• 2,192

Chương 1552: Mất trí nhớ


Vì thế, cho dù hỏi gì, có thể đều không thể hỏi được.

Cung Trầm Dạ nghe được tin tức này thì tức đến mức đầm một cú v8ào tường.
Cung Trầm Dạ cười khẩy, bóp lấy mặt Cung Mạc Nam rồi nhét ống hút vào trong miệng ông ta.

Hu...

Bố muốn chơi trò mất trí nhớ, được thôi nhưng bố phải nói cho tôi biết trước, đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, còn nữa...
Bây giờ Lam Đông Chí đang ở đâu?
Cung Trầm Dạ bưng cốc nước mày tá đặt xuống lên.
Cung Mạc Nam nghiêng đầu nhìn Cung Trầm Dạ, trên gương mặt già nua là biểu cảm ngây thơ, trông rất kì cục, ông ta hỏi:
Anh là ai thế, anh đến thăm em hả?
Cung Trầm Dạ mỉm cười, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Cung Mạc Nam như thế này.
Anh ta bước đến, đứng trước mặt ông ta:
Cung Mạc Nam, bọn họ nói bố mất trí nhớ rồi nhưng con không tin.

Mất trí nhớ? Đó là thứ gì? Chơi có vui không?
Giờ phút này, đôi mắt của Cung Mạc Nam rất ngây thơ, không toan tính, không âm mưu, ngây thơ đến mức chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, hình như ông ta mất trí nhớ thật.
Nhưng Cung Trầm Dạ vẫn không tin, anh ta không tin tên cáo già như Cung Mạc Nam lại mất trí nhớ.
Nói không chừng đây lại là kế của ông ta.
A9nh ta không tin nên trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào thì nhìn thấy y tá đang bưng nước, dỗ dành ông ta như d6ỗ dành một đứa trẻ:
Ông ngoan ngoãn mở miệng ra uống nước đi, nào, uống thêm một ngụm nữa, một ngụm nữa thôi...
Cung Mạc N5am ôm lấy một chú gấu bông, liên tục lắc đầu:
Không uống...
Không uống...
Đắng lắm, không uống...

Cái này không phải thuốc, không đắng đâu mà, thật đấy.

Không muốn, không muốn.
Cung Mạc Nam lắc đầu, nói gì cũng không chịu mở miệng.
Anh ta đã chuẩn bị tất cả xong hết rồi, thậm chí đến cả việc nên dùng biện pháp mạnh nào cũng đã nghĩ xong3.
Kết quả bây giờ bác sĩ lại nói với anh ta là Cung Mạc Nam mất trí nhớ, trí thông minh cũng tụt giảm rồi.
Y tá nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cung Trầm Dạ u ám tiến vào nên giật nảy cả mình:
Các người là ai?
Cung Trầm Dạ không để ý đến cô ấy, anh ta ra lệnh cho người đứng phía sau:
Đưa ra ngoài.
Giây tiếp theo thuộc hạ của anh ta nhấc y tá lên.
Cô y tá hét lớn:
Các người làm gì vậy, đây là bệnh viện...
Thế nhưng cho dù cô vùng vẫy thế nào cũng đều không có tác dụng, cửa phòng bệnh đóng lại, chỉ còn hai bố con Cung Mạc Nam và Cung Trầm Dạ.
Cung Mạc Nam ngơ ngác nhìn anh ta, hoàn toàn không hiểu là anh ta đang nói gì.
Cung Trầm Dạ lạnh lùng nhìn ông ta:
Không nhớ ra à?
Cung Mạc Nam lắc đầu, hoàn toàn không hiểu được.
Hu hu...
Nước vẫn còn hơi nóng, Cung Mạc Nam cố gắng vùng vẫy.
Nước chảy ra ướt hết cả người.
Uống nước xong, Cung Trầm Dạ thả ông ta rồi tiện tay vứt ly nước sang một bên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão.