Chương năm
-
Nửa Mặt Trời Vàng
- Chimamanda Ngozi Adichie
- 3605 chữ
- 2020-05-09 01:32:48
Số từ: 3596
Người dịch: Nguyễn thị Hải Hà
NXB Lao Động
Nguồn: vietmessenger
Olanna nhìn Odenigbo qua cửa kính một lúc trước khi mở cửa. Nàng nhắm mắt khi chàng bước vào, như thể làm thế sẽ chối bỏ cái cảm giác ngất ngây mà mùi Old Spice của chàng luôn mang đến. Chàng mặc bộ đồ thể thao với chiếc quần soóc trắng mà nàng hay trêu là quá căng ở mông.
"Anh bận nói chuyện với mẹ, nếu không anh đã đến sớm hơn". Chàng nói. Môi chàng gắn chặt lên môi nàng và chàng ra hiệu chỉ về cái boubou 1 cũ nàng đang mặc. "Em không đến câu lạc bộ sao?"
"Em đang nấu ăn".
"Ugwu kể anh nghe chuyện xảy ra. Anh thành thật xin lỗi vì mẹ anh đã cư xử như thế".
"Em phải rời bỏ... nhà anh". Olanna lúng búng. Nàng đã định nói nhà của chúng mình.
"Em không phải bỏ đi đâu cả, nkem. Em không nên để ý đến mẹ, thật đó". Chàng đặt quyển tạp chí Drum xuống bàn và bắt đầu đi lại trong phòng. "Anh quyết định nói chuyện với Okoro về việc đình công của công nhân. Việc Balewa và đồng đảng gạt hẳn sang một bên những đòi hỏi của công đoàn là điều không thể chấp nhận được. Chúng ta phải ủng hộ họ. Chúng ta không thể đánh mất sự đoàn kết này".
"Mẹ anh làm om sòm".
"Em giận à?" Odenigbo có vẻ như không hiểu. Chàng ngồi xuống ghế bành, và đây là lần đầu tiên Olanna nhận thấy trong nhà trống tuềnh trống toàng; căn phòng của nàng thật trống trải, như không có người cư ngụ vậy. Đồ đạc của nàng ở hết nhà chàng, mấy quyển yêu thích của nàng ở trên giá sách trong phòng làm việc của chàng. "Nkem, anh nghĩ là em không nên chấp nhất với bà cụ. Em cũng thấy là mẹ anh không nhận ra hành động của bà là sai. Bà chỉ là một bà nhà quê đang tìm cách sống trong một xã hội mới với những hiểu biết chỉ thích hợp với thời xưa". Odenigbo đứng dậy, đến gần và kéo nàng vào lòng, nhưng Olanna quay người đi vào bếp.
"Anh chẳng bao giờ nói về mẹ anh", nàng nói. "Anh cũng chẳng đưa em về Abba thăm mẹ anh".
"Ô! Thôi mà, nkem. Có phải anh thường xuyên về nhà đâu, lần trước anh rủ, nhưng em phải về Lagos".
Nàng đến gần bếp, dùng một miếng mút lau mặt bếp còn ấm, lau đi lau lại, quay lưng về phía Odenigbo. Nàng có cảm tưởng như mình làm Odenigbo thất vọng vì đã để chuyện xảy ra với mẹ chàng ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Đáng lẽ nàng phải vượt lên trên những chuyện tầm thường này, bỏ ngoài tai những lời mắng mỏ của một bà cụ nhà quê; nàng không nên chỉ tiếp tục nghĩ đến những lời trả đũa mà nàng có thể nói thay vì đứng im re trong nhà bếp. Nhưng nàng vẫn đang tức, và càng bực hơn trước thái độ của Odenigbo, làm như chàng không thể nào tin được là nàng không hề rộng lượng như chàng tưởng. Chàng làm nàng cảm thấy mình nhỏ mọn và lố bịch; tệ hơn nữa, nàng luôn luôn ngờ rằng rất có thể chàng nói đúng. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi điên rồ, nàng ước gì mình có thể lìa xa chàng. Rồi bình tĩnh hơn, nàng ước mình có thể yêu chàng mà không cần đến chàng. Dường như nhu cầu mang đến cho chàng sức mạnh mà chàng không phải gắng sức là sự lựa chọn duy nhất nàng cảm thấy khi ở bên chàng.
"Em đang nấu món gì thế?" Odenigbo hỏi.
"Cơm". Nàng vắt miếng mút và cất đi. "Anh không đi đánh quần vợt à?"
"Anh tưởng em đi cùng anh".
"Em không muốn đi". Olanna quay người lại. "Tại sao em lại phải chấp nhận thái độ của mẹ anh chỉ vì bà là một bà nhà quê? Em biết có rất nhiều người nhà quê không có thái độ đó".
"Nkem, cả đời mẹ anh chỉ ở Abba. Em có biết cái làng Abba nó bé tí tẹo thế nào không? Tất nhiên là bà cảm thấy một cô gái có học sống với con mình là một mối đe dọa cho bà. Dĩ nhiên em phải trở thành một mụ phù thủy bởi vì bà chỉ biết có bấy nhiêu thôi. Thảm kịch thật sự sau thời kỳ thực dân thống trị không phải là người ta không có gì để nói thích hay không thích cái thế giới mới này, mà là họ không được cung cấp phương tiện để có thể thích nghi với thế giới mới".
"Anh có nói với bà chuyện này không?"
"Anh thấy chuyện này không quan trọng. Nhưng mà anh muốn tóm được bác sĩ Okoro ở câu lạc bộ. Tối nay mình sẽ nói chuyện này. Anh sẽ ở lại đây".
Nàng ngập ngừng khi rửa tay. Nàng muốn chàng bảo nàng cùng với chàng trở lại nhà chàng, muốn chàng nói với mình là chàng sẽ lên tiếng nói cho mẹ chàng biết phải quấy trước mặt nàng, vì nàng. Nhưng chàng lại tuyên bố sẽ ở lại nhà nàng như là một đứa bé chạy trốn bà mẹ của nó.
"Không", nàng nói.
"Sao?"
"Em nói không". Nàng đi vào phòng khách mà không lau tay.Căn nhà bỗng trở nên quá nhỏ bé.
"Em làm gì kỳ quặc vậy, Olanna?"
Nàng lắc đầu. Nàng không để cho chàng khiến nàng cảm thấy nàng là người kỳ cục. Đó là quyền của nàng. Quyền cảm thấy tức giận, quyền không cho phép bị lăng mạ, bị gạt qua một bên vì danh nghĩa trí thức được tôn sùng quá đáng, và nàng nhất quyết bảo vệ quyền này. "Anh đi đi!" Nàng chỉ ra phía cửa. "Đi chơi quần vợt đi và đừng về đây nữa".
Nàng nhìn chàng đứng dậy bỏ đi. Chàng đóng sầm cửa. Hai người chưa hề cãi nhau; chàng chưa bao giờ để lộ vẻ mất kiên nhẫn hay chống đối ý kiến của nàng như với người khác. Hay là chàng chỉ muốn chiều lòng nàng và không mấy quan tâm đến ý kiến của nàng ngay từ đầu. Nàng thấy chóng mặt. Nàng ngồi một mình ở cái bàn ăn trống trải - ngay cả mấy tấm khăn trải bàn ăn của nàng cũng để ở nhà chàng - và ăn cơm. Cơm sao nhạt thếch, chẳng được như cơm Ugwu nấu. Nàng mở radio. Nàng nghe như có tiếng sột soạt trên trần nhà. Nàng đứng dậy định sang nhà hàng xóm thăm cô nàng Edna Whaler; nàng luôn muốn sang thăm cô hàng xóm người Mỹ da đen xinh đẹp thỉnh thoảng lại mang cho nàng những đĩa bánh bích quy Mỹ được phủ khăn bên trên. Nhưng nàng đổi ý và không bước ra cửa. Nàng bỏ dở bữa cơm, đi quanh nhà nhặt mấy tờ báo cũ lên rồi bỏ xuống. Cuối cùng nàng nhấc điện thoại và chờ người trực tổng đài.
"Cho tôi xin số nhanh lên, tôi còn có nhiều việc phải làm", một giọng lười biếng phát âm bằng giọng mũi vang lên phía bên kia đầu dây.
Olanna đã quá quen với thái độ không chuyên nghiệp và cáu bẳn của nhân viên trực tổng đài, nhưng đây là một người khiếm nhã nhất mà nàng từng gặp.
"Haba, tôi sẽ cắt đường dây nếu cô tiếp tục làm mất thì giờ của tôi", người trực tổng đài nói.
Olanna thở dài và chậm rãi đọc số của Kainene.
Giọng Kainene có vẻ ngái ngủ khi nàng nghe điện thoại. "Olanna? Có chuyện gì thế?"
Olanna cảm thấy một nỗi buồn xâm chiếm; người chị song sinh của nàng nghĩ là phải có chuyện gì xảy ra thì nàng mới gọi điện thoại. "Chẳng có chuyện gì cả. Em chỉ muốn hỏi chị có khỏe không, kedu".
"Chúa ơi, thật không ngờ". Kainene ngáp dài. "Nsukka ra sao rồi? Còn người tình cách mạng của em?"
"Odenigbo vẫn thế. Nsukka cũng vẫn thế".
"Richard có vẻ thích lắm. Anh ấy cũng có vẻ rất thích anh chàng người tình cách mạng của em".
"Chị nên đến đây chơi".
"Richard và chị thích gặp nhau ở Port Harcourt hơn. Cái hộp bé xíu gọi là căn nhà mà người ta cấp cho anh ấy không mấy thích hợp".
Olanna muốn nói Kainene đến đây thăm nàng, nàng và Odenigbo. Nhưng dĩ nhiên Kainene hiểu ý, chẳng qua là giả bộ hiểu lầm đấy thôi.
"Tháng tới em sẽ đi London", nàng nói lái sang chuyện khác. "Có lẽ mình nên đi cùng nhau".
"Chị có nhiều việc cần phải làm quá. Chị không thể lấy đâu ra ngày nghỉ được".
"Sao chúng mình không nói chuyện với nhau nữa vậy, Kainene?"
"Em hỏi gì kỳ cục thế?" Kainene nói với giọng tức cười và Olanna hình dung ra cái nhếch mép đầy vẻ châm biếm của cô chị.
"Em chỉ muốn biết tại sao chúng ta không nói chuyện với nhau nữa", Olanna nói. Kainene không trả lời. Hai người im lặng quá lâu đến độ Olanna có cảm tưởng là nàng cần phải xin lỗi. "Em không nên làm phiền chị quá lâu", nàng nói.
"Em có đến dự buổi tiệc của bố vào tuần tới không?"
"Không".
"Đáng lẽ chị phải đoán trước được câu trả lời. Quả là vô bổ với anh chàng người tình cách mạng thanh cao của em và chính em, phải không?"
"Em không nên làm phiền chị quá lâu", Olanna lặp lại và đặt điện thoại xuống. Nàng lại nhấc nó lên và cho người trực tổng đài số điện thoại của mẹ trước khi nàng gác máy. Nàng ước có một ai đó cho nàng nương tựa, và nàng cũng ước gì mình khác với cái bản ngã vốn có, không cần nương dựa ai, giống như Kainene. Nàng kéo dây điện thoại để gỡ rối. Bố mẹ nàng cứ nhất quyết lắp điện thoại cho nàng, làm như cả hai người không nghe thấy nàng nói là trên thực tế nàng sẽ ở nhà Odenigbo. Nàng đã phản đối, nhưng chỉ lấy lệ, cùng một cách nói không yếu ớt khi bố mẹ đều đặn gửi tiền vào tài khoản của nàng và chiếc Impala với nệm bọc rất êm ái.
