Chương mười sáu
-
Nửa Mặt Trời Vàng
- Chimamanda Ngozi Adichie
- 1614 chữ
- 2020-05-09 01:32:51
Số từ: 1602
Người dịch: Nguyễn thị Hải Hà
NXB Lao Động
Nguồn: vietmessenger
Richard ngạc nhiên khi nghe đài phát thanh của chính quyền liên bang tuyên bố sử dụng vũ lực để buộc những kẻ phiến loạn phải tôn trọng an ninh trật tự. Kainene thì ngược lại.
"Vì dầu hỏa đấy", nàng nói. "Họ không thể dễ dàng nới lỏng cho chúng ta. Nhưng cuộc chiến tranh này sẽ nhanh chóng kết thúc. Madu nói Ojukwu có kế hoạch lớn. Anh ấy đề nghị em ủng hộ một ít ngoại tệ cho Bộ Chiến tranh, như thế khi chiến tranh chấm dứt, em sẽ có được những hợp đồng mà em đấu thầu."
Richard ngó nàng trân trân. Có vẻ như nàng không ý thức được là chàng không thể nào hiểu tại sao chiến tranh lại xảy ra; vấn đề không ở chỗ cuộc chiến tranh này ngắn hay dài mà ở chỗ đáng lẽ nó không nên xảy ra.
"Tốt hơn hết là anh nên dọn đến ở Port Harcourt cho tới khi mình đánh lui đám Nigeria", Kainene nói. Nàng đang đọc lướt tờ báo, gật đầu theo điệu nhạc Beatles trên dàn máy stereo và nàng làm cho tình hình có vẻ bình thường, rằng chiến tranh là sự kiện không thể tránh khỏi, rằng dọn đồ ra khỏi Nsukka là điều đơn giản nhất mà tự nó phải thế.
"Phải, dĩ nhiên là vậy rồi", chàng nói.
Tài xế của nàng lái xe đưa chàng đi. Những trạm kiểm soát được dựng lên khắp nơi, lốp xe và mấy cái bảng có đóng đinh được đặt giữa đường, những người đàn ông và đàn bà mặc áo ka ki nét mặt vô cảm, thái độ rất có kỷ luật đang đứng gần. Hai trạm đầu dễ qua. "Anh đi đâu?", họ hỏi và vẫy tay cho xe qua. Nhưng gần Enugu, bảo an dân vệ chặn đường bằng ba khúc cây to và một cái trống thùng cũ gỉ sét. Anh tài xế dừng lại.
"Quay lại! Quay lại!" Một người ló đầu ra khỏi cửa sổ; anh ta ôm một khúc gỗ được đẽo cẩn thận cho giống một khẩu súng trường. "Quay lại!"
"Xin chào", Richard nói. "Tôi làm việc trong trường Đại học Nsukka và tôi đang đi đến đó. Người giúp việc của tôi vẫn còn ở đây. Tôi cần lấy mấy bản thảo của tôi và một ít đồ cá nhân."
"Xin ông quay lại. Chúng tôi sẽ đánh đuổi bọn phá hoại nhanh thôi."
"Nhưng bản thảo của tôi, giấy tờ của tôi, và người giúp việc của tôi đang ở đó. Anh thấy không, tôi chẳng đem cái gì theo cả. Vì tôi không biết."
"Quay lại, thưa ông. Đây là mệnh lệnh. Ở đó không an toàn. Nhưng ngay lập tức sau khi chúng tôi đánh lui đám phá hoại, ông có thể trở về."
"Nhưng anh phải hiểu giùm tôi." Richard nghiêng người xa hơn về phía trước.
Đôi mắt người đàn ông nheo lại trong lúc con mắt to được vẽ trên áo anh ta dưới hàng chữ CẢNH GIÁC dường như mở to hơn. "Ông có chắc ông không phải là điệp viên của chính quyền Nigeria không đấy? Chẳng phải chính người da trắng các ông đã cho phép Gowon được giết đàn bà và trẻ em vô tội đó sao?"
"Abu m onye Biafra", Richard nói.
Người đàn ông cười rộ lên, và Richard không biết chắc đây có phải là tiếng cười vui vẻ. "Ê, một người đàn ông da trắng nói anh ta là người Biafra. Anh học tiếng của chúng tôi ở đâu vậy?"
"Từ vợ tôi.".
"Được rồi, thưa ông. Đừng quan tâm đến đồ đạc của ông ở Nsukka. Đường sá sẽ lại lưu thông trong vài ngày nữa."
Người tài xế cho lui xe và anh quay xe trở lại bằng con đường họ đến. Richard cứ nhìn con đường bị ngăn chặn cho đến khi chàng không còn trông thấy nó nữa. Chàng nghĩ đến câu tiếng Igbo trơn tuột tuôn ra khỏi miệng thật dễ dàng. "Tôi là người Biafra." Chàng không biết tại sao, nhưng chàng hy vọng người tài xế sẽ không mách lẻo với Kainene là chàng đã nói như thế. Và cũng hy vọng người tài xế sẽ không ton hót với Kainene rằng chàng đã gọi nàng là vợ của chàng.
Ít hôm sau Susan gọi vào lúc gần trưa khi Kainene đã đi đến: một trong các xưởng máy của nàng.
"Không biết em có số điện thoại nhà Kainene." Richard nói và Susan bật cười.
"Em nghe nói Nsukka phải tản cư, em biết anh sẽ ở với cô ấy. Anh có khỏe không?"
