ngày qua đã tổn thất gần mấy chục triệu, chúng ta cùng nghĩ cách, không thể để giá cổ phiếu tiếp tục hạ như vậy.
Tưởng Nhân cũng bình tĩnh lại, đương nhiên bà ta cũng không muốn thấy công ty tổn thất nặng nề, đây là tâm huyết của cha bà ta để lại cho bà ta, bà ta suy nghĩ, giọng điệu dịu xuống:
Anh muốn nhận cũng được, nhưng cô ta tuyệt đối không được lấy một đồng một cặc nào từ nhà chúng ta!
Sắc mặt Phan Tử Huy hơi xấu, ông ta nói:
Không bỏ ra chút thành ý, Kiều Kiều sẽ nhận lại anh sao? Hơn nữa, anh cũng thật sự nợ mẹ con bọn họ rất nhiều, anh...

Phan Tử Huy, anh xong chưa!
Tưởng Nhân ngắt lời ông ta,
Anh phải nhớ kỹ, không có em thì anh có thể có ngày hôm nay sao? Không có em thì cả đời anh chỉ là một nhân viên nhỏ bình thường, tất cả của anh đều là em cho, đừng quên, em mới là cổ đông lớn của công ty!
Phan Tử Huy bỗng nhiên đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài cửa, đi được một nửa lại quay người nói với Tưởng Nhân:
Được, vậy tôi ra đi với hai bàn tay trắng là được rồi!


...
Đi tìm! Mặc kệ thế nào cậu cũng phải tìm ông ấy về cho tôi! Tìm được ông ấy thì gọi điện thoại cho tôi.

Nói xong, ông ta liền đi ra cửa.

Phan Tử Huy, anh đứng lại!
Tưởng Nhân đuổi theo thì thấy Phan Tử Huy lái xe rời đi.
Còn ở Phan gia, Tưởng Nhân đang nói chuyện điện thoại.

...

Sao rồi, tìm được chưa?
Bà ta hỏi.

Tìm được rồi, Phan tổng uống say đang ngủ trong phòng khách sạn.

Uống say còn biết chạy đến khách sạn để ngủ sao?
Tưởng Nhân ư nổi giận.
Hơn nữa, Từ Tình là một cô gái tốt, chỉ là ông ta không biết trân trọng.
Ông ta nhớ lại lần trước gặp Từ Tình ở buổi đấu giá từ thiện, bây giờ chắc chắn bà đang rất hạnh phúc.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.