Mặc dù nàng biết Mohammed đang ở nước ngoài, nàng vẫn đọc số điện thoại của anh ở Kano cho nhân viên tổng đài; giọng nghẹt mũi nói, "Hôm nay cô gọi điện thoại nhiều quá!", trước khi cô ta thông đường dây. Nàng cầm ống nghe thật lâu dù bên kia đường dây không ai trả lời. Lại có tiếng sột soạt trên trần nhà. Nàng ngồi trên nền nhà lạnh lẽo và dựa đầu vào tường để xem có bớt choáng váng không, có đỡ cảm thấy bất ổn không. Việc mẹ Odenigbo đến thăm đã làm rách toang tấm lưới an toàn của nàng, đã cướp mất một cái gì đó của nàng làm nàng thảng thốt. Nàng có cảm tưởng như mình đành phải xa lìa cái chỗ nàng đáng lẽ phải ở đó. Nàng cảm thấy như nàng đã bỏ rơi kho báu của mình bấy lâu nay, và đã đến lúc phải gom chúng lại, canh giữ cẩn thận hơn. Ý nghĩ này đến với nàng từ từ. Nàng muốn có con với Odenigbo. Hai người chưa từng nói chuyện với nhau về vấn đề này. Có một lần nàng đã nói với chàng là nàng không có cái bản năng thượng cổ của pháinữ để mong muốn có con, mẹ nàng đã nói thế là bất bình thường cho đến khi Kainene cũng nói về nàng như vậy. Chàng cười và nói, mang một đứa bé vào thế giới bất công này là một hành động của blasé bourgeoisie, sự hưởng thụ quá đáng của giới trung lưu - nghe thật tức cười và sai quấy. Cũng như nàng chưa từng suy nghĩ một cách nghiêm túc về chuyện có con, cho đến bây giờ; niềm ao ước bỗng cháy bỏng và bất thình lình thôi thúc ở phần bụng dưới của nàng. Nàng muốn có sức nặng thực sự của một đứa trẻ, con của chàng, trong bụng nàng.
Khi chuông cửa reo tối hôm ấy, lúc nàng vừa bước khỏi bồn tắm, nàng ra cửa, vẫn còn quấn khăn tắm. Odenigbo đang cầm một gói suya 2 được bọc trong giấy báo; nàng ngửi thấy mùi khói của đồ nướng từ chỗ nàng đang đứng.
"Em còn giận không?", chàng hỏi.
"Còn".
"Thay quần áo đi, chúng ta cùng về. Anh sẽ nói chuyện với mẹ".
Chàng có mùi rượu brandy. Chàng vào trong và để gói suya lên bàn. Trong đôi mắt đỏ ngầu của chàng, nàng thoáng thấy sự yếu đuối khéo lẩn dưới vẻ bình thản, tự tin vốn có. Nói cho cùng chàng cũng biết sợ. Nàng úp mặt vào cổ chàng lúc chàng ôm nàng vào lòng và nói nhẹ nhàng, "Không, anh không nhất thiết phải làm thế. Hãy ở lại đây tối nay".
Sau khi mẹ chàng về quê, Olanna quay lại nhà của Odenigbo. Ugwu nói, "Xin lỗi cô", làm như hắn cũng có phần nào trách nhiệm trong hành động của bà mẹ Odenigbo. Xong rồi hắn mân mê cái túi ở tạp dề và nói, "Con thấy một con mèo đen sau khi bà và Amala về".
"Một con mèo đen?"
"Vâng, thưa cô. Gần nhà xe". Hắn ngừng một lát. "Con mèo đen tượng trưng cho ma quỷ".
"À, ra thế!"
"Bà nói là bà sẽ đi mời dibia ở làng".
"Em nghĩ dibia gửi mèo đen đến đây để cắn mình hả?" Olanna cười to.
"Không, thưa cô". Ugwu khoanh tay buồn bã. "Chuyện này xảy ra ở làng của con cô ạ. Một người vợ thứ đi gặp dibia rồi xin bùa để giết người vợ cả, và đêm trước khi người vợ cả chết, một con mèo đen đã xuất hiện trước lều của người vợ cả".