"Có."
"Anh không bị làm sao lúc tản cư chứ?" Susan hỏi. "Anh có sao không?"
"Anh không sao." Chàng thấy cảm động vì sự quan tâm của cô. "Tốt. Kế hoạch của anh thế nào?"
"Anh sẽ ở đây một thời gian."
"Không an toàn đâu, Richard. Em không ở quá một tuần. Những người này chưa bao giờ trải qua nội chiến phải không? Gọi là cuộc nội chiến thì cũng hơi quá lời." Susan ngập ngừng. "Em gọi điện thoại cho Hội đồng Anh ở Enugu, em không thể tưởng tượng được là người mình ở đó vẫn đi đánh bóng nước và vẫn tổ chức tiệc cocktail ở khách sạn Presidentiaf! Trong khi đang xảy ra cuộc chiến tranh đẫm máu."
"Nó sẽ kết thúc nhanh chóng thôi."
"Kết thúc, ha! Nigel sẽ rời nơi này trong vòng hai ngày. Chẳng có gì là kết thúc nhanh chóng cả. Cuộc chiến tranh này sẽ kéo dài rất lâu. Xem tình trạng của Congo đấy. Mấy người dân xứ này không có khái niệm hòa bình. Không bao lâu nữa họ sẽ chiến đâu cho đến khi người cuối cùng ngã xuống."
Richard cúp máy khi Susan vẫn còn đang hăng say nói, và tự ngạc nhiên về thái độ khiếm nhã của mình. Chàng thầm ước gì mình có thể giúp cô ném mấy chai rượu trên quầy và xóa đi những hoang tưởng đã làm tổn thương cuộc đời cô. Chàng hy vọng quyết định rời bỏ nơi này sẽ là một điều tốt cho cô ấy và cô ấy sẽ tìm thấy hạnh phúc với Nigel hay với ai cũng được. Chàng vẫn còn đang bị những ý nghĩ về Susan chiếm ngự tư tưởng, nửa mong là cô sẽ không bao giờ gọi mình, nửa mong cô sẽ gọi. Lúc Kainene về đến nhà, nàng hôn lên má, môi và cằm của chàng. "Anh chắc là suốt ngày lo lắng cho Harrison và quyển sách Thời Đại Bình Đồng?", nàng hỏi.
"Không đâu", chàng trả lời, mặc dù cả hai đều biết rằng đó là một câu nói dối.
"Harrison sẽ bình yên. Ông ta sẽ gói ghém đồ đạc và trở về làng."
"Phải đấy, chắc ông ta đã làm thế, Richard nói.
"Chắc là ông ấy sẽ mang bản thảo của anh theo.""Ừ" Richard vẫn còn nhớ lúc nàng hủy bản thảo đầu tiên của chàng, Giỏ Chứa Bàn Tay, nàng dẫn chàng ra vườn quả, đến đống giấy cháy thành than dưới gốc cây chàng thích nhất; mặt không để lộ một chút cảm xúcnào. Tuy thế, sau đó chàng không thấy tức giận hay oán trách mà vẫn đầy hy vọng.
"Hôm nay có một cuộc biểu tình ở dưới phố, ít nhất cũng có tới ngàn người, nhiều xe được phủ kín bằng lá xanh", nàng nói. "Em ước gì họ chỉ tràn ra sân cỏ thay vì chặn 101 những con đường chính. Em đã đóng góp tiền và em không muốn bị mắc kẹt dưới hơi nóng của mặt trời để phục vụ cho tham vọng của Ojukwu."
"Mình phục vụ cho một lý tưởng, không phải một cá nhân."
"Vâng, nhưng đây cũng là một hình thức tống tiền, tuy có vẻ ôn hòa hơn. Anh có biết là tài xế taxi bắt đầu không thu tiền quân nhân? Họ phật ý khi quân nhân đề nghị trả tiền. Madu nói có một nhóm phụ nữ ở trong trại lính, cứ cách một ngày họ lại mang khoai lang, chuối và hoa quả cho quân đội. Đây là những người không có của cải tiền bạc gì cả."
"Đó không phải là cưỡng đoạt. Đó là lý tưởng."
"Đúng là lý tưởng." Kainene lắc đầu nhưng nàng có vẻ thích thú. "Hôm nay Madu nói với em là quân đội chẳng có gì cả, hoàn toàn không có. Họ tưởng Ojukwu có vũ khí chất đầy ắp đâu đó, dựa vào cách ông ta phát biểu, ‘không có quyền lực nào ở Phi châu Đen có thể đánh bại chúng ta!’, vì thế Madu và một số sĩ quan từ miền Bắc về gặp ông ta để nói cho ông ta biết là mình không có vũ khí, không có lực lượng chuyển vận và lính của mình tập bắn bằng súng gỗ. Chúa ạ. Họ bảo ông ta phải mở kho vũ khí của mình. Nhưng ông ta quay lại bảo rằng họ lập mưu lật đổ ông ta. Rõ ràng ông ta chẳng có vũ khí gì cả và đang chuẩn bị đè bẹp Nigeria bằng quả đấm của mình." Nàng giơ nắm đấm lên và mỉm cười. "Nhưng em nghĩ là ông ta rất đẹp trai, nhất là bộ râu."
Richard làm thinh. Chàng tự hỏi, thoáng qua thôi, chẳng biết mình có nên để râu hay không.