"Nghĩa là bà sẽ dùng bùa chú của dibia để giết tôi?" Olanna hỏi.
"Bà muốn chia rẽ cô và Ông Chủ, thưa cô".
Cái vẻ nghiêm trang của hắn làm nàng cảm động. "Tôi tin đó chỉ là con mèo của hàng xóm, Ugwu", nàng nói. "Mẹ của Ông Chủ không thể dùng bất kỳ loại bùa chú nào để chia rẽ chúng tôi. Không có gì có thể chia rẽ chúng tôi".
Nàng đứng nhìn hắn đi vào trong bếp, ngẫm nghĩ về câu nói của mình. Không có gì có thể chia rẽ chúng tôi. Dĩ nhiên, "thuốc" của dibia mà mẹ Odenigbo mang đến - tất cả những bùa chú mê tín dị đoan - chả có nghĩa lý gì với nàng. Nhưng nàng lo lắng về tương lai của hai người. Nàng muốn có cái gì đó chắc chắn. Nàng mong mỏi một dấu hiệu, một đường cầu vồng, dấu hiệu của sự an toàn. Tuy vậy, nàng thấy nhẹ người vì được dần trở về với cuộc sống của mình, cuộc sống của hai người: dạy học, chơi quần vợt và bạn hữu đầy phòng khách. Bởi vì họ thường đến vào buổi tối, nên nàng ngạc nhiên khi nghe tiếng chuông cửa vào buổi chiều một tuần sau đó, khi Odenigbo vẫn còn đang ở giảng đường. Đó là Richard.
"Chào anh", nàng nói rồi mở cửa mời chàng vào. Chàng rất cao, nàng phải ngước lên để nhìn mặt chàng, nhìn đôi mắt màu xanh nước biển êm đềm và mái tóc xòa phủ vầng trán.
"Tôi chỉ muốn đưa cái này cho Odenigbo", chàng nói và đưa cho Olanna quyển sách. Nàng rất yêu cái cách chàng phát âm tên của Odenigbo, nhấn dấu thật rành rọt. Chàng tránh ánh mắt của nàng.
"Anh không ngồi chơi à?", nàng hỏi.
"Tôi hơi vội, thật không may. Tôi phải đi cho kịp giờ tàu".
"Anh đi Port Harcourt thăm Kainene?" Olanna tự hỏi tại sao mình lại hỏi một câu thừa thãi như thế. Điều này quá hiển nhiên.
"Vâng, tôi đi hằng tuần".
"Cho tôi gửi lời chào chị ấy nhé".
"Vâng".
"Tôi vừa nói chuyện với chị ấy tuần trước".
"Vâng, cô ấy có nói với tôi". Richard vẫn còn đứng đấy. Chàng liếc nhìn nàng rồi nhanh chóng quay sang chỗ khác; nàng thấy mặt chàng ửng đỏ. Nàng đã thấy cái nhìn này quá nhiều lần nên không thể nói là nàng không biết mình rất xinh đẹp trong mắt chàng.
"Quyển sách anh viết thế nào rồi?", nàng hỏi.
"Tiến triển tốt đẹp. Không thể tưởng tượng được, thật đấy, có nhiều đồ trang trí được chạm trổ rất khéo, chúng đích thực là những tác phẩm nghệ thuật, nó không hề ngẫu nhiên một chút nào cả... À, tôi không nên làm cho cô chán".
"Không đâu, anh không làm tôi chán". Olanna mỉm cười. Nàng thích vẻ thẹn thùng của chàng. Nàng cũng không muốn chàng đi ngay. "Anh có muốn Ugwu mang cho anh một ít chin-chin 3 không? Ngon lắm, Ugwu mới làm sáng nay".
"Không ạ, xin cảm ơn cô. Tôi phải đi đây". Nhưng chàng không quay người để đi. Chàng vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt nhưng nó lại buông rủ ngay xuống.
"Vâng, chúc anh lên đường bình an".
"Cảm ơn cô". Chàng vẫn đứng im.
"Anh đi xe phải không? Không, anh không đi xe. Tôi nhớ. Anh đi xe lửa". Nàng nói với giọng cười thẹn thùng.
"Vâng, tôi đi xe lửa".
"Đi bình an nhé".
"Vâng. Chào cô".
Olanna nhìn chàng đi, khi chiếc xe đã lùi ra khỏi khuôn viên, nàng vẫn còn đứng tần ngần ở cửa, nhìn một con chim có ngực màu đỏ như máu đậu trên sân cỏ.
Buổi sáng, Odenigbo đánh thức nàng bằng cách ngậm ngón tay nàng vào miệng. Nàng mở mắt, có thể nhìn thấy ánh sáng như khói của bình minh xuyên qua màn.
"Nếu em không muốn cưới anh, nkem, thì cho anh xin một đứa con", chàng nói.
Những ngón tay nàng khiến giọng chàng không nghe rõ, vì thế nàng rút mấy ngón tay ra, ngồi bật dậy và nhìn chàng đăm đăm, bộ ngực để trần, đôi mắt hơi húp vì giấc ngủ, để biết là mình không nghe lầm.
"Hai đứa mình có một đứa con đi", chàng lại nói lần nữa. "Một bé gái giống như em, mình đặt tên con là Obianuju, bởi vì nó sẽ làm chúng ta hoàn toàn thuộc về nhau".
Olanna đã định để dư âm lần viếng thăm của mẹ chàng lắng dịu đi mới nói với chàng là nàng muốn có một đứa con, nhưng chàng đã nói ra mơ ước của chàng trước khi nàng có thể mở lời. Nàng sững sờ, đắm đuối nhìn chàng. Tình yêu này là một chuỗi những sự trùng hợp ngẫu nhiên đầy ý nghĩa và trở thành một điều kỳ diệu. "Hay là một bé trai", cuối cùng nàng lên tiếng.
Odenigbo kéo nàng nằm xuống và họ nằm yên bên nhau. Nàng có thể nghe tiếng kêu khàn khàn của con quạ đang ăn những quả đu đủ ngoài vườn.
"Để gọi Ugwu mang thức ăn sáng vào giường cho chúng mình", chàng nói. "Hay hôm nay là một trong những ngày Chủ nhật theo tôn giáo của em?" Chàng mỉm cười một cách dịu dàng, bao dung; nàng với tay rờ đường viền môi dưới của chàng với chút xíu lông tơ bên dưới. Chàng thích trêu nàng, chuyện tôn giáo không phải là một dịch vụ xã hội, bởi vì nàng đi nhà thờ chỉ vì những buổi họp của Nhà thờ Thánh Vincent de Paul khi nàng chở Ugwu đi trên con đường đất gần làng để phân phát khoai lang, gạo hay quần áo cũ.
"Hôm nay em không đi", nàng nói.
"Tốt quá. Vì hôm nay mình còn có việc phải làm".
Nàng nhắm mắt bởi vì chàng đang dang hai chân của nàng rộng ra và khi chàng chuyển động, trước nhẹ nhàng khoan thai, saudồn dập mạnh bạo, chàng thì thầm, "Mình sẽ có một đứa con rất thông minh, nkem, một đứa con rất thông minh", và nàng nói, "Vâng, vâng". Sau đó nàng cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng một ít mồ hôi trên người nàng là của chàng và một ít trên người chàng là của nàng. Mỗi lần, khi chàng rời khỏi nàng, nàng kẹp hai chân lại, tréo chân ở mắt cá và hít vào một hơi thật sâu, như thể làm thế sẽ khiến nàng thụ thai nhanh hơn. Nhưng nàng không thụ thai, nàng biết. Bất thình lình ý nghĩ là có cái gì đó không ổn trong thân thể nàng bỗng ám ảnh tâm trí làm nàng nhụt chí.
--------------------------------
1 Boubou là loại áo thụng rộng tay, thịnh hành ở Tây Phi và ít thịnh hành hơn ở Bắc Phi.
2 Thịt nướng có ướp lạc và gia vị cay.
3 Món ăn của người Phi châu.